Vì Mia có chỉ số IQ cực cao cùng với sự giáo dục lễ nghĩa của gia đình Dietrich, em cư xử tao nhã và có phong thái của một thiếu nữ. Trong số tất cả những đứa trẻ bình thường, em cũng là người có ngoại hình nổi bật. Không những vậy, em còn là người thừa kế hợp pháp của gia đình Dietrich. Tuy tuổi còn nhỏ, em đã sở hữu khối tài sản mà vô số người trên thế giới không có được.
Làm sao một đứa trẻ như vậy có thể không kiêu ngạo?
Đồng thời, em cũng trở thành mục tiêu của nhiều trường danh tiếng ở Đức, trong đó có Đại học Munich nơi ông Dietrich đang giảng dạy. Tất cả đều mong muốn Mia được học tại trường của họ để có tương lai tươi sáng.
Thật ra hiệu trưởng của các trường danh tiếng muốn tạo mối quan hệ với gia đình Dietrich dưới chiêu bài này. Về vấn đề này, Isabella biết mà không cần suy nghĩ. Những người của Văn phòng Học vụ đã bị giẫm nát thành từng mảnh, và sự kiềm chế của cô lao dốc với tốc độ cực đại chỉ vì nguyên nhân...
Trước đây, lúc cô đi học cũng không có sự tranh giành lớn như vậy. Hiện tại là thời đại thông tin, tin tức lộ ra và truyền đi nhanh chóng.
Dù là một người mẹ, cô vẫn có chút ghen tị với đứa trẻ bên cạnh mình. Không phải vì Mia giỏi hơn cô, mà nên nói sao đây? Đơn giản là ghen tị thôi, cho dù là Mia hay là ai đi chăng nữa!
Chắc hẳn không ai hiểu được sự ghen tị này đúng không? Cho dù là tác giả, tôi cũng không hiểu nó.
"Ahhh! Bực mình quá!"
Isabella mặc áo blouse trắng và đang làm thí nghiệm thì đột nhiên tức giận đến mức đập tay xuống bàn khiến tất cả những người trợ lý bên cạnh giật mình.
"Có chuyện gì vậy? Sao hình như tôi nghe thấy bà chủ nói 'Bực mình quá'?"
"Ừ, ừ, tôi cũng nghe thấy!"
"Có phải là do thí nghiệm của chúng ta có vấn đề không? Tại sao cô ấy lại tức giận như vậy?"
"Không, dữ liệu của chúng ta là chính xác!"
Sau đó, trước sự chứng kiến của mọi người, Isabella cởi chiếc áo blouse trắng của mình và ném nó lên bàn thí nghiệm (Cô luôn là một người sợ vi khuẩn, bây giờ thậm chí còn không còn sức để treo chiếc áo của mình lên. Cô xoa đầu mình một cách mệt mỏi). Cô vừa đi về phía cửa vừa ra lệnh: "Tôi về nhà. Thí nghiệm không được phép dừng lại nếu không có lệnh của tôi!"
"Vâng!"
Cũng thật kỳ lạ Mia vốn là một cô bé nghịch ngợm, tinh nghịch, giờ đã bắt đầu hành động như một người trưởng thành, suốt ngày say mê sách vở. Dù trước đây, em cũng là một con mọt sách, nhưng khi ở bên Isabella tình trạng này không còn xảy ra. Sau đó, được sự đồng ý của Trác Thế Tuyết, em mới có thể chuyên tâm học vật lý, em đối với điều này thực sự nghiêm túc. Đôi khi, nếu Trác Thế Tuyết không đến thư phòng tìm, có lẽ em sẽ ở lì cả ngày không ăn, không uống, không đi ra ngoài.
Thân là mẹ ruột, Trác Thế Tuyết đương nhiên rất lo lắng, nếu con gái chỉ đọc sách mà không ăn, chẳng phải sẽ trở thành một cỗ máy vô cảm chỉ biết học hành sao? Nàng thậm chí còn nhớ đến một Mia ranh mãnh. Lúc đó Mia trông như một đứa trẻ, với nguồn năng lượng vô tận, tuy hơi sôi nổi nhưng lại rất dễ thương.
Chuyện gì đang diễn ra bây giờ? Con bé suốt ngày chỉ ở trong thư phòng.
"Ồ, bọn trẻ thích học, tại sao con còn lo lắng?" Yên Nam cười nhẹ nói với Trác Thế Tuyết: "Hãy thư giãn, để bọn trẻ tự do."
"Bà ngoại Yên Nam, con muốn chơi với Mia, đã lâu không ở cùng chị ấy." Trác Tiểu Dĩnh kéo quần Yên Nam bên cạnh, buồn bã nói: "Con nhớ chị ấy."
"Ôi cháu gái yêu quý của bà, lại đây, để bà ôm cháu" Yên Nam ôm Trác Tiểu Dĩnh vào lòng, gãi chiếc mũi đáng yêu, "Để bà ngoại chơi với cháu được không? Cục cưng của bà."
"Nhưng đó không phải là điều con muốn nói. Một đứa trẻ như con bé không phải nên tập trung vào việc vui chơi sao?" Trác Thế Tuyết ngồi đối diện Yên Nam nói: "Không phải con không đồng tình với việc chăm chỉ học tập, nhưng quá nhiều như thế này, nhỡ mất trí thì sao?
"Còn nữa, mẹ ơi, mặc dù mẹ đến từ Hồng Kông nhưng chắc mẹ chưa từng nghe đến một câu chuyện ngụ ngôn xưa ở Trung Quốc có tên là 'Thương Trọng Vĩnh' phải không?"
"Làm sao mẹ có thể không biết, hahaha, nhưng câu chuyện này hơi khác với hoàn cảnh của Mia. Chúng ta không sử dụng Mia như một công cụ kiếm tiền, và mẹ theo Đạo giáo, 'Thuận theo tự nhiên'. Tất nhiên, cứ để Mia tự do phát triển. Hãy nhìn Isabella và Leonhardt, mẹ không bao giờ can thiệp vào sở thích, muốn lựa gì là tùy ở tụi nó. Mẹ là một người mẹ, mẹ chỉ có trách nhiệm giáo dục tụi nó về ba quan điểm.
Ba quan điểm*! ?
* Thế giới quan, quan điểm sống và giá trị
Trác Thế Tuyết nghi ngờ nhìn Yên Nam, thật sự tốt sao ? Bà có thực sự nghĩ rằng quan điểm sống của Isabella và Leonhardt là ổn không? Mặc dù không biết chính xác Isabella đã làm những việc ác gì nhưng nàng không khỏi cảm thấy sợ hãi khi chứng kiến Chu Bách Hàn biến thành chó và tự sát, cũng như những thí nghiệm phi pháp trên người ở tầng hầm của Leonhardt...
Mặc dù Isabella không làm hại nàng, cô cũng tận tâm chữa trị căn bệnh hiểm nghèo của ba nàng (Chương 41). Nếu Isabella không sử dụng nhân lực và vật lực thì ba nàng đã chết từ lâu. Nàng biết rất rõ điều này, nhưng không có nghĩa Isabella là người tốt. Nàng thậm chí còn nghi ngờ Isabella đã làm bao nhiêu điều vô nhân đạo mà mình không biết.
Nhưng bây giờ Yên Nam thực sự nói với nàng rằng bà đã giáo dục ba quan điểm cho Isabella. Nàng không biết cách trò chuyện với Yên Nam. Nàng cảm thấy trình độ nhận thức của họ về cơ bản là khác nhau, hoặc điều mà Yên Nam cho là "tốt", "Ba quan điểm" có nghĩa là Isabella sẽ không làm điều gì xấu với gia đình phải không?
Nếu chỉ dựa vào điều này, Isabella thực sự có một quan điểm sống siêu bất khả chiến bại và tốt đẹp! Chết tiệt.
Ngay khi Trác Thế Tuyết còn muốn nói tiếp điều gì đó thì cửa nhà đột nhiên mở ra, Isabella đang đứng ở cửa một tay cầm cây gậy quý tộc đi về phía phòng khách. Họ đã ở bên nhau quá lâu, chỉ cần nhìn qua một cái, nàng có thể cảm nhận rõ ràng rằng Isabella đang nổi cơn thịnh nộ.
Tốt nhất là đừng gây sự với cô vào lúc này...
"Hửm? Sao hôm nay con về sớm thế? Không phải con đang có dự án đang thực hiện sao?" Yên Nam cũng tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy Isabella.
"Mia ở đâu?"
"Trong thư phòng... chuyện gì đã xảy ra với con vậy?"
Nghe giọng điệu của Isabella, Yên Nam cảm thấy có gì đó không ổn nên bà thận trọng hỏi. Mặc dù bà sẵn sàng nghiêm khắc dạy bảo Isabella, nhưng chỉ khi cô thực sự làm sai điều gì đó, nói chung bà không thể xử lý một cách tùy tiện cô con gái cá tính mạnh mẽ này của mình.
"Con không muốn con bé học vật lý nữa," Isabella nói "Mẹ không được phép hỏi con tại sao. Không có nhiều lý do như vậy. Con không muốn con bé tiếp tục đọc sách nữa, nó bị cấm bước vào thư phòng dù chỉ nửa bước."
"Hả?"
Trác Thế Tuyết cũng cảm thấy hụt hẫng, tuy không muốn Mia mất thời gian vui chơi vì học tập nhưng cách làm của Isabella lại quá cực đoan!
"Tại sao? Chuyện gì đang xảy ra ?" Yên Nam trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
"Con đi bộ về, đi nhanh quá, chân có chút đau. Tiểu Tuyết, em giúp tôi đưa con bé đến phòng khách."
Isabella đặt cây gậy quý tộc bên cạnh ghế sofa. Ngay khi ngồi xuống, cô trông có vẻ rất bất mãn với tuổi già. Chức năng cơ thể của cô đã suy giảm một chút, chân đau, nhưng không thể vào lúc này.
Trác Thế Tuyết đưa Mia đến phòng khách, nhưng vẻ mặt của Mia vẫn rất xa cách với Isabella từ khi còn nhỏ.
Isabella nhìn em, không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào, nhưng thực ra cô đang bày tỏ một cảm giác buồn bã.
"Mama không muốn con học vật lý. Bây giờ con vẫn còn nhỏ, vì vậy trước tiên con nên đến một trường học ưu tú và học tập như một người bình thường, từng cấp độ một. Mama nghĩ giáo viên ở những trường ưu tú là đủ rồi. Không có lý do gì con phải trở nên đặc biệt dù giỏi hơn người khác."
"Tại sao!?"
Khi Mia nghe những gì Isabella nói, vẻ mặt xa cách ban đầu của cô ấy lập tức biến mất. Em nhìn Isabella với vẻ hoài nghi.
"Tại sao con phải lãng phí nhiều thời gian vô nghĩa như vậy? Mama không thấy có rất nhiều trường đại học nổi tiếng muốn nhận con vào học hay sao?"
"Bọn họ căn bản không muốn con, bọn họ chỉ muốn danh tiếng nhà Dietrich mà thôi, chỉ vì con là người thừa kế của gia tộc chúng ta. Nếu con đi học trường của bọn họ, có nghĩa là nhà Dietrich cũng đang học ở trường của họ. Mọi người đều muốn cái vinh dự tối cao đó. Và ngay cả những hiệu trưởng đáng ghét đó cũng sẽ nhân cơ hội đến gần mama. Nếu con là người bình thường, họ sẽ không quan tâm chút nào.
"Mama......"
Đầu óc thông minh nhỏ bé của Mia chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này. Nếu nếu em nghĩ tới thì thật sự đã không còn là trẻ con nữa rồi.
"Tóm lại, con vào một trường học ưu tú, trước tiên bắt đầu từ tiểu học, sau đó vào đại học, không cần thương lượng và tỏ ra tức giận."
"Con không muốn... Con không muốn vào một trường học ưu tú. Con không muốn lãng phí quá nhiều thời gian. Mama biết rõ khả năng của con mà..." Mia buồn bã nhìn Isabella. Em không hiểu tại sao Isabella làm điều này. "Tại sao mama lại làm điều này với con? Mama biết... Mama ơi, mama biết rõ rằng con có thể..."
"Mama đã nói rồi, không có lý do gì cả, chỉ muốn làm thôi."
"Tại sao?"
"Hả?!"
Isabella không ngờ Trác Thế Tuyết lại phản ứng như vậy.
"Vì sao lại làm như vậy? Chị cho rằng chị là ai!" Trác Thế Tuyết tức giận, "Chị là một người mẹ mà độc đoán như vậy sao? Mia muốn học cái gì cũng được!"
"Đúng vậy, bởi vì tôi là mẹ của nó nên tôi có quyền độc đoán, em có ý kiến gì sao?" Isabella cười khúc khích, mặc dù không hài lòng với việc Trác Thế Tuyết chống lại mình, nhưng sau đó cô cảm thấy chuyện đó không đáng nói. "Tùy em à? Em có thể chi trả khoản học phí cao để Mia học vật lý không?"
"Isabella!"
Trác Thế Tuyết tức giận đến mức nhớ lại những lần nàng không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Isabella. Có vẻ như Isabella vẫn cố chấp và dùng tiền để đàn áp nàng!
"Ngoài tiền ra, chị còn có gì nữa?"
"Này, em nói đúng đấy vợ yêu. Tôi chẳng có gì ngoài tiền." Isabella mỉm cười, vẻ mặt như không sợ nước sôi, Trác Thế Tuyết tức giận đến muốn nổ tung.
"Chị sợ Mia giỏi hơn chị sao? Khi con bé lớn lên, chị sợ mình sẽ bị dẫm đạp!" Trác Thế Tuyết nhìn về phía Isabella, trực tiếp nói ra khả năng quan trọng nhất, "Hiện tại là như vậy! Tuy còn nhỏ, nhưng đã có khả năng giỏi hơn chị rồi. Sau này lớn lên, chị sẽ không thể kiểm soát được con bé. Vì vậy cách tốt nhất là bẻ gãy đôi cánh để con bé trở thành một người bình thường, để chị có thể điều khiển."
Isabella nghe được Trác Thế Tuyết nói như vậy, cô mím môi không nói gì.
"Mama không thể làm điều này với con!" Mia khóc, "Khi mama già đi, con sẽ chăm sóc... Tại sao mama lại nghĩ về con như vậy..."
"Chị thật ích kỷ! Isabella!" Trác Thế Tuyết ôm lấy Mia, Mia cũng buồn bã ôm lấy nàng. Nếu chị không đồng ý cho Mia học vật lý, em sẽ đưa Trác Tiểu Dĩnh và Mia đi."
"Em định đi đâu?" Isabella hét lên, "Sao em dám bước ra khỏi ngôi nhà này!"
"Vậy thì sao! Muốn thì giết em đi!" Trác Thế Tuyết hét lớn hơn Isabella, "Có giỏi thì giết đi!"
"Các người..." Isabella nắm chặt tay, "Thật đáng tiếc khi tôi không nỡ dùng lọ thuốc đó cho các người! Nếu không, các người sẽ trở thành..."
"Đủ rồi! Đủ rồi! Con gây rối đủ chưa?"
Sau khi Yên Nam nghe thấy cuộc trò chuyện này, bà không thể tiếp tục nghe nữa. Khi bà hét lên, tất cả mọi người đều im lặng, kể cả Mia, em cũng ngừng khóc ngay lập tức.
"Này, chỉ vì chuyện này mà các con làm ầm ĩ lên vậy hả?" Yên Nam thở dài, "Mẹ nghĩ Isabella nói đúng, gửi Mia đi học vật lý sớm như vậy là không ổn."
"Mẹ!" Trác Thế Tuyết bất mãn kêu lên.
"Hãy nghe mẹ nói, nếu con bé còn quá nhỏ đã học chuyên sâu, sẽ mất đi giáo dục xã hội. Con bé sẽ trở thành một kẻ ngốc chỉ biết đọc và không biết gì về thế giới bên ngoài. Nếu con bé trở thành người thừa kế của gia đình Dietrich, cách này không hiệu quả, sớm muộn gì vấn đề cũng sẽ nảy sinh trong công việc kinh doanh của gia tộc khổng lồ này."
"Đây là điều con muốn nói."
Isabella không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi thấy mẹ đứng về phía mình, nhưng giây tiếp theo Yên Nam đã mắng cô một trận đẫm máu.
"Nhưng con đã trực tiếp yêu cầu Mia vào học tại một trường học ưu tú! Con nghĩ sao? Con có ngốc không? Khả năng của con gái con cao như vậy, lại lãng phí thời gian ở trường học ưu tú? Mẹ hoàn toàn không đồng ý với ý kiến của con."
"Mẹ!" Isabella hét lên bất mãn.
"Vậy chúng ta nên làm thế nào?" Trác Thế Tuyết bất đắc dĩ, tựa hồ đối với vấn đề này cả hai giải pháp đều cực đoan.
"Có một cách, hãy để Isabella đến từng trường đại học để tìm những giáo viên vật lý giỏi nhất và trả tiền để họ dạy thêm ở nhà. Mia vẫn có thể đến những trường ưu tú như bình thường và hòa đồng với các bạn cùng trang lứa. Sau đó, con bé có thể tham gia các lớp học thêm vật lý vào mỗi buổi chiều hoặc buổi tối, chỉ cần đảm bảo rằng có đủ thời gian để học mỗi ngày." Yên Nam nhìn Isabella và nói: "Chỉ là một nhiệm vụ đơn giản con có thể làm đúng không?"
"...Tất nhiên là có thể làm được." Isabella nói.
"Chuyện này coi như đã được giải quyết rồi chứ? Isabella, nếu mẹ thấy con mắng Trác Thế Tuyết một lần nữa thì coi như xong. Mẹ sẽ nhờ ba con liên hệ với hiệu trưởng để đóng cửa phòng thí nghiệm của con tại Đại học Munich. Cứ như vậy con có thể kiếm trường đại học khác để mở phòng thí nghiệm."
"Không cần phải làm như vậy..." Isabella hoảng sợ đáp lại sau khi nghe bà nói.
Phòng thí nghiệm của Đại học Munich thực sự quy tụ những chuyên gia mạnh nhất thế giới về tâm lý học và khoa học thần kinh. Ngoài phòng thí nghiệm của trường đại học này, các trường đại học khác thực sự không thể có được nguồn nhân lực như vậy. Biết rằng Isabella vẫn đang làm loại thí nghiệm gì đó, nên Yên Nam biết tầm quan trọng của phòng thí nghiệm này đối với Isabella.
"Vậy thì giải quyết đi."
Trác Thế Tuyết và Mia đều đi đến Yên Nam, cả Trác Tiểu Dĩnh cũng ôm Yên Nam và khóc, cảm thấy như mình cũng bị Isabella bắt nạt.
"Này, thực sự là..."
Isabella đứng dậy bằng gậy. Cô vẫn còn tâm trạng tồi tệ vì đã thua trong trận chiến này. Cô cảm thấy chán nản khi nghĩ rằng một ngày nào đó Mia sẽ vượt qua mình.
"Mama...con sẽ không làm điều này với mama đâu..."
Lúc này, Mia chạy tới, túm lấy quần Isabella, sắc bén nói: "Con cũng sẽ đối với mama thật tốt, mama phải tin con."
[Chị phải tin em.]
Isabella quay đầu lại nhìn Mia, cô chợt nhớ lại những gì Trác Thế Tuyết đã nói với cô lúc đó.
[Tại sao tôi phải tin em? Nếu đây chỉ là lời nói dối để khiến tôi tin tưởng em.]
[Chị phải học cách tin tưởng. Với suy nghĩ của chị, chúng ta sẽ không bao giờ có thể bước được bước đầu tiên. Điều này có đáng buồn không? Các mối quan hệ vốn dĩ dựa trên sự tin tưởng.]
...
Khịt mũi.
Isabella buồn bã quay mặt và đi lên lầu.
"Mẹ, mama hình như vẫn không vui."
"Thôi, kệ đi, mama con cứng đầu quá." Trác Thế Tuyết đem Mia đến trước mặt, nghiêm túc nói: "Mẹ biết bảo bối của mẹ là người ngoan ngoãn và mạnh mẽ nhất, nhưng cuộc sống không chỉ có học tập."
"Nhưng... con muốn học nhiều hơn, con muốn trở nên mạnh mẽ như mama..."
Đáng tiếc Isabella đã lên lầu nên không nghe thấy điều này.
"Mẹ biết, con nhất định sẽ mạnh mẽ như, không chỉ có chỉ số IQ cao, hơn nữa còn có chỉ EQ cao. Một người chỉ có IQ cao mà không có nhận thức cảm xúc thì cũng vô dụng."
"Vậy à... Trí tuệ cảm xúc là gì? Sự tinh tế là gì? Thủ đoạn là gì? Con không biết... Con chưa bao giờ nghe nói đến những điều này..."
Lời nói của Trác Thi Tuyết chắc chắn có chút tổn thương lòng tự trọng của Mia, bởi vì có một điều em không biết, trước đây em còn tưởng rằng mình đã biết hết mọi thứ.
"Lớn lên con sẽ biết." Trác Thế Tuyết sờ đầu Mia, "Là con người, con vẫn phải khiêm tốn. Kỳ thật, mẹ nghĩ con cũng muốn mama con tự hào về con, phải không? Con muốn trở thành niềm tự hào của mama".
"Dạ..."
"Một ngày nào đó mama sẽ nhận ra thôi, đừng lo lắng."
"Thật sự?"
"Thật đấy, con yêu."
_____________________
Editor: quá trời cái nết bà Beo , mình nghĩ tác giả sẽ còn viết tiếp cái gia đình bất ổn này. Chap nì đăng hôm qua mà mình bận nên định từ từ edit. Nãy mới đọc cái chap hài cốt bên truyện tranh xong phải edit liền để lấy lại tinh thần.