Người gác đêm trên chòi cao đã điểm canh hai, vài công môn cao thủ mai phục người cửa rốt cục nhẫn nại không được, chưa thấy tín hiệu của thượng cấp liền xông vào. Chỉ thấy bên trong nhã thính còn mỗi Bùi Văn Long đang ngồi, ngẩn nhìn ánh trăng Tần Hoài bên ngoài song cửa đến xuất thần. Có kẻ thấy nhã thính trống rỗng, nghi hoặc hỏi:
“Lữ Kinh Hồng và vũ kỹ đâu?”
“Chạy rồi!” – Bùi Văn Long buồn bã lẩm bẩm – “Quả nhiên không hổ là Lữ Kinh Hồng, năm năm trước ta không bằng ngươi, năm năm sau ta vẫn thua ngươi nửa chiêu. Khó trách sư muội năm đó muốn đi theo ngươi, ngươi mới là anh hùng đỉnh thiên lập địa!”
Lời Bùi Văn Long dù vẫn có chút không cam, nhưng đố kị trong lòng đã vô ảnh vô tung. Một gã thủ hạ cẩn trọng hỏi:
“Lữ Kinh Hồng là nghi phạm chủ yếu trong vụ án tào vận bị cướp, hắn chạy rồi, chúng ta làm sao giao phó triều đình?”
Bùi Văn Long nhạt giọng:
“Bổn quan sẽ tấu trình rõ với triều đình, kính cẩn trách nhiệm, cuối cùng không để quan diêm rơi vào tay giặc cướp. Ba thuyền quan diêm, toàn bộ đã thành nước, nhưng Lữ đại nhân đã tận lực rồi. Hôm nay Lữ đại nhân vì để mất quan diêm, không còn mặt mũi diện kiến hoàng thượng, đã giao ra kim ấn và lệnh phù thủy sư đề đốc, từ giờ quy ẩn sơn lâm.”
Mấy gã thủ hạ nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc. Chỉ thấy vị thượng cấp trẻ tuổi chấp tay đi ra, vừa đi vừa nhạt giọng thốt:
“Vụ án tào vận bị cướp có thể kết liễu rồi, ta sẽ mang kết quả điều tra bẩm với ngự sử đại nhân và hoàng thượng, bất luận kẻ nào cũng không được tra lại!”
“Dạ!” – mấy gã thủ hạ dù mù mờ, nhưng vẫn lập tức tề thanh đáp.
Nhiều năm sau, giang hồ truyền tụng một đôi phu thê hiệp nghĩa hành tung vô định. Thê tử trường tụ thiện vũ, xinh đẹp lạnh lùng như tiên tử; trượng phu hào sảng nghĩa hiệp, khoái kiếm như hồng, ác liệt tựa vị võ trạng nguyên năm nào dùng một thanh trường kiếm uy chấn kinh thành. Bất quá truyền ngôn vĩnh viễn là truyền ngôn, chưa bao giờ có sự chứng thực…