Hứa Thiệu Nhung hít vào một hơi, không cam lòng hỏi:
Thật sự không phải là chim sáo đá sao, Tiểu Tiên mới rời nhà mấy ngày, sao có thể tự mình định chuyện chung thân với một gã đàn ông xa lạ chứ.
Gã hầu nâng Hứa Thiệu Nhung dậy, xoa trán cho hắn: Đại nhân, cứ đi xem chẳng phải là khắc rõ.
Cũng đúng, hắn cũng muốn gặp xem cô gia này là người nào, mặc hắn là người hay ma, đuổi đi là được. Hứa Thiệu Nhung được gã hầu với quản gia dìu đến phòng khách, đã thấy hai bóng người một đỏ một trắng rúc vào nhau. Chàng trai đang quay lưng không trông rõ mặt, chỉ xem dáng người đã thấy phong tư trác tuyệt, một bộ xiêm y màu trắng phiêu dật như tiên. Thiếu nữ thì xinh đẹp động lòng người, màu áo đỏ phản chiếu tựa hồng hạnh hoa đào.
Hứa Thiệu Nhung nhìn hai người như keo như sơn, chỉ cảm thấy rất chướng mắt, vùng ra khỏi hai người đang dìu mình, thẳng lưng tiến vào.
Hứa Ngự Tiên bị Bạch Tố Ly khiêu khích đến ửng hồng chưa phai, bất chợt nghe một tràng tiếng ho quen thuộc, lập tức đứng dậy gọi:
Ca ca ...
Bạch Tố Ly nghe vậy quay người, mỉm cười với kẻ mới đến. Hứa Thiệu Nhung nghe tiếng trái tim thủy tinh của mình loảng xoảng vỡ vụn, đây là lần đầu hắn thấy tự ti mặc cảm, vốn cho rằng muội muội không tìm được gã nào tuấn mỹ hơn hắn. Nào ngờ, nếu thật so sánh với nhau, lại dìm hắn xuống tận đáy Tây Hồ.
Quản gia rướn đầu qua, chậc chậc khen:
Cô gia thật tuấn tú hào hoa mà, tiểu thư thật sự nhặt được bảo vật rồi.
Gã hầu liên tục đáp phải: Nào chỉ có tuấn tú hào hoa chứ, ta sống mấy thập niên rồi, chưa từng thấy ai phong nhã như cô gia đây.
Nghe hai tên này nói thế, trái lại thành ra muội muội của hắn không xứng với gã trai này. Hứa Thiệu Nhung hung hăng liếc trắng bọn họ một cái, dọa hai người hoảng sợ vội che miệng lại.
Hứa Thiệu Nhung cố gắng khiến giọng bình tĩnh, chất vấn: Tiểu Tiên, đây là người phương nào?
Hứa Ngự Tiên xấu hổ cúi đầu, khó mở miệng, dù sao nàng cũng thật là đã vội vàng gả cho người, có chút có lỗi với ca ca, lại bắt gặp ánh mắt càng lúc càng lạng lẽo của Bạch Tố Ly, trong lòng đập thình thịch một tiếng, vội nói: Chàng ... là tướng công của muội ...
Hứa Thiệu Nhung tức giận bảo: Muội chưa thành thân, sao lại có trượng phu, nữ nhi phải lấy trinh tiết làm trọng, đừng để tên đàn ông xa lạ lợi dụng ...
Lúc này, Tiêu Huyền đường hoàng đi tới, tiếng bước chân vang dội cắt ngang lời kế tiếp của hắn. Cái tên áo đen kiêu ngạo vô cùng này lại là ai đây, Hứa Thiệu Nhung càng giận không kiềm chế được.
Thấy Hứa Thiệu Nhung mặt đầu giận dữ quay đầu lại nhìn mình, Tiêu Huyền khoát tay một cái nói: Đừng để ý đến ta, các người cứ tiếp tục đi, ta là người qua đường ...
Bạch Tố Ly cầm tay của Hứa Ngự Tiên lên, trầm giọng bảo: Hứa đại nhân, Ngự Tiên ba ngày trước đã gả cho Bạch mỗ, đừng dùng lời ấy mà nhục mạ thê tử của ta.
Hứa Thiệu Nhung tức giận đến đánh vào không khí một cái, tên người ngoài này lại còn trách cứ hắn dạy bảo sai rồi sao, hu hu hu, muội muội rõ ràng là của hắn mà ...
Hứa Thiệu Nhung đánh mạnh vào mặt bàn: Ngươi chưa từng có tam môi lục sính (1), còn muốn lừa dối cho qua cửa sao, việc hôn sự này quyết không thể thành.
Bạch Tố Ly phất tay nói: Sính lễ Bạch mỗ đã mang đến, Hoàng Đồ hãy phái người mang lên đây.
Chưa đến nửa khắc, hơn mười gã trai tráng khiêng sáu cái rương lớn, chất đầy cả phòng khách. Sau khi mở nắp rương ra, những người có mặt không khỏi kinh sợ cảm thán.
Quản gia líu lưỡi nói: Ngọc san hô, dạ minh châu, mã não, ngọc lục bảo, vạn lượng vàng ròng...
Gã hầu chấm nước mắt: Mẫu thân, hài nhi thấy nhiều bảo vật như thế, đời này không uổng.
Hứa Ngự Tiên quay đầu đi, ngây ngẩn nhìn Bạch Tố Ly, trong lòng đầy băn khoăn, vì nàng mà đưa nhiều sính lễ quý báu như vậy, thật sự đáng sao ...
Bạch Tố Ly phảng phất như xem thấu tiếng lòng của Hứa Ngự Tiên, dịu dàng vuốt bàn tay nàng: Vì nương tử, tất thảy đều đáng cả.
Hứa Thiệu Nhung thấy bảo vật quý trọng, là người đều có chút động lòng, nhưng nếu phải đem muội muội đi đổi, bảo vật này liền hóa cặn bã.
Từ xưa đến nay gia huấn có dạy, muốn trở thành vị hôn phu của Hứa gia, phải vượt qua ba ải lớn, bằng không hôn sự của muội muội ta với ngươi, hết thảy xem như chưa từng có đi.
Hứa Ngự Tiên kinh ngạc nói: Ca ca, ba ải lớn là gì, muội chưa từng nghe ...
Hóa ra nàng lấy chồng cũng phiền phức quá, chẳng trách ca ca không chịu nhận lời đám bà mối kia.
Đợi tra xét lại gia huấn lại, ngày mai sẽ báo cho các người biết. Hứa Thiệu Nhung ấp úng đáp, lại lạnh lùng nói với Bạch Tố Ly, Bạch công tử, ngươi tốt nhất vẫn nên biết khó mà lui đi.
Bạch Tố Ly hơi mím môi, nở ra một nụ cười bất đắc dĩ: Ngự Tiên đã là người của Bạch mỗ, đại cửu (2) có yêu cầu gì cứ nói ra là được.
Lưng Hứa Thiệu Nhung run lên, khinh thường hừ một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra cửa.
Đợi ra khỏi phòng khách rồi, Hứa Thiệu Nhung nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, ngoắc gã hầu bảo: Không xong rồi, mau tới dìu ta ...
Hết chương 16.
__________
*Chú thích:
(1) Tam môi lục sính: Theo nghi thức truyền thống Trung Quốc, những người đàn ông và phụ nữ kết hôn cần 3 lễ giới thiệu và 6 lễ sính tương tự “tam thư lục lễ” (三书六礼)
“tam môi” là chỉ những văn thư qua lại giữa sính lễ:
•”Sính thư”—thư trao đổi lúc nhà trai ngỏ ý muốn cầu hôn và xin phép được qua nhà gái bàn tính mọi chuyện.
•”Lễ thư”—trong thư nhà trai chọn ngày lành,tháng tốt nhờ người mai mối sang nhà gái hỏi ngày sinh tháng đẻ của cô gái mà họ muốn cưới.
•”Nghênh thư”—thư dự kiến ngày giờ rước dâu
“Lục sính” là 6 lễ nhà trai phải lo toàn vẹn khi họ nhà gái đã chấp thuận kết tình thông gia:
•Lễ Nạp Thái (Dạm ngõ) sẽ kèm theo lá thư thứ nhất
•Lễ Vấn Danh sẽ kèm theo lá thư thứ hai
•Lễ Nạp Cát
•Lễ Nạp Tệ
•Lễ Thỉnh Kỳ sẽ kèm theo lá thư thứ ba
•Lễ Nghinh Thân (Vu Quy)
(2) Đại cửu: Ngoài ý chỉ cậu cả ra còn là từ xưng hô anh vợ ngày xưa.