“Rùa con, rùa con, anh là Tiểu ma vương, nghe được xin trả lời, nghe được xin trả lời!”
Nghiêm Cẩn ngồi xổm bên ngoài phòng, dùng sức mà gửi tin nhắn tâm ngữ cho Mai Côi. Từ sau khi cậu cứu cô bé ra khỏi căn cứ dưới lòng đất của bác sĩ X trở về, cô bé bắt đầu có chút lạnh nhạt với cậu. Chẳng những lúc ở phòng y tế hầu như là hôn mê không để ý đến cậu mà sau khi về nhà còn tự nhốt mình trong phòng, chỉ gặp mẹ không gặp cậu.
Điều này làm cho Tiểu ma vương rất lo lắng, sao lại thế này? Chẳng lẽ cô bé đang trách cậu cứu mình quá muộn nên giận? Hay là 12 ngày qua cô bé bị tra tấn nhiều nên tự ghét bản thân, không dám nghĩ đến cậu? Hay là… bác sĩ X tẩy não rùa con khiến cô bé không còn thích cậu?
Bất luận là giả thiết nào thì cũng khiến cậu rất không vui. Vì chuyện rùa con bị bắt đi mà cậu đã rất giận bản thân rồi, giờ rùa con còn mặc kệ cậu thì cậu phải sống sao đây?
Nhưng nếu cậu cố xông vào, Mai Côi sẽ lập tức lấy chăn trùm kín đầu không gặp cậu, cậu xót Mai Côi sợ cô bé thở không thoải mái nên lại đành vội lùi ra. Mỗi lần tìm quân sư mama hỏi thăm thì Tiểu Tiểu đều chỉ nói:
- Con trai, đừng vội, chờ một chút đi. Mai Côi không giận con đâu, con bé chỉ là tạm thời không biết nên đối mặt với con thế nào thôi, qua một thời gian là sẽ lại đâu vào đấy thôi.
Không biết nên đối mặt với mình thế nào? Thế là ý gì?
Cứ như vậy hơn một tuần, Nghiêm Cẩn vừa tủi thân vừa buồn bực. Cậu chỉ có thể đứng bên ngoài mà dùng sức gọi Mai Côi bằng suy nghĩ
“Rùa con, rùa con, anh là Tiểu ma vương, nghe được xin trả lời, nghe được xin trả lời!”
“Anh”. Cuối cùng Mai Côi cũng chịu hồi âm.
“Rùa con, em định bội tình bạc nghĩa sao?”. Nghiêm Cẩn luyện tập từ lâu, sự ai oán trong giọng nói có thể đánh động cả con voi chứ nói gì đến con rùa bé tí kia.
“Không phải, không phải”. Quả nhiên Mai Côi vội giải thích.
“Rùa con, em định vứt chồng bỏ con sao?”. Nghiêm Cẩn lại tiếp tục.
“Ớ?”. Mai Côi há hốc miệng, bỏ chồng bỏ con? Nghĩ lại, thôi được, chồng thì miễn cưỡng coi như là có nhưng con, quá là thái quá rồi.
“A cái gì, anh chẳng phải là anh chồng đáng thương bị vứt à, chồng bị vứt rồi thì đứa con vốn dĩ mấy năm sau nên có đương nhiên là không có nữa. Đây chẳng phải là vứt chồng bỏ con à?”. Nghiêm Cẩn ngụy biện.
Mai Côi chẳng biết đáp sao. Vốn là chuyện thương tâm nhưng lại bị Tiểu ma vương nói loạn thành ra lại rất tức cười
“Rùa con, em nói thẳng ra đi. Anh sắp biến thành hòn vọng quy rồi, em có đau lòng không?” (À ờm, hòn vọng phu hẳn mọi người đều biết chứ, vọng quy thì là chỉ con rùa con ngốc nghếch kia thôi)
“Đau lòng”. Mai Côi thực sự rất đau lòng nhưng cô bé cũng thực sự không có cách nào nhìn mặt Nghiêm Cẩn.
“Vậy em chỉ biết đau lòng mà không có tí hành vi thực tế nào à? Rốt cuộc anh đã làm gì khiến em không vui, em nói đi, anh sửa còn không được sao?”
“Không phải, anh rất tốt, là em không tốt”. Mai Côi muốn khóc, từ sau khi được cứu về, cô bé rất hay khóc.
“Em đúng là không tốt, không chịu gặp anh mà cũng chẳng thèm nói lý do”.
“Xin lỗi anh”
“Đừng xin lỗi, nói cho anh biết vì sao để anh giải quyết”. Nghiêm Cẩn rất không cam lòng với việc tự nhiên mình bị liệt vào danh sách đen như vậy.
“Anh ơi…”
“Ừm”
“Anh chờ một chút được không, một thời gian nữa chúng ta gặp nhau được không, anh cứ đi làm việc của anh đi”
“Không được. Nếu em không gặp anh thì chuyện gì anh cũng bỏ hết, anh đứng đây chờ, xem em đi toilet kiểu gì”
“Anh ơi…”
“Làm sao?”
“Xin anh đấy, đợi tóc người ta dài ra rồi sẽ ra gặp anh mà”
Tóc? Nghiêm Cẩn sửng sốt, sao lại liên quan gì tới tóc? Lại là vì tóc? Ý nghĩ của con gái thực sự quá ư khó đoán.
“Em là vì tóc mà không chịu gặp anh”
“Xin lỗi, người ta rất xấu, sợ anh không thích”
“Con rùa ngốc, rùa ngốc, vừa ngốc vừa đáng ghét…”
Nghiêm Cẩn thở dài rồi bỏ đi.
Mai Côi thở phào nhẹ nhõm một hơi nhưng rất khó chịu. Cô bé không gặp Nghiêm Cẩn cũng rất nhớ Nghiêm Cẩn nhưng mà, nhưng mà, đầu cô bé trọc lốc. Ngay cả gương Mai Côi còn chẳng dám soi. Tuy rằng mẹ Tiểu Tiểu mua rất nhiều mũ đẹp cho Mai Côi nhưng cô bé vẫn không dám đi ra ngoài.
Một tiếng sau, tiểu ma vương lại bắt đầu gọi
“Rùa con, rùa con, anh là Tiểu ma vương, nghe được xin trả lời, nghe được xin trả lời!”
“Anh”
“Rùa con, giờ anh đang soi gương này, đẹp trai tuấn tú không ai sánh bằng, em mau xem đi”
Mai Côi nhịn không được mà nhìn, sau đó…
“Phụt…”
“Rùa con!”
“Em… em làm ướt hết giường rồi”
Thật bất hạnh, lúc cô bé nhìn hình ảnh của cậu thì cũng đang uống nước. Đang lúc luống cuống dọn dẹp lại thì tiếng đập cửa vang lên, giọng Nghiêm Cẩn sang sảng:
- Rùa con, để anh giúp em thu dọn!
Mai Côi cứ nghĩ mãi, trăn trở hồi lâu, cuối cùng chọn một chiếc mũ đội lên, nhìn gương nửa ngày, xác định không có gì bất ổn quá thì mới khẽ hé cửa ra.
Vừa mở cửa ra, một cái đầu tròn sáng loáng tiến vào:
- Rùa con, quả đầu quyến rũ nhất hành tinh, cho em sờ trước đấy, rất thích đó nha!
Nghiêm Cẩn luôn đứng bên ngoài kiên nhẫn chờ, giờ cửa mở cậu cũng không nóng nảy xông vào, vẫn kiên nhẫn chờ rùa con được thoải mái gỡ bỏ khúc mắc:
- Mau, em sờ thử em, anh tự sờ thử rồi, cảm giác thích lắm!
Mai Côi chậm chạp vươn tay sờ đầu cậu, trống trơn, lạnh lạnh cũng giống hệt cô bé. Cậu lại đi cạo đầu chỉ vì dỗ Mai Côi gặp mặt. Cậu lại có thể bỏ đi mái tóc bảo bối. Mai Côi càng nghĩ càng buồn, rốt cuộc không nhịn được mà khóc.
Mai Côi ôm cái đầu trọc của Nghiêm Cẩn mà oa oa khóc lớn. Nghiêm Cẩn vào phòng, dùng chân đóng cửa lại, đầu vẫn chôn trong lòng Mai Côi, để mặc Mai Côi khóc cho thỏa, cuối cùng nói:
- Kiểu tóc này chỉ có một điểm không tốt, chính là không đỡ nổi mưa!
Mai Côi bị cậu trêu mà phì cười. Nghiêm Cẩn cầm hộp khăn giấy nói với Mai Côi:
- Nào, lau cho anh đi, cả đầu toàn nước, em phải chịu trách nhiệm đấy.
Mai Côi lấy khăn giấy lau cho cậu, Nghiêm Cẩn ngồi bên nói:
- Anh nói cho em nhé, thì ra giá tiền cắt một kiểu tóc thời thượng với cả cạo đầu là như nhau, quá đắt
- Em miễn phí!
Mai Côi bị cậu trêu mà quên buồn. Nghiêm Cẩn sửng sốt sau đó cũng mỉm cười.
Cậu đứng trước gương, kéo Mai Côi qua, ôm Mai Côi vào lòng, đầu dựa đầu cùng soi gương:
- Rùa con, em thật xinh đẹp
- Anh cũng rất tuấn tú.
Nghiêm Cẩn mỉm cười rồi xoay cô bé lại đối diện với mình, miệng tru lên như mõm heo:
Tiểu mỹ nữ hào phóng thơm cậu một cái, sau đó lại một cái, một cái rồi lại một cái. Cô bé bật khóc, nhào tới ôm chặt Tiểu ma vương, dùng sức hôn cậu, miệng đang bận nên chỉ đành dùng suy nghĩ mà nói: “Anh ơi, em xin lỗi, em không phải là cố ý gây rối đâu”
Nghiêm Cẩn cũng đâu phải đồ ngốc, với diễm phúc này đương nhiên sẽ chẳng đẩy ra ngoài. Cậu ôm lấy Mai Côi rồi đặt cô bé lên giường, bắt đầu chơi trò môi lưỡi đuổi nhau.
“Không sao, chỉ cần em vẫn là rùa con của anh thì em bốc đồng cỡ nào cũng được”
…
“Anh ơi, em không thở nổi, xin nghỉ giữa hiệp được không”
“Rùa ngốc, em ngốc thêm chút nữa thử xem…”
Tác giả: Tada! Phiên ngoại thứ nhất đây rồi, mọi người có thích không?
Phải thích đấy! Không uổng công tôi viết đến nửa đêm