Bái Sai Đường
Chương 6 - Chương 6
Hôm sau, Bạch Tiểu Mộc đã tìm hiểu sơ lược về Bách Độc cốc.
Bách Độc cốc này lúc trước gọi là Phượng Tê cốc, tương truyền từ thời viễn cổ, đây từng là
nơi phượng hoàng sinh sống, sau bởi vì Bách Độc lão nhân biến nơi này thành chỗ ở, thế là
nơi này dần dần được gọi là Bách Độc cốc.
Mà Bách Độc lão nhân chính là ông ngoại của Trầm Thiên Thu, lấy một bộ bách độc công
mà tung hoành giang hồ, một tay luyện độc thuật, trong chốn giang hồ không ai sánh kịp.
Nhưng từ mười lăm năm trước, ông đã ít giao du với giang hồ, nghe nói năm năm trước ông
đã đi về cõi tiên.
Lúc này, trong Bách Độc cốc ngoại trừ Trầm Thiên Thu ra, ước chừng có khoảng ba mươi tôi
tớ, trong đó có vài người phụ trách chăm sóc vườn thuốc ở phía sau cánh rừng, còn lại thì phụ
trách những việc vặt như quét tước, dọn dẹp, nấu cơm.
Mà người quản lý những tôi tớ này chính là dì Trình.
Nghe nói bà là trợ thủ đắc lực lúc sinh tiền của Bách Độc lão nhân, sau khi ông chết, Trầm
Thiên Thu cũng ỷ lại tín nhiệm bà giống như vậy.
Những chuyện này đều là Ngọc Như Ý nói cho nàng.
Điều kiện để trao đổi mấy tin tức này, chính là Bạch Tiểu Mộc phải đem quá trình gả cho
Trầm Thiên Thu ra sao nói hết cho hắn.
Nhìn dung nhan yêu mĩ tà mị đến kinh người ở trước mắt, Bạch Tiểu Mộc nhớ lại khi lần đầu
thấy hắn, cái khuôn mặt quá mức yêu dã kia của hắn, từng khiến nàng cả kinh, lầm tưởng gặp
phải hồ ly tinh.
Nghe xong lời nàng nói, Ngọc Như Ý đầy vẻ hứng thú.
―Hóa ra cô cùng hắn ta là âm kém dương sai mà thành thân à, hơ, thật là thú vị, lần sau tôi
cũng để người ta cướp thử , xem xem tư vị thế nào? Nhưng lạ thật, với tính cách của Trầm
Thiên Thu, làm sao có thể thấy sai rồi cứ để sai vậy luôn mà thành thân cùng cô? Có phải cô
còn chuyện gì không thành thực nói với tôi hay không? Nghĩ tới nàng có chuyện gì giấu
giếm, mặt hắn liền trầm xuống.
―Toàn bộ tôi đều nói cho huynh hết cả rồi, lúc đó chàng thật sự điểm huyệt tôi, xách tôi đi bái
đường.
―Sao có thể chứ, biết rõ các cô cướp nhầm người, hắn còn xách cô đi bái đường, điều này
chẳng giống những chuyện hắn sẽ làm chút nào. Ngọc Như Ý không tin.
―Tôi cần gì phải lừa huynh, mọi chuyện chính là như vậy. Điều duy nhất Bạch Tiểu Mộc
không nói đấy chính là tên thật của Tần Thiên Thời. Nàng nhớ Trầm Thiên Thu đã từng nói,
người trong giang hồ ít ai biết được chàng còn có một huynh đệ song sinh, nếu chàng đã cố ý
muốn bảo vệ người nhà, nàng cũng sẽ không sơ ý nói tên họ ra như thế được.
Ngọc Như Ý bỗng hỏi: ―Thế huynh đệ song sinh kia của hắn tên là gì? Sau này có rảnh tôi sẽ
đi xem thử, xem hai người họ có giống nhau đến thế hay không.
―Tôi không thể nói cho huynh.
―Tại sao?
―Bởi vì Trầm Thiên Thu không hi vọng người ngoài biết được chuyện này, đi làm phiền
người nhà của chàng.
Thấy nàng có ý cự tuyệt, sắc mặt Ngọc Như Ý liền biến: ―Cô dám không nói? Mau nói cho
tôi! Năm ngón tay thon dài bóp lấy cái cổ trắng của nàng lớn tiếng bức hỏi.
Bạch Tiểu Mộc cả kinh nhìn biểu tình âm hiểm nói trở mặt liền trở mặt của hắn, nàng đột
nhiên cảm thấy Trầm Thiên Thu mà đem so với hắn, cái người này mới đúng là vui giận thất
thường.
Vừa nãy còn nói chuyện tốt lành, chớp mắt thì đã tàn độc bóp lấy cổ nàng, muốn mạng của
nàng.
Nàng sắp không thở nổi nữa, nhưng miệng thì vẫn kiên trì: ―Tôi sẽ không nói cho huynh đâu!
Dù huynh có giết tôi, tôi cũng sẽ không bán đứng người thân của Trầm Thiên Thu.
Nghe vậy, Ngọc Như Ý híp mắt, bỗng giương lên nụ cười làm mị hoặc lòng người, cười ha
ha buông nàng ra, lấy lòng nói: ―Ê, vừa nãy tôi chỉ đùa với cô thôi, cô đừng xem là thật. Đến
đây, tôi đây có viên Bách Thuận đan muốn tặng cho cô, sau khi ăn vào sẽ bổ gan, bổ tim, bổ
phổi, à, nói chung là cái gì cũng bổ, có thể giúp cô khí huyết thông thuận, bớt đau bớt ốm.
Hắn lấy ra một viên đan dược, nhét vào tay nàng.
Bạch Tiểu Mộc nghi ngờ nhìn hắn. Người này nói trở mặt liền trở mặt, lúc thì âm hiểm lúc thì
lấy lòng, quả đúng là vui giận khó dò, nắm bắt không được, chẳng trách hắn bị xưng là ‗Yêu
y‘.
Chính tại lúc này, nàng nghe thấy giọng của Trầm Thiên Thu vang lên – ―Ngọc Như Ý, nếu
như ngươi còn dám ra tay với nàng, ta sẽ khiến cho ngươi dù đã biến thành bộ xương rồi mà
còn chưa chết nổi!
Nàng vội hân hoan quay đầu lại nhìn, thì thấy hắn đứng ở phía sau không xa, nàng lập tức vọt
qua đó, cũng hiểu ngay rằng tại sao thái độ của Ngọc Như Ý lại chuyển biến lớn như vậy,
nhất định là hắn đã thoáng thấy Trầm Thiên Thu rồi, cho nên mới buông nàng ra.
Kết quả Ngọc Như Ý còn nhanh hơn nàng một bước đi đến trước mặt Trầm Thiên Thu, cặp
mắt hồ mị của hắn chớp chớp hỏi: ―Ngươi lại nghiên cứu ra độc dược mới hả? Mau lấy ra ta
coi thử.
Liếc Bạch Tiểu Mộc chậm một bước kia một cái, hắn từ trong tay áo lấy ra một cái bình sứ,
dùng sức quẳng về phía độc chướng.
Ngọc Như Ý kia cứ như con cún nhìn thấy khúc xương, lập tức đuổi theo cái bình sứ đó.
Nghe thấy lời đối thoại lúc nãy của bọn họ, Bạch Tiểu Mộc hỏi: ―Độc dược đựng trong cái
bình đó thật sự khiến cho người ta biến thành bộ xương cũng chưa chết được sao?
Trầm Thiên Thu không trả lời nàng, bắt lấy cánh tay nàng, dẫn nàng đi về phía trước.
Mấy năm nay, Ngọc Như Ý cơ hồ như cứ hai, ba tháng thì lại lên Bách Độc cốc một chuyến,
lấy việc phá giải độc dược hắn mới chế ra làm vui, nhiều năm không chán, cho nên hắn lấy
đại một độc dược đưa cho Ngọc Như Ý, đuổi cổ đi, như thế thì lỗ tai sẽ có thể yên tĩnh một
chút.
―Ê, chàng muốn dẫn ta đi đâu? Bạch Tiểu Mộc càng nhìn càng thấy không đúng, phương
hướng này hình như là rời khỏi Bách Độc cốc.
―Ta phái người đưa nàng ra khỏi cốc.
―Cái gì? Chàng vẫn muốn đuổi ta đi? Ta không đi! Nghe vậy, nàng dùng sức giãy thoát khỏi
tay hắn, nhảy cách xa hắn ra, biểu tình trên mặt vừa thất vọng vừa phẫn nộ. Tối qua nàng nói
với hắn nhiều như vậy, hắn điếc rồi chắc? Không nghe lọt tai đến nửa câu, đến bây giờ vẫn
một lòng muốn đuổi nàng đi.
―Không đi không được. Dì Trình. Trầm Thiên Thu gọi.
Trình Mai lập tức xuất hiện bên cạnh hắn: ―Cốc chủ.
―Giúp ta giữ nàng, sau đó phái người đưa nàng về Thải Hà sơn. Mặt không có biểu tình gì
mà căn dặn. Tối qua nghe mấy lời đó của nàng, hắn cơ hồ như muốn giữ nàng lại, nhưng hắn
không thể làm vậy, giữ nàng sẽ hại nàng.
―Dạ. Dì Trình nhận lệnh, đến gần Bạch Tiểu Mộc.
Nàng liên tục lùi về sau, không ngừng nói: ―Trầm Thiên Thu, chàng không thể đối xử với ta
như vậy, khó khăn lắm ta mới đến được đây, tại sao chàng lại muốn đuổi ta đi cho bằng được
cơ chứ? Chàng thật sự ghét ta đến thế sao? Nếu vậy, thế sao ngày đó chàng lại ra tay cứu cha
ta? Cớ sao lại để lại bản đồ Thải Hà sơn cho bọn ta? Thậm chí còn đặc biệt để lại một bình
thuốc giải cho bọn ta mang theo trên đường để phòng thân, chàng nói đi, sao chàng phải làm
nhiều chuyện cho bọn ta như vậy?
―Ta làm như vậy chỉ có một lý do – muốn đem các người cách xa Thiên Thời, đừng đi quấy
rầy đệ ấy nữa. Trầm Thiên Thu đưa lưng về phía nàng, không muốn nhìn biểu tình lúc này
của nàng.
―Ta không tin! Ta đã sớm nói với chàng rằng ta đã chết tâm với Thiên Thời rồi, chàng căn
bản không cần phải làm vậy.
Mắt thấy dì Mai tới gần từng bước, sắp động thủ với nàng rồi, Bạch Tiểu Mộc bỗng nhớ đến
một chuyện, vội vàng nói: ―Đúng rồi, đúng rồi, chàng từng nói muốn ta đến đây giúp chàng
cứu một người, chàng muốn đuổi ta đi, ít ra thì cũng phải đợi ta giúp chàng cứu người đó đã
chứ.
Nghe vậy, khuôn mặt tú lệ của Trình Mai hiện lên vẻ kinh ngạc mà giữ lấy nàng, lên tiếng hỏi:
―Bạch cô nương, cô nói cốc chủ muốn cô đến đây cứu người, là ý gì?
Trong cốc vốn chẳng có ai cần nàng phải cứu, trừ phi…nghe thấy câu nghi vấn của Trình Mai,
Trầm Thiên Thu vội xoay người lại. ―Trình Mai, ngươi lui xuống trước đi.
―Cái này… Trình Mai chần chừ không lập tức di chuyển bước chân, bà muốn hỏi rõ Bạch
Tiểu Mộc những lời lúc nãy kia rốt cuộc là có ý gì, nếu thật đúng như những gì nàng nói, bất
luận thế nào cũng phải giữ Bạch Tiểu Mộc lại.
―Lời của ta ngươi không nghe thấy hay sao?
―Dạ, thuộc hạ cáo lui. Trình Mai lúc này mới cúi đầu lui xuống.
Bach Tiểu Mộc buồn bực nhìn tình huống bỗng dưng chuyển biến trước mắt, không hiểu nên
hỏi: ―Trầm Thiên Thu, đây là chuyện gì vậy? Hình như dì Trình không biết chuyện chàng
muốn ta đến giúp chàng cứu người, chẳng lẽ người muốn cứu không ở Bách Độc cốc à? Nếu
vậy, lúc trước khi ở Vọng Vân trại, sao hắn lại nói muốn dẫn nàng về Bách Độc cốc cứu
người?
Thâm trầm nhìn nàng, hắn chậm rãi nói: ―Đấy là bởi không có ai cần nàng phải cứu nữa, cho
nên nàng có thể đi được rồi.
Bạch Tiểu Mộc còn muốn nói gì đó, bỗng phát hiện trên gương mặt trắng nõn của hắn có
chút tím tái, còn thâm hơn so với cái lần cuối cùng gặp hắn ở Vọng Vân trại.
Lại nhìn mắt hắn, con ngươi màu đen ẩn ẩn có chút xám xanh. Đây là chuyện gì vậy?
Nàng theo bản năng vươn tay về phía hắn, đột nhiên bị hắn quát. ―Đừng đụng ta!
Nàng nhất thời rụt tay về, lo lắng nhìn hắn hỏi: ―Có phải chàng bị bệnh rồi không?
―Không có. Hắn lạnh lùng nói, lẩn tránh ánh mắt quan tâm tha thiết của nàng.
Đừng dùng cái loại ánh mắt ấy nhìn hắn! Như thế sẽ khiến hắn tham luyến sự quan tâm của
nàng, sau đó, sẽ không nỡ đuổi nàng đi nữa.
Hắn trả lời quá nhanh, ngược lại khiến Bạch Tiểu Mộc nghi ngờ, nhưng nàng không hỏi tiếp
nữa, thầm nghĩ đợi lát nữa sẽ đi hỏi dì Trình sau, nếu bà ấy đã là tổng quản nơi này, nhất định
là biết hắn đã xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên nàng đi lên phía trước, bất thình lình kéo lấy cánh tay hắn, ngữ khí kiên định nói:
―Nếu chàng nhất định phải đuổi ta về, lúc đi qua màng sương độc kia, ta tuyệt đối sẽ không
ăn thuốc giải, chàng cứ chuẩn bị mà đưa một cỗ thi thể về Thải Hà sơn đi.
Trầm Thiên Thu biết nàng không phải loại người nói suông, nàng nói ra thì nhất định sẽ làm
được.
Hơn nữa biết rõ toàn thân hắn có độc, động một tí là kéo hắn ôm hắn, nàng không sợ trúng
độc chút nào hay sao? Lần trước chịu khổ mà còn chưa chừa à?
Tuy nghĩ vậy, nhưng trong lòng hắn lại có dòng nước ấm chảy qua, tràn về tứ chi bách hải,
khiến cho thân thể nhiều năm tẩm ngâm độc dược mà trở nên lạnh lẽo của hắn, bỗng ấm dần
lên.
Không muốn đẩy nàng ra, hắn thậm chí còn muốn kéo nàng vào lòng, ôm chặt lấy nàng.
Bạch Tiểu Mộc, cái tên này đã khắc thật sâu vào trong tim hắn, khiến hắn luyến tiếc từ bỏ,
nhưng không cách nào có được.
Thấy hắn chỉ nhìn nàng mà không nói năng gì, Bạch Tiểu Mộc nuốt nước bọt, hít một hơi
thật sâu, sau đó lấy hết dũng khí nói: ―Trầm Thiên Thu, ta…thích chàng, chàng để ta ở lại đi,
ta muốn cùng chàng trải qua nửa đời còn lại.
Lời này tựa như sấm sét bổ vào Trầm Thiên Thu, sau khi chấn động toàn thân, bỗng đẩy nàng
ra, xoay người bỏ đi.
Để lại Bạch Tiểu Mộc khó chịu đựng được mà nhìn bóng lưng rời đi của hắn. Lần đầu tiên
nàng nói những lời này với một người đàn ông, ngay đến Tần Thiên Thời nàng cũng chưa
từng nói qua, nhưng phản ứng của hắn lại là bỏ chạy trối chết!
Chẳng lẽ lời nàng nói ban nãy đáng sợ vậy sao?
Nàng cắn chặt cánh môi, siết chặt tay.
Nếu như…hắn thật sự không thích nàng, có lẽ, nàng không nên mặt dày mày dạn, ở lại đây
chọc người ta sinh lòng chán ghét nữa.
―Bạch cô nương, tôi có chuyện muốn thỉnh giáo cô. Trình Mai mới rời đi lúc nãy giờ lại
quay lại.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn bà. ―Chuyện gì?
―Cô là người sinh vào mùng năm tháng năm?
―Không sai. Bạch Tiểu Mộc không có tâm tư đi truy cứu tại sao bà lại biết chuyện này, tâm
trạng lạc lõng nói: ―Dì Trình, tôi muốn rời khỏi nơi này, xin dì phái người đưa tôi ra khỏi cốc
đi.
Nhưng Trình Mai lại biểu thị thái độ ngược hẳn với lúc nãy. ―Cô không thể đi!
―Tại sao tôi không thể đi? Vừa nãy cốc chủ của các người không phải muốn dì đưa tôi ra
ngoài hay sao?
―Bất luận thế nào cũng xin cô nhất định phải ở lại, Bạch cô nương. Mặt Trình Mai đầy vẻ
nghiêm túc.
―Tôi ở lại để làm gì? Chàng căn bản là không muốn thấy tôi.
―Không, bây giờ cốc chủ rất cần Bạch cô nương, à không, phu nhân. Nhớ đến Bạch Tiểu
Mộc luôn miệng nói là đã cùng cốc chủ bái đường thành thân, Trình Mai lập tức sửa miệng
tôn xưng nàng là phu nhân.
―Chàng cần tôi? Dì đừng lừa tôi nữa, tôi nhìn không ra chàng có chỗ nào cần tôi.
Nàng cười khổ nói.
―Người thật sự rất cần phu nhân! Bất luận ra sao, xin phu nhân nhất định phải ở lại, cứ coi
như là tôi cầu xin phu nhân đi. Trình Mai cúi người cầu xin.
Thái độ chuyển biến quá nhanh như vậy, khiến Bạch Tiểu Mộc rất buồn bực. ―Dì Trình, dì cứ
luôn nói chàng cần tôi, rốt cuộc là chàng có chỗ nào cần tôi chứ? Dì có thể nói rõ một chút
được không.
―Cái này…tôi tạm thời không tiện nói ra, đợi trễ thêm chút nữa tôi sẽ bẩm báo với phu nhân.
Nếu cốc chủ vẫn chưa nói với nàng, nhất định là có nguyên nhân của người, bà nên hỏi rõ ý
của cốc chủ đã.
―Được thôi, tôi đợi dì. Bạch Tiểu Mộc gật đầu tiếp tục đi về phía trước.
Dì Trình vội vã ngăn nàng lại. ―Phu nhân, người muốn đi đâu? Nếu nàng muốn đi, bà tuyết
đối sẽ không để nàng rời đi.
―Về phòng đi ngủ. Sáng sớm nàng đã bi Ngọc Như Ý dẫn ra, cộng thêm việc tối qua gặp
được Trầm Thiên Thu, hưng phấn tới nỗi cả đêm không ngủ, cho nên bây giờ thấy hơi mệt.
―Vậy tôi sẽ đưa phu nhân về phòng.
Nàng xua tay cự tuyệt. ―Không cần đâu, tôi biết đường, tự mình có thể về được, đợi tôi ngủ
dậy, hi vọng có thể nghe được đáp án của dì.
Không phải ảo giác của nàng, thái độ của dì Trình đối với nàng thật sự rất khả nghi, lúc trước
còn lạnh lùng xa cách, giờ thì bộ dáng y như sợ nàng sẽ chạy mất không bằng.
Sự việc tựa hồ như xuất phát từ ngày sinh của nàng, nàng nhớ tới lúc đầu Trầm Thiên Thu
cũng lộ vẻ cả kinh khi nghe thấy chuyện này.
Nàng sinh vào buổi trưa mùng năm tháng năm có gì không đúng à?
―Cốc chủ, Bạch cô nương kia là người sinh vào buổi trưa mùng năm tháng năm, sao người
còn muốn để nàng ấy đi?
Sau khi vào thư trai, Trình Mai hỏi ngay.
―Sao ngươi lại biết? Trầm Thiên Thu ngồi trước thư án cau mày dò xét nhìn bà.
―Là do lúc nãy tôi hỏi Bạch cô nương, chính miệng nàng ấy nói. Chúng ta tìm người sinh
vào buổi trưa mùng năm tháng năm đã lâu, khó khăn lắm mới tìm thấy được, tuyệt đối không
thể để nàng ấy rời đi. Ngữ khí của Trình Mai có chút kích động.
―Ta sẽ không giữ nàng lại. Trầm Thiên Thu thản nhiên mở miệng.
―Cốc chủ, thời gian đã không còn nhiều nữa, dù người không nghĩ cho bản thân, cũng xin
người hãy nghĩ cho lão cốc chủ, đây là di nguyện lúc sinh tiền của ngài ấy, ngài ấy đã tiêu phí
tinh lực cả đời mới tìm ra được cách này, sao người có thể…
Hắn cau mày cắt ngang lời bà. ―Dì Trình, chẳng lẽ ngươi đã quên muốn làm chuyện đó, trước
hết phải cần nàng cam tâm tình nguyện thì mới thành. Nếu không thì căn bản sẽ chằng thành
công.
―Tôi thấy Bạch cô nương có vẻ như chung tình với cốc chủ, có lẽ nàng ấy sẽ nguyện ý…
―Chỉ cần nàng có một tia oán khí, thì không thể thành công, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao? Bảy
năm trước, ông ngoại đã thử qua, kêt quả không đến ba ngày, Thần thảo liền chết.
―Cái này…
―Cho nên hà tất cứ phải giữ nàng lại, mất thêm một mạng người?
―Trước khi lão cốc chủ về cõi tiên, tôi đã từng hứa với lão cốc chủ, nhất định phải để cốc chủ
người… Trình Mai nghẹn ngào không nói tiếp được nữa.
Trầm Thiên Thu đi qua đó vỗ nhẹ vai bà. ―Con người có số, dì Trình, ngươi hãy nghĩ thoáng
chút đi, có một số chuyện không thể cưỡng cầu. Chuyện này ta không nói với Bạch Tiểu Mộc,
ta cũng hi vọng ngươi có thể giữ mồm giữ miệng.
Trình Mai cúi đầu trầm mặc không nói, bà không tin cưỡng cầu thì không thể có được, bất
luận thế nao bà cũng phải thử một phen!
Nhìn luống dược thảo trông như cỏ dại ở trước mắt, Bạch Tiểu Mộc khó hiểu nhìn về phía
Trình Mai, không hiểu bà dẫn nàng đến đây để làm gì?
Mà điều kì lạ là, sau khi Trình Mai đẫn nàng đến đây, thì im lặng nhìn đám cỏ kia thật lâu.
Đợi hồi sau, không thấy bà mở miệng, cuối cùng Bạch Tiểu Mộc không nhịn được nữa cất
tiếng hỏi: ―Cái kia…dì Trình, không phải dì muốn nói cho tôi Trầm Thiên Thu có chỗ nào
cần tôi hay sao? Sao lại dẫn tôi đến đây?
Chẳng lẽ muốn nàng giúp hắn nhổ đám cỏ này à? Nhưng không thể nào, một mảnh vườn
thuốc lớn thế này, phóng mắt nhìn, chí ít cũng có hơn mười người đang chăm sóc, đâu có cần
nàng. Mà cái loại chuyện nhổ cỏ cỏn con này, ai làm mà chả được.
Nghe thấy lời nàng, Trình Mai hoàn hồn lại từ trong đống suy nghĩ. ―Phu nhân, người có biết
ruộng thảo dược trông như cỏ dại tầm thường này, là gì hay không?
―Không biết. Nàng chẳng hiểu tí gì về dược thảo hết.
―Dược thảo này gọi là Thần thảo, cũng có ý là ‗Thần diệu chi thảo‘, nếu trồng trong đất tầm
thường, nó sẽ trông giống như cỏ dại vậy, chẳng có tí dược hiệu gì hết.
―Hở, thế thì phải trồng ở đâu thì mới phát huy dược hiệu? Cỏ này nếu đã gọi là Thần diệu
chi thảo, công hiệu chắc hẳn là rất kinh người.
Trình Mai không đáp mà hỏi ngược lại: ―Phu nhân, tình cảm người đối với cốc chủ sâu bao
nhiêu?
Không ngờ tới bà lại hỏi như vậy, Bạch Tiểu Mộc ngây ra.
―Tôi hỏi vậy đi, người có yêu cốc chủ sâu đậm hay không? Thấy chưa trả lời, Trình Mai đổi
lại cách hỏi.
Nàng có yêu Trầm Thiên Thu sâu đậm hay không? Lời này khiến cho Bạch Tiểu Mộc cúi đầu
suy nghĩ. Chuyện nàng thích hắn là điều xác thực, nhưng có yêu sâu đậm hay không?
Nhớ đến lúc trước hắn không từ mà biệt, sinh lòng nhớ nhung sâu sắc với hắn, và khó khăn
lắm mới đến được Bách Độc cốc, sự mừng rỡ khi giây phút đầu tiên nhìn thấy hắn, cùng với
tâm tình mãnh liệt không muốn rời khỏi đây lúc này, những điều này…trong lúc nàng trầm tư,
một hạ nhân vội vã chạy tới bẩm báo.
―Trình tổng quản, cốc chủ phái người mời Bạch cô nương trở về.
―Có chuyện gì sao?
―Hình như có khách đến tìm cô nương ấy.
Nghe thấy lời kia của hạ nhân, Bạch Tiểu Mộc có chút buồn bực. ―Khách? Lạ thật, ai lại đến
đây tìm tôi chứ? A, chẳng lẽ là cha tôi? Nghĩ đến khả năng này, nàng cả mừng, vội vàng cất
bước trở về căn nhà ven hồ.
―Sao lại là huynh? Thiên Thời. Đến sảnh đường, lúc nhìn thấy người ngồi trên ghế, Bạch
Tiểu Mộc bất ngờ lại vui mừng trợn mắt, nàng bước nhanh về phía y, một chút cũng không
nhận lầm hai người cùng ngồi sóng vai, dung mạo giống như đúc kia, chuẩn xác đi đến trước
mặt của Tần Thiên Thời.
―Sao? Không hoan nghênh ta à? Thấy vẻ cả kinh của nàng, Tần Thiên Thời cười hỏi.
Nàng cũng cười theo. ―Không phải, tôi chỉ là không ngời người đến lại là huynh.
―Ta có một mối làm ăn ở gần đây, thuận tiện tới thăm đại ca, không ngờ nghe đại ca nói nàng
cũng ở đây. Đúng rồi, lúc nãy ta nghe đại ca nói Vọng Vân trại đã chuyển đến Thải Hà sơn,
mọi người vẫn khỏe chứ? Trên khuôn mặt giống với Trầm Thiên Thu của y, mang theo nụ
cười thân thiết.
Thật ra y đặc biệt đến đây để thăm hỏi tin tức của Vọng Vân trại từ chỗ đại ca, bỗng dưng tất
cả người trong trại đều không biết đã đi đâu, khiến y có chút lo lắng, suy cho cũng thì Vọng
Vân trại là nhà của Tiểu Mộc, y khó tránh khỏi có vài phần quan tâm.
Điều y không ngờ là, hóa ra việc chuyển trại là ý của đại ca. Trước khi đến đây, y càng không
ngờ tới, Tiểu Mộc lại đang ở Bách Độc cốc.
Nhưng sau này lại nghĩ, nếu đại ca đã cùng nàng bái đường, thế thì hai người đã là phu thê rồi,
phu thê ở cùng nhau là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cho nên nàng ở đây thì cũng chẳng có gì
là lạ.
Y chỉ là…có chút mất mát, người con gái mình yêu nay đã gả cho đại ca, cùng huynh ấy song
túc song phi…có vẻ Tiểu Mộc sống ở đây rất tốt, vậy y cũng yên tâm rồi.
Bạch Tiểu Mộc ngồi vào ghế trống bên cạnh y. ―Ừ, mọi người đều rất khỏe, cũng đều rất
thích Thải Hà sơn. Huynh thì sao, huynh mới vừa thành thân với biểu muội Dương gia, sao
lại chạy tới nơi xa như vậy, tẩu tử không tức giận hay sao?
Thấy nàng vừa đến, liền nói chuyện với đệ đệ một cách thân thiết, Trầm Thiên Thu lẳng lặng
đứng dậy ra ngoài. Lúc nãy nàng vừa vào, cái vẻ vui mừng khi nhìn thấy Thiên Thời kia,
khiến ngực hắn hơi cứng lại, xem ra nàng vẫn còn thích Thiên Thời, điều này lại làm cho hắn
để ý, cho nên không muốn ở lại nhìn hai người ôn chuyện.
Bạch Tiểu Mộc thấy hắn muốn rời đi, mở miệng muốn nói gì đó, ngẫm nghĩ, liền nuốt trở lại.
Tần Thiên Thời phát giác ra gì đó, thấy sau khi đại ca rời đi, không khỏi quan tâm hỏi: ―Tiểu
Mộc, nàng cùng với đại ca ta chung sống…hòa hợp không?
Nàng cười khổ nhìn y, xấu hổ nói: ―Tôi nghĩ hẳn là huynh cũng biết chuyện xảy ra giữa tôi và
chàng, ban đầu cha tôi là muốn cướp huynh về thành thân với tôi, không ngờ âm kém dương
sai lại cướp phải đại ca huynh.
―Đại ca đối xử với nàng không tốt à? Nụ cười có chút chua xót kia của nàng, Tần Thiên
Thời không hề bỏ qua.
―Chàng…đối đãi với tôi cũng coi như là tốt, giúp tôi cứu cha, lại giúp chúng tôi tìm nơi trú
thân, nhưng chàng…
Thấy nàng nói ấp a ấp úng, Tần Thiên Thời nhịn không được giục hỏi: ―Huynh ấy làm sao?
Khẽ thở một hơi, tuy nói ra rất mất mặt, nhưng chuyện mất mặt hơn nữa thì nàng cũng đã làm
rồi, cũng chẳng sợ để Tần Thiên Thời biết, liền nói thẳng ra: ―Có vẻ như chàng không thích
tôi, luôn muốn đuổi tôi đi.
―Đại ca muốn đuổi nàng đi? Y có chút kinh ngạc.
―Ừ, là tôi cứ luôn mặt dày bám mãi ở đây không chịu đi. Nàng theo bản năng nhìn ra phía
ngoài phòng.
Rõ ràng lúc đầu người nàng thích trước là Tần Thiên Thời, nhưng bây giờ y ngồi bên cạnh
nàng, nhưng tim nàng thì lại bay tới chỗ Trầm Thiên Thu.
Nghe thấy lời nàng nói, Tần Thiên Thời bỗng ngưng thần nhìn nàng. Thấy ánh mắt nàng
không ngừng liếc về bên ngoài, y bỗng hiểu ra, trái tim nàng đã đặt trên người đại ca mất rồi.
Trên mặt y xẹt qua tia ảm đạm, sau đó nghĩ đến tân thê tử mới thành thân không lâu ở nhà,
không khỏi tiêu tan. Nếu y và Tiểu Mộc đã định sẵn là không có kết quả, nay tình hình như
vậy đối với bọn họ mà nói là tốt nhất rồi.
―Tiểu Mộc, có chuyện ta vẫn luôn muốn nói với nàng, ta nghĩ cũng nên nói thật cho nàng rồi.
Y bỗng nói.
―Chuyện gì Bạch Tiểu Mộc thu lại ánh mắt, nhìn Tần Thiên Thời.
―Năm ngoái trong khách điếm. người kịp thời cứu nàng từ trong tay hái hoa tặc, thật ra là đại
ca ta, chứ không phải ta.
―Cái gì? Nàng ngạc nhiên.
―Vì đại ca không muốn bại lộ thân phận, cho nên mới muốn ta giấu nàng, nói là ta cứu nàng.
Nếu bây giờ nàng đã gả cho đại ca rồi, ta nghĩ nói cho nàng cũng không sao, loại chuyện này
ta nghĩ với tính cách của đại ca, nhất định là chưa từng nói cho nàng biết chứ gì?
―Ừm, chàng chưa từng nói qua. Nhớ đến gì đó, Bạch Tiểu Mộc lẩm bẩm nói: ―Nói vậy, lần
đầu tiên khi nhìn thấy tôi ở Vọng Vân trại, thì đã nhận ra tôi rồi?
Tần Thiên Thời gật đầu. ―Không sai, ta nghĩ sở dĩ huynh ấy nguyện ý bái đường với nàng,
nói không chừng là bởi nguyên nhân này.
Bằng không với tính cách của đại ca, chuyện huynh ấy không muốn làm, ai cũng không thể
ép huynh ấy. ―Đúng rồi, còn một chuyện nữa hẳn là nàng cũng không biết, đại ca không phải
là người thích lo chuyện tầm phào, nhưng lúc nàng dẫn theo mấy tên ăn mày đi vào khách
điếm, đại ca đã chú ý tới nàng, sau đó khi phát hiện nàng lấy mình ra làm mồi nhử bắt hái hoa
tặc, huynh ấy liền âm thầm để ý đến sự an nguy của nàng, cho nên mới kịp thời phá cửa mà
vào, cứu nàng từ trong tay hái hoa tặc.
Nghe xong, ngực Bạch Tiểu Mộc trở nên kích động. Ý của Thiên Thời là, khi đó lần đầu thấy
nàng, Trầm Thiên Thu đã có hảo cảm với nàng?
Y tiếp tục nói: ―Tiểu Mộc, sở dĩ ta nói những điều này, là muốn nói cho nàng, đại ca tuyệt đối
không chán ghét nàng, thậm chí ta nghĩ, huynh ấy thích nàng, cho nên mới nguyện ý cùng
nàng bái đường thành thân, có lẽ đại ca không biết phải biểu đạt tình cảm của mình ra sao,
nàng phải kiên nhẫn chút.
―Cám ơn huynh đã nói cho tôi những điều này, cám ơn huynh, Thiên Thời. Bạch Tiểu Mộc
cảm kích nói lời cám ơn. Có những lời này, trái tim bàng hoàng bất định của nàng, cứ như đã
được ăn định tâm đan vậy.
Chăm chú nhìn Tần Thiên Thời có khuôn mặt giống với Trầm Thiên Thu, giờ phút này nàng
bỗng lĩnh ngộ một chuyện – Nàng thích Tần Thiên Thời , mãi đến giờ, nàng vẫn thích nam tử
ôn văn nho nhã này.
Nhưng nàng càng yêu Trầm Thiên Thu, đấy là một loại tình cảm sâu đậm nguyện cùng chàng
đồng sinh cộng tử.
Những lời dì Trình hỏi nàng lúc ở vườn thuốc, giờ đây nàng đã có đáp án.
Tìm hết nửa khắc, Bạch Tiểu Mộc tìm được Trầm Thiên Thu ở ven hồ.
Nàng lặng lẽ qua đó, bất thình lình ôm lấy eo hắn từ phía sau, đem khuôn mặt dán vào sau
lưng hắn nói – ―Chàng biết không? Chuyến này Thiên Thời đến đây, khiến ta hiểu được một
chuyện.
―Chuyện gì? Người hắn hơi cứng lại, nhưng không muốn đẩy nàng ra, sự ấm áp từ người
nàng truyền đến, cách lớp áo, như từ sau lưng ấm đến đáy lòng hắn vậy, khiến cho tâm tình
buồn bực khi nãy của hắn hơi tiêu tan.
―Huynh ấy khiến ta phân rõ cái gì gọi là thích, cái gì gọi là yêu. Cười ấm áp, tiếng nói thanh
thúy của Bạch Tiểu Mộc bay vào tai hắn.
―Đây là ý gì?
―Ta thích Thiên Thời.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trầm Thiên Thu bỗng trầm xuống, nhưng nghe lời nói tiếp theo
của nàng, chớp mắt khiến cho hắn giống như vén mây thấy được mặt trời lòng sáng hẳn lên.
―Nhưng người ta yêu là chàng, đấy là tình cảm còn sâu hơn so với thích, tình cảm có thể họa
phúc cùng hưởng, đồng sinh cộng tử, cả đời gắn bó không rời. Sau khi hiểu rõ tâm tư của
mình, Bạch Tiểu Mộc biểu lộ tình cảm với hắn không chút che giấu. ―Ta biết chàng có tình
cảm với ta, bằng không thì hôm đó chàng sẽ không hôn ta.
―Ta không có hôn nàng. Trầm Thiên Thời phủ nhận.
―Chàng gạt người, nếu hôm đó chàng không hôn ta, sao ta lại trúng độc? Sao chàng phải để
lại thuốc giải cho ta?
―… Lời của nàng làm cho hắn không có cách nào phủ nhận được nữa, hôm đó xác thực là
hắn có chạm nhẹ vào cánh môi nàng.
Thấy hắn không nói, Bạch Tiểu Mộc vẻ mặt bao dung cười nói tiếp: ―Ta biết chàng là người
không biết phải biểu đạt tình cảm như thế nào, nhưng không sao, ta có lòng kiên nhẫn, cũng
có thể từ từ đợi, đợi đến khi chàng nguyện ý nhìn thẳng vào lòng mình mới thôi.
Hồi lâu, Trầm Thiên Thu cũng chỉ trầm mặc, hắn đau xót nhắm mắt lại. Tình yêu của nàng,
hắn lại không có phúc để hưởng.
Lát sau, hắn mới khàn khàn mở miệng: ―Toàn thân ta đều là độc, cả đời này cũng không thể
đụng vào nàng.
―Ta không để ý, cũng không sợ trúng độc, ta chỉ muốn ở bên cạnh làm bạn với chàng, thì đã
mãn nguyện rồi. Huống hồ cho dù nàng có trúng độc, tin rằng nhất định hắn sẽ giải độc cho
nàng, cho nên so với việc mất đi hắn, nàng thà rằng chịu cái loại đau đớn khi độc phát còn
hơn.
Trầm Thiên Thu khó giữ vững được nữa, bỗng xoay người lại, đem nàng ôm vào trong lòng.
Lúc này, hắn đem mọi điều băn khoăn đều tạm thời vứt bỏ, dung túng bản thân chìm trong sự
ngọt ngào của thời khắc này.
Một trái tim đổi lại một phần thâm tình, đủ rồi, đã đủ lắm rồi, hắn không còn gì nuối tiếc nữa.
Hắn không tham lam, chỉ cần vài ngày là được. Trầm Thiên Thu tự thề với mình, hắn chỉ
dung túng bản thân vài ngày, đợi vài ngày sau, hắn sẽ đưa nàng rời đi, khi đó mặc kệ nàng có
cầu xin ra sao, hắn cũng sẽ không mềm lòng giữ nàng lại nữa.
Lúc này, Trình Mai lẳng lặng cách đó không xa nhìn hai người ôm lấy nhau, trên mặt dần dần
lộ ra nụ cười mừng rỡ. Xem ra Bạch Tiểu Mộc có tình cảm với cốc chủ, còn sâu đậm hơn
những gì bà nghĩ nữa, quá tốt rồi.
Lão cốc chủ, đây chẳng lẽ là do ngài trên trời có linh, cố ý an bài, cho nên mới để Bạch Tiểu
Mộc đến Bách Độc cốc.
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Ngôn tình Sắc, Sủng