Thời tiết chợt ấm lên, hoa anh đào nở rộ khắp nơi. Một lớp thảm nhung màu hồng nhạt trên mặt đất, đóa hoa rơi xuống, xoay tròn, bồi hồi giữa bầu trời, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi số mệnh, như hạt bụi rơi xuống phiêu tán …
Tôi mặc một chiếc áo len trắng đi trong màn hoa bay.
“Không có việc gì thì không thể tìm bà à! Bà đúng là người không lương tâm! Nhanh đến chỗ cũ đi. Mười phút sau phải có mặt đấy!”
Tôi cười cười, cất điện thoại, ngăn một chiếc taxi chạy đến.
“Không gặp không về” trà quán.
“Gần đây thân thể thế nào? Có cảm thấy thoải mái không?” Biện Nghê ôm một bó hoa thiên đường điểu, hỏi thăm.
“Tốt lắm.”
“Bà phải chăm sóc thân thể, nhìn gầy quá. Nếu có gió lớn, bà có thể bị nó thổi bay mất!”
“Bà rất khoa trương!” Tôi cười nói, thấy bó hoa trong lòng cô ấy, hỏi: “Đi thăm Thừa Tịch sao?”
Vẻ mặt của cô ấy có chút cứng ngắc, hồi lâu, nhẹ giọng đáp: “Đúng vậy…”
Tôi cầm tay cô ấy: “Biện Nghê, bà có tha thứ cho tôi không?”
“Sao vậy? Lại nghĩ nhiều!”
“Bà vẫn không muốn tôi đi thăm anh ta như cũ!”
Biện Nghê rút tay ra, nhìn bó hoa trong lòng, thở dài: “Bà không cần ép tôi, được chứ?”
Có chút khổ sở, chỉ biết gật đầu: “Được rồi, từ nay về sau tôi không nhắc lại chuyện này!”
“Cám ơn!”
“Khi anh ta đi, bà biết vì sao không?”
“Con Vịt chết do tự sát!”
“Cái gì?” Tay của tôi run lên, cái chén thiếu chút nữa rơi xuống.
“Anh ta là một người cao ngạo, sao có khả năng chịu đựng được đến phút cuối cùng? Bị HIV, lúc chết sẽ rất khó coi!” Đôi mắt cô ấy bịt kín một tầng hơi nước mỏng manh: “Lúc tôi tìm thấy anh ta thì anh ta đã rời đi. Dựa vào gốc đại thụ, trong tay cầm lấy ảnh chụp của bà, mặt sau ảnh chụp còn một dòng chữ.”
“Viết cái gì?”
“Tiểu hoa sen, đã quên tôi.”
Tôi khóc.
“Thật xin lỗi, Biện Nghê! Tôi quá ích kỷ!”
“Không có gì, mọi chuyện đã qua đi. Con Vịt rất sạch sẽ, anh ấy không thích hợp với thế giới này, cho tới giờ cũng chưa hề thích hợp.”
“Vì thế tôi cũng oán hận chính cuộc sống của mình.”
Cô ấy thở dài, lấy tay vuốt ve đôi mắt của tôi: “Gần đây bà có thấy mắt khó chịu không?”
Tôi lắc đầu: “Không có, thích ứng vô cùng tốt!”
Cô ta mỉm cười: “Lúc trước khi bà mới thay cũng không nói như vậy! Ngày nào cũng khóc! Thật đáng sợ!”
“Tôi cũng không biết sao lại thế này, khi đó chỉ cần nhìn thấy đôi mắt này trong gương, bỗng không thể nhịn khóc được! Không thể khống chế!”
“Bà đó!” Cô ấy xoa bóp khuôn mặt tôi: “May mắn thay, bà có thể nhìn được! Bằng không tôi sẽ khổ sở đến chết!”
Tôi cười khúc khích.
“Cũng phải nói, bà đã tìm ra cái người đã hiến mắt cho mình chưa?”
“Hình như là một bệnh nhân đã chết! Tôi có hỏi bệnh viện, thế nhưng bệnh viện họ nói người chết là một người độc thân, không cha không mẹ, sau khi ra đi được hoả táng trực tiếp, không thể tra chi tiết được!”
“Như vậy … Tóm lại, mặc kệ thế nào, bà cũng nên cảm ơn người đó, có thời gian đi chùa đốt nén hương, phù hộ người đó kiếp sau được bình an!”
“Ừ! Tôi biết rồi!”
Trong quán trà, tiếng đàn tranh sâu kín, hương trà mờ nhạt.
“Tôi nghe nói bà muốn kết hôn.” Cô ấy đột nhiên hỏi tôi, giọng điệu thật nhẹ.
“Phải, tháng sau!” Tôi thành thực trả lời.
Cô ấy không nói gì.
Tôi nâng chén trà lên, lớn giọng gọi nhân viên đi tiếp trà.
“Bà … Thật sự đã quên anh ta sao?”
Tôi sửng sốt.
“Quả nhiên vẫn chưa quên nổi anh ta!” Cô ấy giận dữ nhìn chằm chằm vào mặt tôi: “Cái tên súc sinh kia … Lúc trước làm nhiều chuyện như vậy với bà … Vậy mà bà vẫn còn nghĩ đến anh ta?”
“Không, tôi sẽ không tiếp tục nhớ anh ấy nữa.” Tôi phủ nhận.
“Hừ, làm vậy là tốt nhất! Hồi đó nếu tôi không đánh xe ngang qua, bà đã chết sớm.”
“Ừ… Tôi biết!”
“Nếu bà còn nhớ nhung anh ta, thì hãy xin lỗi Con Vịt – người luôn bảo vệ bà, xin lỗi tôi, cũng nên xin lỗi chính mình!” Cô ấy nghiêm khắc cảnh cáo.
“Phải, ta biết!”
Thân thể hơi ớn lạnh. Mùa xuân vào tháng tư, thời tiết chợt ấm lên, mặc một chiếc áo sơ mi mỏng quả nhiên vẫn còn ít.
Sau đó đứng dậy, nhìn cô ấy tạm biệt: “Tôi về đây, người có chút lạnh!”
Cô ấy gật đầu: “Hôn lễ của bà tôi sẽ không đến!”
“Được.”
“Đừng làm ra những chuyện điên rồ nữa. Đừng vì một người không đáng giá mà thương tổn chính mình, không cần làm thế.”
“Phải. Tôi biết!”
“Bai! Trên đường nhớ cẩn thận một chút!”
“Chào!”
Đi ra quán trà, không có mục đích vật vờ trên đường cái.
Nhảy lên những ô gạch vuông vắn, tâm thảnh thơi như cánh diều.
Tôi đã sớm buông tha cho toàn thế giới.
Nay, còn có cái gì là quan trọng nhất?
Bốn tháng trước.
Đêm rét lạnh.
Người kia… Tàn nhẫn vứt bỏ tôi.
Tôi không hay biết Cố Mạc Tu là một người bảo thủ.
Mình đầy thương tích, thoát phá thành mảnh nhỏ.
Anh ta nói: “Cô cho rằng cô là ai? Tôi cho cô biết, tôi đã sớm chán ngán cái trò chơi loạn luân này!”
Anh ta nói: “Tôi phi thường chán ghét cái tính tự cho là đúng của cô, cái giả vờ của cô, cái thờ ơ của cô. Cô chỉ là một con đàn bà giả dối!”
Anh ta nói: “Cô thật bẩn! Bị nhiều đàn ông chơi đùa như vậy chẳng khác gì đứa hạ lưu! Lâm Tiểu Nhã nói cô từng bị hai gã đàn ông chơi cùng lúc, chuyện này, chắc là thật?”
Anh ta nói: “Đau khổ sao? Căm hận sao? Bi thương sao? Tôi chỉ muốn dùng mọi cách tàn nhẫn nhất để lột đi ánh mắt kiên cường đầy nguỵ trang của cô ra. Tôi thích huỷ diệt những điều tốt nhất của cô!”
Anh ta nói: “Khóc đi! Hãy nhớ kỹ đêm nay! Tôi – Cố Mạc Tu, từ nay về sau không còn cần cô nữa! Cô đã không có giá trị! Tôi chỉ muốn vứt bỏ cô!”
Ý thức dần biến mất, anh dùng mẩu thuỷ tinh rạch một hình chữ thập lên lưng tôi: “Đây là sự sỉ nhục nhất tôi dành cho cô, hãy nhớ cho kỹ! Tôi chưa từng yêu cô!”
Sau đó…
Người kia, anh ta biến mất.
Tôi đần độn ngủ suốt ba ngày.
Lúc tỉnh lại đã thấy Biện Nghê xuất hiện bên cạnh.
Cô ấy nói cho tôi biết: “Liên Lạc, bà vừa làm phẫu thuật. Nửa tháng sau, bà có thể thấy được ánh mặt trời.”
Cô ấy còn nói: “Cố Mạc Tu tên súc sinh kia, vừa biến thái vừa tàn nhẫn! Liên Lạc, tôi cảnh cáo bà, nếu bà còn ở cùng anh ta nữa, chúng ta sẽ tuyệt giao.”
Đầu tôi nặng trĩu đặc quánh như hồ dán.
Rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì? Tình tiết cụ thể, tôi không nhớ rõ.
Chỉ nhớ rõ câu nói kia của anh ta: “Tôi không cần cô, tôi muốn vứt bỏ cô! Tôi chưa từng yêu cô!”
Tựa như một buổi sáng vinh quang, nó đã leo lên bức tường bỗng chốc sụp đổ, như vậy, nó chỉ có thể nằm trên mặt đất tĩnh lặng chờ tử vong.
Tôi không thể chịu đựng được việc không có Cố Mạc Tu trên thế giới này. Không thể chịu đựng được sự thật anh vứt bỏ tôi.
Vì thế —-
Vào lúc ban đêm, cắt mạch tự sát.
Người muốn sống, sống cũng không được, người muốn chết, chết cũng không xong.
Không rõ vì sao Thượng đế luôn thích dồn người ta vào những chuyện khó xử, một lần lại một lần kéo tôi lên khỏi bờ vực tử vong.
Nếu chưa chết, vậy hãy sống đi.
Sống tạm bợ cũng là một điều vĩ đại.
Tôi vẫn yêu anh, vẫn ôm trọn chờ mong.
Thế nhưng, kết quả lại hết sức nặng nề.
Tôi không thể tự cho mình một lời giải thích.
Nhiều năm như vậy,
Biện Nghê nói: Thượng đế muốn khảo nghiệm sức chịu đựng cực hạn của con người trong cuộc sống này.
Tôi quên anh.
Quên thế giới này.
****
Quan hệ với Bạch Tuân.
Anh ta dắt tay tôi, thật lòng chân thành.
“Hôm nay, chúng ta đi chụp ảnh cưới đi!”
“Vâng!” Mỉm cười gật đầu.
Cửa hàng áo cưới tinh xảo, trước gương, một nam một nữ.
Bạch Tuân nói: “Mạc Mạc, em thật đẹp!”
Tôi cười nói: “Khi nào thì học được miệng lưỡi trơn tru vậy!”
“Bà xã, em thật đẹp!” Anh lại nói.
Nơi mềm mại nhất trong trái tim đã bị xé rách.
Năm đó, người kia từ sau lưng ôm lấy tôi, nói: “Bà xã, em thật đẹp mắt.”
Người con gái ở trong gương, gầy mà lạnh nhạt.
Cô có một mái tóc đen dài quá thắt lưng, bả vai gầy yếu.
Bởi vì sự gầy yếu, hai con mắt có vẻ đặc biệt to ra.
Trên cổ luôn luôn quấn một chiếc khăn lụa.
Phía dưới khăn lụa, ẩn chứa bí mật gì đây?
Lúc đầu định mặc một chiếc váy hở lưng, thế nhưng lo lắng dấu ấn chữ thập nên nhanh chóng xua đi ý định.
Kỳ thật, ăn mặc như thế nào cũng không còn quan trọng.
Tôi không hề yêu người con trai này. Cho nên, tôi không cần lấy lòng anh ta.
Gả cho anh ta, xuất phát từ tâm lý gì đây?
Trả thù? Quật cường? Tự tôn?
Hoặc là…
Đáp án, sẽ được miêu tả hết sức sinh động.
Chụp xong ảnh cưới, chúng tôi định đi dạo phố.
Nửa đường, bởi vì anh ta có việc đột xuất, tạm thời phải rời đi.
Tôi mừng rỡ, thoải mái tự tại.
Không thích để người khác nắm tay, hôn môi, thì ra chính vì cảm giác này.
Bạch Tuân không phải loại đàn ông mà tôi chán ghét.
Thế nhưng, một khi đề cập đến tình yêu, vẫn không nhịn được có chút ít bài xích.
Trái tim tôi sâu kín đến mức đen tối!
Đi ngang qua cửa hàng bán hoa.
Trước cửa bày rất nhiều hoa hạnh phúc.
Chúng được bó lại tụm quanh một chỗ, nồng nhiệt bày ra vẻ đẹp.
Tôi bĩu môi, khinh thường đi qua.
Đã không còn tin tưởng vào thứ gì, thứ đó cũng không còn quan trọng nữa.
Người kia…
Anh ta đang ở nơi nào?
Vì sao không nghe thấy bất cứ gì tin tức của anh ta?
Cuộc sống là một chiếc bồn tắm lớn.
Khi tôi đứng trước gương, nhìn vào hai mắt của chính mình, tôi luôn suy nghĩ: vì sao mình lại phải tồn tại?
Cặp mắt này, bởi vì được đổi giác mạc mà trở nên càng thêm sáng ngời.
Thế nhưng, có đôi khi nhìn, nhìn vào, luôn nhớ tới người kia.
Chúng khiến tôi cảm thấy đau khổ.
Không có chờ mong, đó là chuyện cũ đã bị người ta quên lãng.
Đi qua góc đường, có người giữ chặt lấy cánh tay tôi.
Tôi quay đầu.
Lee đau thương nhìn tôi.
“Cô đi theo tôi.” Giọng nói của anh ta mạnh mẽ, không cho tôi cơ hội phản đối.
Ma xui quỷ khiến tôi cùng anh ta đi vào căn phòng nhỏ phía trước.
Quá bất an. Cảm giác có chuyện gì đó rất tàn nhẫn sắp xảy ra.
Tôi xoay người nói với anh ta: “Tôi phải quay về. Vài ngày nữa tôi sẽ kết hôn, anh dẫn tôi đến nhìn cái gì, thật khó hiểu?”
Lên tiếng bừa bãi. Tỏ rõ nội tâm bất an của chính mình.
Anh ta cau mày, chỉ chỉ vào cánh cửa, nói: “Vào nhìn đi rồi hãy quyết định có nên kết hôn hay không!”
Tôi lắc đầu: “Tôi không vào!”
“Nếu bên trong có anh trai cô, cô có vào hay không?”
Tôi cười lạnh: “Nếu là anh ta, bây giờ tôi sẽ vào đó giết chết anh ta!”
“Vậy sao cô không vào trong đi?” Anh ta cười trào phúng.
Thân thể tôi cứng đờ: “Anh ta ở bên trong?”
“Tôi mong cô hãy giết cậu ta.” Lee đã có chút không kiểm soát nổi.
“Tôi không cần vì anh ta để rồi phí hoài cuộc sống của riêng mình, cũng không muốn thoả mãn hy vọng của người khác.” Tôi xoay người bước đi.
“Cô đứng lại!” Anh ta giữ chặt lấy tôi, một tay khiêng tôi lên vai, không để ý sự giãy dụa của tôi, đi vào phòng.
Tôi không thể thoát khỏi, không có một chút sức lực, sững sờ nhìn trời xanh.
Những đám mây trên trời, từng đám trôi bồng bềnh.
Giống như những cây nấm.
Trong phòng rất tối, bức màn bằng nhung màu xanh che đi ánh mặt trời phía ngoài.
Có một người con trai mảnh mai mà gầy yếu nằm trên giường. Tóc dài hỗn độn rối tung.
Anh ta là một người con trai hoàn mỹ, chỉ có điều hơi gầy.
Đôi mắt được che bởi một tầng vải đen.
Tai đeo đôi bông tai màu đỏ, đỏ sẫm như máu.
Anh ta đang ôm chiếc áo len của một người con gái, khóe miệng mang theo ý cười ôn hoà.
“Tiểu Lạc của tôi …”
Lee đến bên cửa sổ cạnh đó, kéo bức màn ra, ánh mặt trời lập tức tràn vào.
Khuôn mặt anh ta được phủ một lớp ánh sáng chói loá.
Thánh khiết mà từ bi.
Anh ta ngửi thấy tiếng vang, nhăn mày, lập tức giãn ra, mỉm cười: “Là Lee sao?”
Lee gật đầu: “Ừ. Là tôi!”
Anh ta ngồi xuống, nói: “Lee, tôi vừa nằm mơ!” Khóe miệng tươi cười vô tội.
“Mơ thấy cái gì?”
Anh ta xuống giường, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía Lee.
“Tôi mơ thấy Tiểu Lạc, lúc cô ấy còn nhỏ! Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, đáng yêu đã chết. Mỗi ngày đều quấn quít lấy tôi, muốn tôi kể chuyện xưa cho cô ấy nghe! Lee, Tiểu Lạc nhà tôi luôn đáng yêu nhất, đúng không?”
“Ừ, rất đáng yêu!” Lee đáp lời.
Anh ta vẫn tiếp tục đi, đột nhiên, chân đụng vào cạnh bàn, đau đến mức khoé miệng anh ta giật lên.
Tôi không thể động đậy.
Anh ta nhíu mày, một lát sau lại giãn ra: “Sau khi tôi không nhìn thấy gì, mới cảm nhận được nỗi sợ hãi lúc trước của Tiểu Lạc. Quả là một mảnh hắc ám.” Nói tới đây, anh ta ôm chiếc áo len trong lòng chặt hơn, dùng mặt dán vào áo len, nhẹ giọng nỉ non: “Tiểu Lạc, Tiểu Lạc…”
“Cậu!” Lee thở dài, nhìn tôi, tựa hồ muốn nói cho tôi nghe gì đó: “Vì để cô ấy hồi phục thị lực, vì để cô ấy tỉnh lại, cậu nhẫn tâm để cô ấy hận mình sao?”
Anh ta mỉm cười: “Nếu không làm như vậy, Tiểu Lạc sẽ rất đau khổ!” Dừng một chút, nói tiếp: “Dù cô ấy có hận tôi cũng không sao cả. Ghê tởm, so với đau khổ vẫn tốt hơn. Đúng không?”
Anh ta tập tễnh đi đến trước mặt tôi, cách tôi mấy chục cm rồi dừng lại.
Hô hấp của anh ta bỗng nhẹ đi.
Nhíu mày: “Lee, là anh sao?”
Im lặng.
“Lee?”
Im lặng.
“Lee? …”
Anh ta bất động.
Đứng nguyên tại chỗ, ngừng lại hô hấp.
Bởi vì tôi khóc.
Con người xảo quyệt mất đi hai mắt, thiên sứ sa đoạ nếm trái cấm đến mức say mê chìm đắm.
Phượng hoàng niết bàn.
(Phượng Hoàng là một loại chim thần thời thượng cổ, sau khi chết toàn thân bốc cháy, sau đó từ đám tro lại tiếp tục tái sinh, đồng thời độ kiếp càng trở lên mạnh hơn được gọi là: ” Phượng Hoàng Niết Bàn “)
Trong truyền thuyết, phượng hoàng là sứ giả hạnh phúc trên trần gian, cứ năm trăm năm, nó sẽ đeo trên lưng tất cả những đau khổ thù hận được tích luỹ của con người, dấn thân vào ngọn lửa tự thiêu đốt cơ thể, lấy sinh mệnh cùng vẻ đẹp của bản thân để đổi lấy sự hạnh phúc thuận hoà của nhân thế. Đồng dạng, thân thể trải qua nỗi thống khổ cùng luân hồi để rồi có được một thân thể tốt, tiếp tục hồi sinh.
Cố Mạc Tu giống như nó, lao mình vào ngọn lửa, để tôi được tái sinh trong sự đau đớn, luôn tự cho mình là đúng, lơ đãng được sống lại.