Lina: “Tôi hả? Thì tôi vẫn tốt như bình thường thôi!”
Mạc Thiên Vũ: “Vậy sao? Tôi lo cho cô lắm đó!”
Lina: “Tôi đâu có giống anh, ngày nào cũng đăng hình đồ ăn lên trang cá nhân.”
Mạc Thiên Vũ: “Nói vậy thì cô là một trong một phẩy sáu triệu người theo dõi tôi phải không?”
Lina: “Thỉnh thoảng tôi mới vào xem thôi à! Nhưng mà tôi thật sự rất là ghen tị với anh, lúc nào cũng được người ta mời ăn uống miễn phí, nhờ vậy da mặt mới căng được một chút đó!”
Mạc Thiên Vũ nghe thấy vậy rất tức giận, nhưng cố kiềm nén cơn tức lại.
“Tôi phải vào trong massa đây, cô bận việc thì cứ về trước đi nha!”
Lúc Mạc Thiên Vũ định đi vào trong, Lina liền kéo anh lại.
“Tôi không có bận gì hết á! Chúng ta lâu ngày mới gặp lại nhau mà, hay là đi ăn gì với tôi đi ha.”
Bên này sau khi Lý Dịch Minh được cứu lên, nhưng lại không chịu theo Lý Tuấn về nhà. Mà anh lại đến nhà của Chu Bảo Cầm, vì quá lạnh nên anh quấn một chăn ngồi một bên run cầm cập vì lạnh.
“Hơm…m… hơm…hơm…”
Chu Tiểu Linh mang một ly nước ấm đến đưa cho Lý Dịch Minh.
“Nè, anh mau uống đi coi chừng bị cảm lạnh bây giờ.”
Lý Dịch Minh tay run rẩy nhận lấy ly nước ấm. Chu Bảo Cầm nhìn dáng vẻ của anh liền
“Dịch Minh, tôi nói nè! Cậu không có công việc đáng lẽ ra cậu nên bị chết đuối mới đúng, khôg nên sống đâu. Vì cậu luôn luôn như vậy, nên Khả Nhu mới không chịu.”
Lý Dịch Minh liền bật khóc, “Hu hu hu! Tôi tệ lắm phải không Tiểu Linh? Cho nên Khả Nhu mới không thích tôi!”
Lý Dịch Minh: “Nếu như vậy thì để tôi chết luôn cho rồi đi!”
Chu Tiểu Linh: “Thật là ngang bướng, nếu anh mà chết, tới lúc đó không gặp được chị Khả Nhu thì tôi không biết đâu đó!”
Từ lúc Trình Khả Nhu lên thành phố cô vẫn chưa gọi điện thoại báo tin cho mẹ của mình biết. Trình Hân Thư một mình đẩy xe hàng đi bán, nhưng tâm rất là lo lắng cho cô.
“Giờ này không biết Khả Nhu nó sao rồi? Hazz… Hay là gọi điện cho nó thử.
Trình Khả Nhu trên thành phố Đại đang mang theo hành lý của mình đi tìm chỗ ở.
“Sao nhà ở đây mắc quá vậy? Hây, thành phố cái gì cũng mắc tiền cả. Điện thoại cũng sắp hết pin nữa chứ!”
Lúc này điện thoại của cô lại vang lên, Trình Khả Nhu cầm lên xem là mẹ cô gọi đến, cô liền bắt máy.
“Dạ con nghe nè mẹ!”
Trình Hân Thư ở đầu dây bên mừng rỡ nói: “Trời ơi! Sao bây giờ con mới chịu bắt máy vậy? Con sao rồi? Có ăn uống gì chưa?”
“Dạ con đã ăn rồi mẹ!”
Đột nhiên có một tên cướp chạy đến, muốn cướp lấy túi của Trình Khả Nhu. Cô theo phản xạ mà giữ lại.
“Nè, nè, cướp…”
Tên cướp đã giựt được túi của cô rồi nhanh chóng chạy đi, Trình Khả Nhu cũng quên mất là đang nói chuyện điện thoại, mà nhanh chóng đuổi theo tên cướp đó.
“Nè, đứng lại, đứng lại chưa? Mau trả đồ lại đây!”
Mẹ của ở đầu dây bên kia rất là lo lắng, “Khả Nhu? Khả Nhu, con có sao không vậy?”
Bên này Trình Khả Nhu đã đuổi theo được tên cướp, cô đạp cho hắn một cú, hắn ta liền ngã lăn ra đất. Coi nhân cơ hội này chạy đến giành lại túi của mình, nhưng mà tên cướp cẫn không chịu từ bỏ cũng nắm lấy chiếc túi, hai người giành qua giành lại. Tên cướp thấy cô mãi vẫn không chịu buông tay, liền thuận thế choàng qua siết chặt lấy cổ của cô. Thấy tình hình bất lợi Trình Khả Nhu vừa vùng vẫy vừa hô hoán lên.
“Cứu tôi với! Cứu! Thả ra! Cứu với!”
Vì đột nhiên Trình Khả Nhu tắt máy, gọi lại thì được, Trình Hân Thư rất là lo lắng liền nhanh chóng chạy đến nhà của Chu Bảo Cầm.
“Bảo Cầm! Bảo Cầm! Bảo Cầm!”
Chu Bảo Cầm từ trong nhà nghe thấy tiếng gọi liền đáp lại.
“Dạ chị!”
Nhìn thấy Trình Hân Thư vội vã như vậy, Chu Bảo Cầm liền hỏi:
“Chị vội như vậy có chuyện gì không?”
Trình Khả Nhu rất là rốt ruột nói: “Em thử liên lạc với Khả Nhu xem có được không vậy? Chị vừa nói chuyện với nó, thì nghe nó la lên, không biết là nó xảy ra chuyện gì nữa. Bây giờ liên lạc lại thì không có được!”
Chu Tiểu Linh: “Dì Hân Thư, chắc là chị Khả Nhu không có gặp chuyện gì đâu dì.”
Trình Hân Thư: “Nhưng dì cảm nhận được là con bé đã gặp cướp!”
Chu Bảo Cầm: “Trời ơi, Khả Nhu không có sao đâu, người như con Khả Nhu không dể bị đánh như vậy đâu, mà nó đánh ngược lại thì có.”