Nửa năm nhanh chóng trôi qua, trong nửa năm này, Lê vẫn điên cuồng học tập. Hắn như một hố đen khổng lồ, không ngừng hấp thu tất cả những gì mà mô hình điện tử Bàn Tay Thần chỉ bảo. Trong nửa năm này cũng không có gì đặc biệt xảy ra ngoại trừ việc sau ba tháng đầu học tập, nguồn lương thực dự trữ dưới căn cứ bị hết và Lê lần nữa gặp Thúy. Cô bé này cũng rớt xuống căn cứ nhưng được học theo một chương trình khác. Và lượng thức ăn vốn dĩ dành cho một người thì nay lại phải chia làm đôi cho nên nó cũng cạn nhanh hơn một nửa thời gian so với dự tính ban đầu.
Đương nhiên đây chỉ là thức ăn dưới căn cứ thôi. Còn bên trên tòa nhà nghiên cứu vẫn tích trữ rất nhiều, bởi thế Thúy trở thành người vận chuyển bất đắc dĩ. Lần đầu tiên gặp Thúy sau ba tháng, Lê hỏi nàng học được cái gì, không ngờ lại được nàng trả lời là học nấu ăn.
Nghe được đáp án này khiến hắn không khỏi lườm Bàn Tay Thần một cái thì thấy ông ta đang mỉm cười nhìn hai người. Không lẽ ông thầy mới này lại có ý tưởng tìm người nấu ăn cho hắn? Tuy nhiên nếu Bàn Tay Thần đã làm vậy hẳn là có lý do riêng của ông. Hơn nữa nhìn vẻ mặt hưng phấn của Thúy, Lê cũng chắc nàng đã tìm cho mình một thứ phù hợp.
Ba tháng sau đó, Thúy luôn là người đưa đồ ăn chính tay cô nấu cho Lê, để hắn yên tâm học tập. Bất chi bất giác, khoảng cách giữa hai người trở nên gần gũi hơn rất nhiều.
Cuối mùa hè, thời tiết bên ngoài khá oi bức, tuy nhiên dưới căn cứ bí mật, mọi thứ đều rất dễ chịu. Lê đứng trước hình ảnh ba chiều của Bàn Tay Thần chờ đợi bài học mới. Tuy nhiên hôm nay, Bàn Tay Thần không tỏ ra cau có nghiêm khắc như mọi ngày mà mỉm cười hòa ái nói:
“Những gì lưu trữ từ hơn hai mươi năm trước ta đã trao cả cho con rồi. Hôm nay là buổi cuối cùng. Ngày mai dù muốn hay không, con vẫn phải ra ngoài và tìm những người giống như con, cố gắng đừng để Việt Nam lâm vào lầm than một lần nữa. Con hiểu những gì ta nói chứ?”
- Dạ con hiểu rồi thưa thầy.
“Ừm! Món quà cuối cùng ta tặng con là một đồ vật. Nó nằm ở góc kia. Phải rồi, chính là cái hộp đó. Con hãy mở nó ra”.
Lê bước tới dùng hai tay mở hai cái khóa thủ công ở hai bên mép hộp khiến chiếc hộp bật ra. Bên trong hộp là một trụ hình tròn thoạt nhìn có phần tương tự như một khẩu súng phóng tên lửa mini, đường kính khoảng mười cm và có một hệ thống ống nhòm thông minh lắp ở bên trên có khả năng khóa mục tiêu cực kỳ tiên tiến. Ở bên hông của nó có lắp một hộp máy thông minh nhỏ xíu. Chỉ cần nhấn nhẹ cái nút, là một màn hình cảm ứng sẽ bật lên.
- Thiết bị thay đổi gen TĐG?
“Chính xác! Nó là thiết bị TĐG đã được cải tiến. Trước kia giao cho học viện, ta chỉ đưa ra một máy móc cồng kềnh như chiếc quan tài, còn đây là phiên bản cải tiến nhỏ gọn nhưng cũng đa năng không kém những chiếc cồng kềnh trong học viện đó.”
Lê yêu thích vuốt ve không rời tay, vui mừng nói:
- Cám ơn thầy! Con rất thích thứ này.
“Ừm! Có nó, con không cần phải về học viện cũng có thể chữa khỏi bệnh cho em gái của con. Được rồi, tái hợp nhiều rồi cũng có lúc phải chia tay. Ta chỉ hi vọng con không đánh mất bản tâm của mình… nhớ lấy… nhớ lấy…”
Còn không đợi Lê kịp phản ứng, hắn đã bị một luồng từ trường mạnh mẽ đẩy lên trên, đồng thời lúc đó nóc tòa đại sảnh cũng được mở ra cả người hắn bị đẩy qua một thông đạo có phần tương tự như một ống thông hơi lớn lên trên mặt đất. Cả người bắn lên, cao, cánh cửa ngăn cách và ngụy trang giống như một lớp cỏ phía sau ngọn đồi cũng tự động đóng lại. Mặc dù trong lòng có chút tiếc nuối nhìn chằm chằm vào cánh cửa ấn dưới lớp cỏ đó nhưng Lê cũng biết vị thầy đáng kính Bàn Tay Thần nói đúng. Có tụ hợp thì có chia tay, chỉ cần mình cố gắng theo đuổi con đường hoàn mỹ mà thầy vạch ra là được.
“Rắc”
Một tiếng vỡ vụn nhỏ vang lên từ trong túi áo ngực. Lê thò tay vào lấy ra một chiếc túi nhỏ, mở ra, bên trong chỉ còn bốn mảnh đá ảm đạm không chút quang mang. Hạt xá lợi theo hắn đã lâu cũng đã vỡ vụn. Thở dài cảm khái, Lê lần nữa buộc chiếc túi và đút nó vào trong ngực.
Lúc này bên cạnh cũng vang lên một tiếng bịch nhỏ, ngoái cổ nhìn sang, Lê không khỏi bật cười. Thúy trong trang phục của một đầu bếp một tay cầm dao, một tay cầm chảo ngồi bệt trên mặt đất đưa mắt ngơ ngác nhìn quanh. Nàng ngẩn người một hồi rồi lắp bắp:
- Kết… kết thúc rồi sao?
- Phải rồi! Đã kết thúc.
- Giờ chúng ta về học viện ư?
- Ừ! Về học viện.
Vừa trả lời, Lê vừa rảo bước quay về tòa nhà nhiên cứu. Thúy vẫn vung vẩy tay dao tay chảo bước theo nhìn cái hộp trên lưng Lê tò mò hỏi:
- Anh vừa đeo cái gì trên lưng thế?
- Hắc! Cái này bí mật.
- Xì! Không thể cho em coi chút được sao?
- Không được.
- Đi mừ…
- Không được đâu.
- Hứ! Đáng ghét, sao em lại có thể nấu cơm cho anh bấy nhiêu tháng chứ?
….
Thúy giở “nũng nịu thần công” một hồi, Lê đã phải giơ tay đầu hàng. Hắn tháo chiếc hộp trên lưng xuống và mở ra. Thúy còn đang hứng khởi vừa nhìn thấy xoa xoa nắn nắn một hồi liền thất vọng.
- Cái đồ vật gì đây? Súng à? Như thế nào lại bự thế?
- Như vậy đã là nhỏ nhất rồi. Nhỏ hơn không có tác dụng.
- Cái này có làm đau không?
- Đau à? Không hề.
- Sao mà không đau?
….
Đoạn hội thoại của Lê và Thúy được một người thứ ba tình cờ đi ngang qua nấp sau một gốc cây nghe được. Người này mặc một bộ trang phục hóa trang giống màu đất, màu cây ở khu vực vườn cho lại lén lén lút lút quả thật là một tên gian tặc điển hình. Hắn đang đi ngang qua khu vườn tình cờ nghe thấy tiếng nói chuyện nên vội vã nấp sau gốc cây. Chỉ là nghe thấy đoạn hội thoại, hắn dù trong sáng thế nào thì lúc này cũng nghĩ ra toàn những cảnh tượng không được hay ho lắm.
“Hai người này đúng là hai kẻ mình đang tìm rồi. Đúng là nghiên cứu sinh của Việt Nam được cử ra ngoài. Không biết ông chủ muốn bắt bọn chúng làm gì tuy nhiên cứ túm trước nói sau. Làm tốt không chừng còn được thưởng gấp đôi. Hai đứa này đang tòm tem, tý tởn, chắc bắt dễ nhất trong mười vụ gần đây rồi… hắc hắc… ”
Nghĩ vậy hắn rút khẩu súng năng lượng nhảy ra ngoài ra ngoài quát:
- Nằm im giữ nguyên hiện trường nếu không tao bắn… Ý
Hắn còn chưa quát xong liền phát hiện ra tình huống không phải như hắn tưởng tượng. Hai người rõ ràng là đang ngồi quan sát một đồ vật hình trụ hơn nữa cái nòng của ống trụ đó lại còn quay đúng về hướng hắn. Lại nhìn màn hình cảm ứng đang lập lòe mô phỏng thân thể một con người, bất chi bất giác hắn cảm giác có điều không ổn.
“A…”
Chỉ là tiếng quát của hắn quá đột ngột khiến cho Thúy đang vác TĐG trên vai quá hoảng hốt quýnh lên chạm nhầm ngón tay lên chiếc nút lớn nhất trên màn hình cảm ứng bên hông của TĐG. Một luồng năng lượng bắn ra như một chùm ánh sáng chiếu thẳng lên người tên cầm súng. Qua hai nhịp hô hấp, thân hình hắn từ từ nhỏ đi…
Tên bịt mặt nhìn thấy mình đang nhỏ đi từng chút một, mặc dù có chậm nhưng có thể quan sát thấy thì giật mình lắp bắp:
- Đây… đây là trẻ hóa kết cấu gen sao? Ôi không…tiêu tao rồi….
Nói đoạn vất cả súng hốt hoảng chạy biến về phía bờ biển phía đông để lại Lê và Thúy ngơ ngác nhìn nhau. Mãi một hồi lâu sau, Lê mới nhún nhún vai nói:
- Em gây ra họa lớn rồi.
- Hứ! Ai bảo hắn đe dọa chúng ta chứ? Mà đây thật là thiết bị thay đổi gen mini thật ư?
- Chứ còn không à? Anh đã đặt các thông số mặc định là trẻ hóa gen sẵn rồi. Tự nhiên em lại bắn hắn, giờ thì hay rồi, hai mươi phút nữa hắn sẽ trở thành một đứa trẻ ba tuổi. Mau đuổi theo nếu không hắn chết đâu mất thì hai chúng ta cũng không xong đâu.
- Xì! Nhìn mặt tên đó đã thấy chẳng tốt đẹp gì. Ban ngày ban mặt mà bịt kín như ninja, chắc không phải đồ tốt. Không khéo là gián điệp của nước nào trà trộn vào.
- Dù sao chúng ta vẫn phải tìm hắn…
Trong lòng Lê lúc này cũng không bình tĩnh như vẻ mặt của hắn. Bởi vì lúc trước, hắn đã mặc định thông số trong đó có mục là sao chép linh hồn. Có nghĩa là cái tên có thể là gián điệp kia hoàn toàn giữ lại được trí nhớ cho dù hắn thành một đứa bé ba tuổi. Một đứa bé thiên tài…
Ngoài xa bờ biển có một xe bay nằm ngoài vùng kiểm xoát của hệ thống BTT, nó được hóa trang với màu nước biển nên nếu nhìn bằng mắt thường sẽ không thể nào phát hiện ra được.
Tuy nhiên lúc này động cơ của nó đang ở chế độ ngủ đông đột nhiên được khởi động rồi lao thẳng vào trong bờ biển, bất chấp tiếng cảnh báo điện tử vang lên từ hệ thống BTT bao chùm cả hòn đảo. Rất nhanh chiếc xe bay giống như một chiếc phi thuyền này đã bay vào bờ. Mà người đón nó không ai khác chính là tên bịt mặt vừa tập kích Lê và Thúy ở trong vườn nghiên cứu. Nhưng mà hắn lúc này chỉ bằng một đứa trẻ em mười tuổi, không những thế còn không ngừng giảm chiều cao lẫn cân nặng.
Tên bịt mặt vội vã chui vào trong xe rồi ra một loạt mệnh lệnh cho chiếc xe bay về căn cứ. Chừng năm phút sau, trong chiếc xe bay chỉ còn lại một đứa trẻ ba tuổi đang run rẩy kích động nhảy nhót trên khoang điều khiển.
Sau một hồi múa may quay cuồng, hắn hưng phấn bật đồng hồ thông tin đã được cải tiến và bắt đầu kết nối.
Từ trên màn hình cảm ứng vừa bật lên, thân ảnh diện đồ dạ hành giống như những thích khách lạnh lùng nói:
- Có chuyện gì 122, tại sao lại gọi về giờ này? Ây! Mày bị sao thế?
Tên bị mặt giờ trần truồng kích động nói:
- Thưa sếp… tôi không bị… ha ha… tôi không bị…
- Mày phát thần kinh cái gì? Nói cho cụ thể rõ ràng.
- Dạ dạ! Sếp thấy không, tôi ba tuổi và tôi vẫn còn giữ nguyên ký ức? ha ha…
- Thật sự?
Lần này tới tên được gọi là sếp giật mình cái thót, thất thố ghé sát mặt vào màn hình hỏi lại.
- Hoàn toàn là thực, sếp nhìn em xem có chỗ nào giả dối không?
- Tốt rồi… rất tốt, thế giới này lại sắp phát điên rồi, đây là một phát hiện cực kỳ trọng đại. Phải nhanh chóng báo cho ông chủ…
….
Rất nhanh người trung niên mặc hoa phục ở tổng bộ của căn cứ hình chiếc phi thuyền đã nhận được tin tức. Hắn cũng không giữ nổi vẻ điềm tĩnh như thường ngày mà run rẩy ra gào lên qua bộ đàm:
- Toàn bộ lực lượng đặc nhiệm xuất kích. Nghe rõ chưa… là toàn bộ… Tao muốn tóm gọn hai đứa trong video này. Phải sống… nhớ là phải bắt sống và cùng tất cả đồ đạc của bọn chúng…