Lê ngẩn người nhìn bố bước nhanh ra ngoài, rồi lặng nhìn em gái đang yếu ớt ngủ, sống mũi bất chi bất giác cay cay. Tình cảm gia đình, đôi khi chỉ đơn giản như vậy. Năm đó từ lúc còn nhỏ hắn đã thể hiện thiên phú tuyệt vời về lĩnh vực xe bay. Học xong lớp tám Lê đã thuyết phục được ông cho ra làm thêm tại xưởng sửa chữa xe bay ở dưới thị trấn. Ban đầu, bố hắn nhất quyết không đồng ý, nhưng hắn dọa trốn đi vài lần khiến ông phải dắt hắn xuống tận xưởng một người quen dưới thị trấn để nhờ nhận hắn.
Dĩ nhiên, người quen của bố Lê dù rất nể mặt ông nhưng cũng không thể nào nhận một “tay non” như vậy vào xưởng được. Lúc đó ông đã không quản cả mặt mũi của mình, quỳ xuống xin người ta. Lúc đó Lê mới biết bố hắn thương hắn đến nhường nào. Bất quá kết quả vẫn là bị cứng rắn từ chối.
May mắn với những kiến thức vững chắc tự học trên mạng internet của Lê, hắn tinh ý đi một vòng quanh xưởng và phát hiện ra một nhóm nhân viên đang bế tắc. Ở đây có một động cơ cứ nổ được vài phút thì tắt ngấm khiến các nhân viên kỹ thuật dù đã dùng đủ mọi cách vẫn không cách nào khắc phục được. Lê nhìn động cơ đã mổ bung và phát hiện ra nguyên nhân không phải là do IC điều tiết nguồn năng lượng hay chíp điện tử thông minh bị hỏng mà do một dây dẫn năng lượng khi sản xuất bị lỗi, đường kính ống bên trong hẹp hơn tiêu chuẩn 0,05mm khiến xung từ trường bị lỗi nhịp, đến chíp điều khiển ra sai lệnh. Ban đầu thì không sao nhưng để lâu, sai số sẽ tăng dẫn tới chíp hoạt động lỗi, tự động đóng máy.
Các thợ kỹ thuật kiểm tra thì đều đi kiểm tra các thiết bị quan trọng khác, lại bỏ qua không kiểm tra sợi dây dẫn bên bộ phận từ trường bảo vệ. Dù có người đã kiểm tra qua, nhưng cũng không có ai đi đo đạc đường kính bên trong ống cả. Thực tế là căn bệnh “lệch xung từ trường” này Lê cũng mới đọc gần đây, khi mà một thợ sửa xe bay trong Sài Gòn thắc mắc trên diễn đàn. Cho nên Lê còn nhớ rất kỹ.
Nếu đã bắt được bệnh thì việc sửa cũng đơn giản. Dưới con mắt ngạc nhiên của đám thợ, Lê đưa con chíp vào trong bộ phận lập trình lệnh, đưa chỉ số xung từ phù hợp với xung từ chạy qua dây dẫn nọ. Lại làm cánh nhân viên ngạc nhiên là Lê tự tay đưa con chíp vào hộp kết cấu bảo vệ rồi khởi động máy. Mười phút sau, cả đám nhân viên như gặp quỷ nhìn thông số kiểm tra vẫn ổn định chạy trên màn hình. Ông chủ xưởng cũng là người tinh minh, ngay lập tức mang hợp đồng tới...
Nghĩ tới bốn năm điên cuồng làm việc và nghiên cứu, Lê cũng nhịn không được hít sâu một hơi. Hết thảy... đều đáng giá.
Vừa lúc này, ngoài sân vang lên tiếng cười lớn oang oang:
- Ha ha! Thằng Lê đâu rồi? Tao biết thế nào mày cũng không chết mà. Thế nào? Có làm mất mặt thanh niên Thôn Hai chúng ta không đó?
Vuốt vuốt mũi, kéo tấm chăn đắp lên cho em gái, Lê bước ra ngoài. Giữa sân đứng hai thanh niên... một tên còm nhom, da đen nhẻm, mái tóc đầu đinh dựng đứng và đôi mắt rắn ti hí. Tên còn lại thì lùn tịt, đại khái chỉ cao khoảng mét ba mét tư, lại béo mũm mĩm nên cảm tưởng hắn giống như một quả thịt lăn nhanh hơn chạy.
- Hải còm, Long mập, hai đứa tụi bay có cái mũi khá thính đó. Tao nói rồi, tao tên đầy đủ là Lê Minh Đức. Gọi tao là Đức được rồi.
Hải còm bĩu môi:
- Vậy sao đầu năm đua còn lấy tên Lê. Khi cổ vũ, gào khản giọng quen rồi. Cứ gọi Lê đi. Nhà mày ba đời đều là những tay đua giỏi, cống hiến nhiều cho thôn. Gọi Lê cũng là một phần kính trọng đối với gia đình mày… hắc hắc….
Lê nhún vai bất đắc dĩ, hỏi sang vấn đề khác:
- Sao biết tao về?
- Dĩ nhiên! Đối với tao, không tin tức gì tao không biết ở cái bãi phế thải này.
- Hắc, thằng còm lại bắt đầu nổ... Hôm trước chẳng bị con nhỏ xóm bên lừa cho cởi chuồng chạy cả một góc khu phế thải vì tin tức không thông mà còn vỗ ngực xưng danh.
Hải còm đỏ mặt tía tai lắp bắp một hồi không phản biện được câu nào. Cuối cùng cũng yếu ớt nói được một câu:
- Con nhỏ đáng chết. Tại nó bảo nó nhặt được động cơ LX320F xịn chứ…Lại hùa với những đứa khác chơi tao, nếu không với trí tuệ của tao đâu bị lừa vậy được.
Long mập không thèm để ý tới hắn, tên còm này là điển hình của dạng thấy lợi sáng mắt mà tối đầu. Nghe con nhỏ xóm bên bảo nhặt được động cơ LX320F còn mới toanh nó không tin, quay ra đánh cược, Nếu động cơ còn mới thì nó cởi chuồng chạy khắp khu hai bãi phế liệu, còn nếu mà không phải còn mới thì nhỏ kia phải mất không cái động cơ cho nó. Thật ra tên còm này cũng khá tinh minh, di dò hỏi mấy đứa quanh thôn con nhỏ xem sự tình thế nào rồi mới đi đánh cược, nhưng không nghĩ tới mấy đứa này đều bị con nhỏ “mớm lời” rồi. Cho nên hắn mới thua quá thảm hại… cởi chuồng chạy khắp bãi phế liệu số hai. Mà con nhỏ cũng không phải dạng vừa, kêu la người thôn khác sang coi khiến mấy thôn khác cũng sang xem cũng cười nghiêng ngả…
Được cái tên gầy lưu manh này cũng có chút quân tử, thua liền chấp nhận thua, chứ không có mượn cớ đùn đẩy. Nhìn Lê một hồi, Long mập ngạc nhiên hỏi:
- Thế nào? Xe của mày đâu rồi.
Lê nhún vai:
- Hỏng nên vứt rồi.
Để tránh có người lần ra địa chỉ, Lê khi về cũng không có mang theo chiếc xe bay MX32F đó. Dù sao cưỡi một con cà tàng như vậy trở về quá là nổi bật. Tuy nhiên khi nghe Lê thản nhiên nói vậy Long mập há hốc mồm rồi ôm đầu la hét:
- Xong rồi! Chuyến này xong thật rồi. Mày có biết là chiếc xe đó cả thôn phải dành dụm hàng năm trời mới có không. Giờ mày nói vứt là vứt không thương xót, vậy sang năm thôn ta lấy gì để thi đấu?
Hải còm đứng bên nhíu nhíu mày, một hồi lại vỗ vỗ vai Lê nói:
- Thôi, mất rồi thì lắp ráp cái khác.
Nói đoạn quay sang phía Long mập trừng mắt:
- Không phải địa bàn mở rộng, mày đã thu thập được một động cơ MX100F sao? Con đó còn khỏe gấp vạn lần con cũ, mày còn giả nghèo giả khổ cho ai xem.
- Nhưng tao chưa hàn khung cho nó.
- Được rồi, trong vòng một tháng mày lắp ra con mới. Cứ quyết định vậy đi.
Long mập vò đầu vò tai rồi lại xoa xoa cái bụng tròn lẳn:
- Ôi ôi! Khổ cái thân gầy của tôi.
Lê và Hải còm khinh bỉ nhìn Long mập than vãn. Thằng này không chỉ tên Long mà cũng có tính nết điển hình của họ nhà rồng, cứ thấy gì hay hay là “biển thủ” làm của riêng. Hắn mặc dù chỉ bằng tuổi Lê, nhưng kỹ thuật lắp ráp xe bay của hắn thì thợ cứng nhất ở thị trấn cũng phải thua xa hắn. Long mập và Hải còm thực tế không phải cư dân ở Thôn Hai. Trước đó Long mập và Hải còm đều là trẻ mồ coi lăn lộn ở khu vực đối diện bên kia bãi phế thải. Chỉ là một tên cuồng nghiên cứu, lại thêm cái tật lén cất dấu “đồ xịn”, một tên lại hay “táy máy mượn đồ” vắng mặt chủ của người khác cho nên bị đám thanh niên bên đó “tẩn” cho một trận rồi đuổi đi.
Lúc hai tên tưởng chừng sắp chết đói thì được Lê đi qua cho mỗi đứa một cái bánh ngũ cốc ShuRu, một loại bánh mỳ phổ biến được cải tiến từ Nhật, từ đó hai tên về Thôn Hai cùng Lê rồi dựng tạm một căn nhà lụp xụp ở cạnh nhà. Người dân trong thôn cũng tốt bụng, cho hai đứa ở lại và bố trí khu vực cho chúng nó lượm đồ phế thải điện tử.
Hải còm với tính cách tinh ranh thì khỏi nói, đồ tốt hắn lượm được nhiều nhất. Hơn nữa Lê còn phát hiện ra tên gầy còm này rất có năng khiếu với môn đua xe bay. Chẳng qua trước đó hắn không có cơ hội biểu diễn. Ba năm trước, mỗi khi Lê luyện tập đua xe địa hình, hắn cũng hóng hớt chạy theo bắt đầu tập luyện và thể hiện ra thiên phú cũng kinh người không kém.
Còn Long mập sau khi được Lê chỉ bảo, tay nghề lắp ráp xe bay của hắn có thể nói tăng lên với tốc độ tên lửa. Đôi khi có một số vấn đề, Lê còn phải đi hỏi hắn, bởi vì ngoài việc nghiên cứu về xe bay, Lê còn điên cuồng huấn luyện kỹ năng lái của hắn. Trong khi đó tên mập chỉ có chúi đầu vào nghiên cứu, cho nên về mặt lý thuyết, Long mập nắm vững hơn Lê nhiều. Quả nhiên nhân tài không thể nhìn từ bề ngoài. Chỉ có một điều luôn làm Lê thắc mắc là cái tên “trùng họ với nhà rồng” này quanh năm đói kém mà sao vẫn mập như cục thịt tròn lẳn như hiện tại.
Khoa học phát triển, nông nghiệp cũng có những bước tiến vượt bậc, người nghèo nhất cũng được ăn no đủ, chỉ có điều kiện sống cùng các chất độc hại lẫn trong không khí ở các khu ổ chuột là kém so với mặt bằng xã hội thôi. Sở dĩ nói tên mập này đói kém là hắn cũng thuộc dạng điên cuồng nghiên cứu như Lê, cho nên việc bỏ bữa là “chuyện thường ở huyện”. Có khi ngày hắn chỉ ăn một bữa, hơn nữa còn ăn rất qua loa, mà làm việc thâu đêm suốt sáng là lẽ thường tình.
Ba người kiếm một bãi cỏ đầu thôn và nói đông nói tây đủ thứ truyện. Long mập và Hải còm cũng không đả động gì tới vấn đề tiền thưởng cũng như hành trình vừa rồi của Lê. Bởi lẽ mạng của hai người cũng là do Lê nhặt về, có gì mà đáng để ý hơn đây. Hơn nữa giả sử Lê thất bại, hai người hỏi tới chẳng phải động vào vết thương của hắn. Còn nếu Lê đạt giải thưởng thì nhất định giải thưởng sẽ rất cao, và bọn họ càng không thể hỏi. Cả hai sợ sẽ động tâm với số tiền đó. Lê cũng không nhắc gì tới, hắn có chuẩn bị phía sau.
Trong lúc ba người vui vẻ nói chuyện, từ ngoài thôn, một chiếc xe bay cũ kỹ xập xệ bay tới. Nó giống như chiếc xe hơi mui trần… đã vất ngoài bãi rác cả mấy năm trời. Loang lổ và gỉ sét.
Từ trên xe, một tấm thiếp điện tử bắn ra khỏi xe, bay tới vị trí Lê đang đứng. Sau khi bắn ra tấm thiệp, chiếc xe cũng không nói lời nào, quay ngoắt bay đi. Vươn tay túm lấy tấm thiệp, một giọng nói có chút ồm ồm vang lên:
- Nghe nói mày mới trở về. Tao… “Lâm hổ báo” chính thức khiêu chiến “tay lái lụa” đỉnh cấp của Thôn Hai ở hẻm núi Cánh Diều. Bốn giờ chiều ba hôm sau, nếu mày sợ, có thể co đầu rút cổ không tới, để tao có lý do kinh bỉ mày.. Tao… Lâm hổ báo!
Bật cười, Lê quay lại nhìn Long mập và Hải còm hỏi:
- Thằng Lâm là thằng nào? Nghe biệt danh cũng có chút “hổ báo”. Ha ha… sau nửa năm vắng mặt, không nghĩ tới bãi số ba lại xuất hiện một nhân vật thú vị.
Long Mập và Hải còm nhìn nhau. Hải còm nhíu mày nói:
- Thằng này nghe nói là “dân anh chị” ở khu ổ chuột phía đông thành phố Hà Nội. Chỉ là không biết vì lý do gì mà chạy lên đây và tham gia vào đội quân Thôn Ba.
Long mập xen vào:
- Theo tao! Tên này rất có thể đã gây ra chuyện gì ở khu ổ chuột 24, cho nên mới chạy lên đây lánh nạn.
- Nga! Chuyện này dễ xử lý. Được rồi. Trong vòng ba ngày, Long mập lắp cho tao một con mô tô bay mới.
- Mày đùa tao à? Phụ tùng không có, mày bảo tao lấy gì mà lắp ráp.