Sau khi giáng cho cô một cái tát điếng người, Du Giang Nam vẫn không có chút phản ứng nào khác ngoài sự lạnh băng, chộp lấy điện thoại trên tay cô, dứt khoát ném qua cửa kính ô tô ra bên ngoài.
Người này, tuyệt đối không phải là Du Giang Nam!
Đến tột cùng thì đã có chuyện quái quỷ gì xảy ra vậy? Tại sao người này và Du Giang Nam nhìn giống nhau như hai giọt nước nhưng hành động và tính cách thì hoàn toàn khác biệt
Lúc này, trong đầu Diệp Tây Hi một ý nghĩ chợt lóe lên.
Đúng rồi, chẳng lẽ có kẻ cao tay thần tình như Hạ Từ Viện, hóa trang thành bộ dạng của Du Giang Nam đến lừa bát cô?
Nghĩ tới đây, Diệp Tây Hi liền nổi trận lôi đình, không những giả dạng Du Giang Nam lại còn tát cô một cái quay cuồng đầu óc, choáng váng mặt mày! Quả thực là chán sống rồi!
Diệp Tây Hi càng nghĩ càng sôi máu, liền nhào tới, cào cấu da mặt hắn, giứt tóc của hắn, giương nanh múa vuốt đe dọa: “Ngươi có phải đàn ông không hả? Dám ra tay nặng như vậy với một cô gái liễu yếu đào tơ như ta đây? Thực sự là không có tý phong độ nào cả, quả thực là cặn bã mà!”
Du Giang Nam bị cô tập kích đánh úp bất ngờ không kịp trở tay ứng phó, cảm giác giống như có con mèo hoang cào cấu mặt mình, căn bản không nhìn thấy rõ đường đi phía trước, hơn nữa Diệp Tây Hi không chỉ cào cấu mà còn đấm đá túi bụi, xe chạy với vận tốc lớn trên đường quốc lộ, kết quả là mất đà cái xe thẳng tắp đâm sầm vào thân một cây đại thụ bên đường.
Chỉ nghe “Uỳnh!” một cái, cả người Diệp Tây Hi đổ về phía trước, sau đó dưới tác dụng của dây an toàn bị kéo bật ngược trở lại ghế, nhất thời bị chấn động, hoa mắt chóng mặt.
Nhưng, ngay lập tức, một ý niệm hiện lên trong đầu cô khiến cô tỉnh táo trở lại: Trốn thôi!
Cuống cuồng chạy trốn!
Diệp Tây Hi đang luống cuống tay chân cởi dây an toàn, thì nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của người bên cạnh vang lên: “Tây Hi, tại sao anh… lại ở chỗ này vậy?”
Diệp Tây Hi quay đầu, nhìn thấy Du Giang Nam che đầu, nheo mắt nhìn mình, ánh mắt thống khổ mà dịu dàng trìu mến.
Đúng rồi, sự dịu dàng quen thuộc này, sự dịu dàng đặc biệt này chỉ thuộc về một mình Du Giang Nam mà thôi!
Người này, đúng là Du Giang Nam rồi.
Diệp Tây Hi thực sự bị làm cho rối tung rối mù lên, không thể hiểu nổi chuyện quái gì đang diễn ra, cô còn đang kỳ quái muốn hỏi cho rõ ràng, đột nhiên nhìn thấy từ trên trán của Du Giang Nam máu tươi từ từ chảy xuống.
“Anh bị thương rồi!” Diệp Tây Hi kinh hãi kêu lên, vội vàng chạy lại xem xét: “Sao lại thế này? Vừa rồi rõ ràng anh đâu có đập vào cái gì đâu, sao lại chảy máu...”
Diệp Tây Hi chợt ngừng nói, bởi vì cô đang sững lại nhìn, trên đầu Du Giang Nam có một chỗ có đường chỉ khâu vết thương được che đậy rất khéo, hơn nữa đường khâu này còn rất mới!
“Sao vậy?” Du Giang Nam đã nhận ra sự khác thường của cô.
“Giang Nam, gần đây anh có tiến hành phẫu thuật não nào không?” Diệp Tây Hi hỏi.
“Không có.” Du Giang Nam ngạc nhiên “Sao em lại hỏi thế?”
“Vậy thì, anh thử nhớ lại xem, có chuyện gì xảy ra vậy?” Diệp Tây Hi nhỏ giọng hỏi, giọng nói không khỏi khẩn trương, vô cùng nghiêm túc.
Du Giang Nam từ từ nhớ lại: “Mẹ anh nói muốn gặp anh, nên anh liền đến tư gia của Du Tử Vĩ… Nhưng mà, có kẻ nào đó giả dạng mẹ anh nằm trên giường, xịt thuốc mê… Sau đó, anh tỉnh dậy thì thấy mình ở chỗ này.”
“Những chuyện vừa xảy ra trên đường, anh không nhớ tý gì sao?” Diệp Tây Hi lại hỏi.
“Xảy ra chuyện gì?” Du Giang Nam bắt đầu thấy chuyện này có vẻ không đơn giản chút nào.
Diệp Tây Hi mím môi sau đó mới trả lời: “Trong đầu anh hẳn là đã bị Du Tử Vĩ cài con chip vào rồi… Ông ta thông qua máy tính, khống chế anh… Loại phẫu thuật nguy hiểm này em cũng mới chỉ nghe Hạ Hư Nguyên nhắc tới!”
Du Giang Nam đưa tay ra xoa khóe miệng cho cô, động tác rất nhẹ nhàng, trong mắt của hắn, ánh lên sự áy náy và thương yêu: “Là anh đánh em à?”
“Không sao.” Diệp Tây Hi cười ngây ngô, rất ngây thơ vô tội xòe lòng bàn tay ra, bên trong là một nhúm tóc: “Nhìn xem, em cũng thiếu chút nữa thì lôi tuột cả da đầu anh xuống rồi này, chúng ta coi như huề!”
Du Giang Nam: “…………..”
“Chiếc xe này hẳn là chưa vô dụng đến mức thành sắt vụn, chúng ta mau lái trở về Hạ gia, mau mau để cho Hạ Hư Nguyên lôi cái con chip khốn khiếp ấy ra khỏi đầu anh nhé!” Diệp Tây Hi vừa nói vừa đứng dậy, dò dẫm xem xét tình hình bên trong cái xe.
Bỗng nhiên, phía sau lưng cô, Du Giang Nam hai tay ôm lấy đầu, đau đớn la hét.
Diệp Tây Hi gấp gáp chạy tới bên cạnh hắn, đầy quan tâm hỏi: “Rất đau đúng không, anh cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, em sẽ lái xe nhanh chóng, mau mau ngồi xuống ghế sau đi…”
Cô đột nhiên im bặt, không thể nào nói tiếp được nữa, bởi vì lúc này, Du Giang Nam khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau.
Trong đôi mắt ấy, lại là một tầng lạnh lẽo và trống rỗng vô hồn.
Tình thế bây giờ ngược 180 độ với suy tính ban đầu của cô, hiện tại người “bị” ngồi ghế sau chính là Diệp Tây Hi —- càng không hay ho hơn nữa là hai tay của cô bị thừng trói thật chặt, không nhúc nhích cực quậy gì được.
Du Giang Nam lại bị khống chế, chắc chắn là vừa rồi dưới ảnh hưởng của cú va chạm rất mạnh khi cái xe lao rầm vào thân cây khiến cho con chip cài trong đầu mới tạm ngắt kết nối, vì thế mà hắn mới tỉnh táo trong chốc lát như vậy.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ ngồi chờ chết, để mặc cho hắn đưa mình tới dâng cho Du Tử Vĩ hay sao???
Tuyệt đối không được! Đến lúc đó, Du Tử Vĩ không chỉ muốn rút cạn máu của cô mà còn có thể muốn lấy cái mạng này của Du Giang Nam luôn.
Đã như vậy, đụng một lần xe nữa thì tốt rồi, nói không chừng có thể giúp Du Giang Nam tỉnh táo thêm một chút nữa.
Hạ quyết tâm, Diệp Tây Hi bắt đầu nghĩ biện pháp thoát thân.
“Giang Nam, mau nhìn kìa, phía sau anh có con rắn đó!” Diệp Tây Hi bắt đầu sử dụng kế dọa dẫm gây hoang mang lòng người.
Du Giang Nam vẫn mảy may không để ý đến cô, như cũ lạnh lùng không có phản ứng gì.
“Du Giang Nam, hèn nhát hèn nhát! Nếu là đàn ông thì mau quay đầu lại cho em, còn nếu là thái giám thì cứ tiếp tục lái xe!” Diệp Tây Hi lại chuyển sang phép khích tướng
Nhưng mà giống như muối bỏ bể, Du Giang Nam hoàn toàn không phản ứng gì cả.
“Giang---- -----Nam---- ---, mau quay đầu một chút thôi, nhìn em này, em cởi quần áo a, cả ba vòng đều lộ hết a, không xem sau này sẽ hối hận đó --- -----!!!”
Du Giang Nam chẳng thèm nhướn mày liếc cô lấy một cái.
Diệp Tây Hi bùng nổ tức giận, xem ra chiêu dụ dỗ hắn quay đầu lại tạo tai nạn xe cộ thiệt vô dụng, như vậy, chỉ có như vậy---- ---------
Diệp Tây Hi dồn hết sức bình sinh khí thế ngất trời giơ chân cao lên, hung hăng đạp vào đầu hắn.
Trong lòng âm thầm cầu ngyện: Giang Nam, thành thật xin lỗi anh.
Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, Du Giang Nam sau khi lãnh một cước từ đằng sau, lập tức dừng xe lại.
Tốt quá rồi, rốt cuộc cũng tỉnh lại, Diệp Tây Hi kích động đến rơi nước mắt, ấy thế nhưng mà-----
Một phút sau, xe lại một lần nữa nổ ga, bon bon lên đường, mà ghế ngồi phía sau, Diệp Tây Hi chẳng những hai tay bị trói chặt thật chặt, không thể động đậy mà miệng còn bị băng dính dán chặt nữa.
Cùng lúc đó, tại Hạ gia, không khí từ trên xuống dưới rơi vào trầm mặc, áp suất xuống thấp vô cùng.
“Căn cứ theo lời của bọn thủ hạ Du Giang Nam, tôi nghĩ Du Giang Nam nhất định là bị Khắc Lỗ Tư tiến hành phẫu thuật cắm con chip vào não bộ rồi.” Hạ Hư Nguyên suy đoán.
“Du Tử Vĩ chắc hẳn sẽ mang Tây Hi đến hòn đảo tư nhân của hắn ở Thái Bình Dương, nơi đó có đội quân đã trang bị vũ khí đầy đủ, dễ thủ mà khó công.” Mộ Dung Phẩm hai đầu chân mày nhíu chặt lại: “Nếu hắn thành công thì không chỉ Tây Hi gặp nguy hiểm mà ngay cả chúng ta mạng sống cũng khó bảo toàn.”
“Vậy là sao?” Hạ Từ Viện vẫn mờ mịt không hiểu.
“Sau khi Tây Hi hoàn toàn rơi vào tay Du Tử Vĩ rồi, con cáo già đó chắc chắn sẽ lấy máu của cô ấy ra làm mồi câu, khiến cho kẻ khác đánh nhau vỡ đầu chảy máu tranh cướp. Khi đó, những gia tộc, thế lực hiện đang ủng hộ chúng ta rất có khả năng phản chiến, răm rắp nghe theo sự chỉ huy của ông ta tận lực tiêu diệt chúng ta.” Mộ Dung Phẩm kiên nhẫn giải thích, giọng trầm đục, vẻ rất nghiêm trọng.
“Vậy chúng ta còn ngồi ở chỗ này làm cái quái gì nữa mà không mau đi tìm Tây Hi đi?” Hạ Từ Viện nóng nảy.
“Đã phái người đi rồi.” Mộ Dung Phẩm cố gắng trấn an cô: “Nhưng mà, đây là đường thủy, để len lén mang Tây Hi lên hòn đảo nhỏ thực sự có rất nhiều cách, chúng ta dù có cố gắng đến đâu căn bản cũng khó có thể tra ra hết. Trừ phi, chúng ta biết được chính xác vị trí của Tây Hi mới có thể kịp thời chặn đứng âm mưu của lão ta.”
Hạ Phùng Tuyền vẫn trầm mặc, đôi mắt đen nhánh, một mảnh đen tối u buồn không thể thấy rõ, giống như màu của màn đêm sâu thẳm, không ai có thể nhìn ra tâm trạng lúc này của hắn. Từng đường nét trên khuôn mặt hắn vẫn duy trì vẻ bình tĩnh tuấn tú nhưng thêm vào đó là sự lạnh lùng, tiềm tàng nguy hiểm thâm trầm.