Hứa Tiên hoảng hốt nắm chặt áo Bạch Tố Trinh, run rẩy nói: “Tiểu Bạch, có, có ma, có ma…” Bản thân Hứa Tiên không hề phát hiện, trên suốt dọc đường đi, cô đã quen dần với việc dựa dẫm vào Bạch Tố Trinh. Ngủ nghỉ và tắm giặt không tiện thì đều có Bạch Tố Trinh ra tay dàn xếp. Bây giờ gặp phải nguy hiểm, cô lập tức vô thức gọi tên Bạch Tố Trinh.
Bạch Tố Trinh cảm nhận được cơ thể nhỏ nhắn trong lòng mình đang run rẩy, bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ chưa từng có: muốn ôm chặt nàng vào lòng để cô không phải sợ hãi nữa. Đây là cảm giác gì?
“Hứa Tiên, cô thật là lạ, cô không sợ bọn ta, sao phải sợ ma chứ?” Lúc này Tiêu Thanh cũng xuất hiện, nói mát.
“Không thể đánh đồng được.” Hứa Tiên vẫn còn run. “Cái đã biết và cái chưa biết là hai chuyện khác nhau, hơn nữa trước giờ ta vẫn rất sợ ma.”
“Đừng sợ, một hồn ma lang thang mà thôi.” Bạch Tố Trinh khẽ vỗ vào lưng Hứa Tiên, nhẹ nhàng an ủi.
Lúc này, tiếng gió lành lạnh bỗng thổi tới, tiếng khóc ai oán kia cũng ngày càng gần. Hứa Tiên sợ đến nỗi cả người cứng đờ, vô thức rúc vào lòng Bạch Tố Trinh, sắc mặt càng tái mét.
Tiêu Thanh thấy thế thì trong lòng hơi bối rối. Đây là Hứa Tiên – kẻ bình thường cẩu thả tùy tiện, không để thứ gì vào mắt sao?
“Cô hồn dã quỷ ở đâu tới? Muốn hồn phi phách tán sao?” Tiêu Thanh khẽ liếc về phía Hứa Tiên đang run sợ, không khỏi tức giận hồn ma lang thang kia, vì thế lên tiếng quát lạnh, tay cũng nhanh chóng bắt quyết, đánh về phía bóng tối.
Một tiếng kêu thảm thiết từ trong bóng tối vang lên làm người ta sởn tóc gáy.
“Ta hận… ta hận… ta hận tất cả đàn ông trên đời này…” Tiếng nói đầy oán hận truyền tới một cách đứt đoạn.
Hứa Tiên ở trong lòng Bạch Tố Trinh mà run cầm cập, cô cảm giác làn gió lành lạnh kia ngày càng gần, giọng nói ấy cũng càng gần, không khỏi vùi đầu vào ngực Bạch Tố Trinh, lắp bắp: “Không, không có đàn ông, ta là phụ nữ, cô đừng qua đây. Bọn họ là yêu tinh, không phải người. Mau đi đi, đi nhanh đi, xin cô đấy, đừng có xuất hiện trước mắt ta…” Thậm chí trong đầu Hứa Tiên còn tưởng tượng ra bộ dáng hung tợn, thè lưỡi đỏ chét của con ma kia, càng nghĩ càng sợ. Cô lại vùi đầu vào lòng Bạch Tố Trinh, chỉ có thế mới làm cô có cảm giác an toàn.
Bạch Tố Trinh thấy Hứa Tiên lắp ba lắp bắp nói những lời này thì hơi tức cười, thế nhưng trong lòng còn có một cảm xúc khác. Sau này, ý mới biết cảm xúc ấy gọi là yêu thương…
“Đồ ngốc, cô sợ cái gì chứ, nó đâu phải đối thủ của bọn ta.” Tiêu Thanh nghe những lời không chút chí khí của Hứa Tiên thì không nhịn được nên lên tiếng mắng.
“Vậy… vậy huynh mau giải quyết cô ta đi, đánh bay cô ta đi.” Hứa Tiên hoàn toàn không dám thò đầu ra.
“Đừng mà… tôi bị oan… hãy giúp tôi… cầu xin hai vị cao nhân…” Giọng nói ai oán kia như cứ vang vọng bên tai làm Hứa Tiên nổi cả da gà.
“Ồn chết đi được, nói chuyện bình thường không được sao? Không muốn hồn phi phách tán thì đừng có dọa Hứa Tiên nữa.” Tiêu Thanh lớn tiếng quát mắng nữ quỷ đang bay về phía bên này. “Còn nữa, bỏ cái bộ dạng ghê tởm của ngươi đi, thè lưỡi dài thế làm gì, bụng bét nhè thế làm chi?”
Bóng đêm bỗng trở nên tĩnh mịch, sau đó âm thanh trở lại bình thường. Lưỡi dài? Bụng thối rữa? Hứa Tiên nghe Tiêu Thanh nói, không khỏi hình dung trong đầu, sau đó càng nghĩ càng sợ.
“Tiểu nữ không cố ý, mong vị cô nương này thứ lỗi cho. Tiểu nữ quả thật có oan khuất lớn mà không nơi tố cáo, hôm nay may mà gặp được hai vị cao nhân, xin hai vị làm chủ cho tiểu nữ, xin hãy giúp tiểu nữ.” Giọng nói này bỗng trở nên nhẹ nhàng êm tai, nói chuyện cũng không ai oán và đứt quãng, Hứa Tiên cũng không cảm thấy gió rờn rợn nữa.
“Sao bọn ta phải giúp ngươi? Cút ngay, nếu không ngươi sẽ hồn phi phách tán.” Tiêu Thanh bực mình nói.
Nữ quỷ hoảng sợ, lui về sau một bước, nhưng chỉ lui một bước rồi lại đứng vững vàng với vẻ mặt kiên định.
“Cô nương, xin hãy giúp tôi.” trong lời nói của nữ quỷ có chứa vẻ van nài. Nàng ta nhận ra mạc dù hai người mặc áo trắng và áo xanh có phép thuật cao thâm nhưng cô nương trong lòng chàng trai áo trắng mới là nhân tố quyết định. “Vừa rồi làm cô nương sợ hãi, thật có lỗi. Chỉ cần hoàn thành tâm nguyện này là tôi có thể đầu thai, không bao giờ đi dọa người ta nữa. Xin cô nương đấy.” Nàng ta biết nếu bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không ai giúp nàng ta nữa, cho nên bí quá hóa liều, dù hai người kia khiến cho nàng ta có cảm giác rất nguy hiểm nhưng vẫn muốn đánh cuộc một phen.
Hứa Tiên nghe thấy lời van xin này thì do dự.
“Cô nương, xin cô đấy, tôi cũng không muốn trở thành cô hồn dã quỷ, không thể siêu sinh. Cô nương hãy nghe tôi nói, nếu nghe xong mà cô vẫn không muốn giúp thì tôi lập tức đi ngay.” Ngay sau đó, phịch một tiếng, nữ quỷ quỳ xuống, khổ sở van nài.
“Cút!” Tiêu Thanh không kiên nhẫn thế, định ra tay.
“Đợi đã!” Hứa Tiên kịp thời ngăn động tác của Tiêu Thanh, nhưng vẫn không dám quay đầu lại.
“Có thể quay đầu lại, bây giờ cô ta không đáng sợ nữa.” Bạch Tố Trinh khẽ vỗ vào lưng Hứa Tiên.
Hứa Tiên hơi xoay người, nhưng không chịu quay đầu mà nhỏ giọng hỏi: “Thật không?”
“Thật.” Bạch Tố Trinh gật đầu.
Hứa Tiên vẫn không dám rời khỏi lòng Bạch Tố Trinh, chỉ dè dặt quay đầu lại, sau đó nhìn thấy một cô gái mặt áo trắng. Cô gái có dung mạo thanh tú, nhìn cô với ánh mắt kỳ vọng, không khác gì người bình thường.
“Cô… sao cô lại dọa bọn ta?” Hứa Tiên vẫn rất căng thẳng.
“Tôi nhìn thấy hai bộ khoái kia, không nhịn được nên giận cá chém thớt.” Nữ quỷ xấu hổ nói.
“Bộ khoái? Sao cô lại ghét bộ khoái thế?” Hứa Tiên nghi hoặc hỏi.
“Nhà tôi ở tại một trấn nhỏ, tôi có một thanh mai trúc mã, đã định là sẽ thành thân nhưng hắn lại vì danh lợi mà vứt bỏ tôi, hứa hôn với tiểu thư của Lâm viên ngoại. Hắn ta chính là bộ khoái trong nha môn.” Nữ quỷ nói đến đây, mặt dần trở nên hung tợn, sắp biến thành bộ dạng đáng sợ. Hứa Tiên thấy mặt nữ quỷ dần chuyển sang xanh và đen thì không khỏi run lên.
“Kiềm chế một chút, Hứa Tiên bị ngươi dọa kìa.” Tiêu Thanh quát một tiếng, hắn cũng không biết sao mình lại thốt ra những lời này.
“Xin lỗi, hễ tôi nghĩ đến tên bạc tình ấy thì lại hận đến nghiến răng.” Nữ quỷ vỗ vỗ mặt mình, làm nó trở nên bình thường mới tiếp tục nói: “Hắn từ hôn thì thôi đi, trong bụng tôi đã có cốt nhục của hắn, hôm đó hắn dụ tôi ra ngoài, sát hại tôi, sợ thai nhi trong bụng tôi chưa chết, còn đâm vào bụng tôi mấy đao.”
Hứa Tiên nghe thế thì sợ đến nỗi há hốc mồm, cư nhiên có loại người điên cuồng thế sao?
“Sao lại có loại người như thế chứ?” Hứa Tiên vừa sợ vừa giận.
“Cô nương không tin sao? Tôi sẽ cho cô nương xem bụng của tôi.” Nữ quỷ nói xong, định làm động tác gì đó.
“Từ từ đã, đừng! Không phải ta không tin, ta chỉ phẫn nộ vì có loại người điên loạn như thế.” Hứa Tiên vội vã ngăn nữ quỷ lại. Nói giỡn chứ cô đâu có muốn xem cảnh tượng máu me hãi hùng đó.
Bạch Tố Trinh và Tiêu Thanh đứng bên cạnh vẫn im lặng, nghe hai người nói chuyện.
“Càng đáng hận hơn là hắn đặt điều nói tôi vứt bỏ hắn, trốn đi cùng người khác làm cha mẹ tôi không thể ngẩng mặt lên được.” Nữ quỷ nói đến đây thì như hết hơi hết sức, đầu tóc bỗng dựng lên, lại sắp biến hình “lộng lẫy” nữa.
“Đừng đừng, cô bình tĩnh đã!” Hứa Tiên thấy nàng ta kích động thế thì vội ngăn lại. “Cô muốn bọn ta giúp cô thế nào đây?” Nếu những lời nữ quỷ nói đều là thật thì tên đàn ông đó đáng bị băm thành ngàn mảnh.
“Xác của tôi bị hắn ta chôn dưới gốc cây phía trước, mời cao nhân bày trận nhốt tôi lại, làm tôi không thể rời khỏi khu rừng này. Hy vọng cô nương có thể giúp tôi phá trận.” Nữ quỷ cắn môi, trong mắt đầy vẻ không cam lòng và thù hận. “Rồi giúp tôi thông báo cho cha mẹ, để họ tìm được thi thể của tôi, giải oan cho tôi.”
Hứa Tiên nhíu mày, không nói gì.
“Trận pháp này rất lợi hại, người bình thường không thể phá nó được.” Nữ quỷ lo lắng nhìn Hứa Tiên, giọng đầy vẻ xầu xin. “Xin cô nương hãy giúp tôi.”
Tiêu Thanh liếc mắt coi thường, đang định nói chuyện này quá dễ, hắn làm là được thì Hứa Tiên trầm giọng nói: “Có nguy hiểm gì không? Cô cũng nói trận pháp này rất lợi hại, tuy ta muốn giúp cô nhưng ta tuyệt đối không để cho Tiểu Bạch và Tiểu Thanh có nguy hiểm gì?”
Nghe thế, lòng Bạch Tố Trinh chấn động, Tiêu Thanh thì xoay đầu nhìn Hứa Tiên, mắt lóe lên, không biết là đang nghĩ gì.
Còn nữ quỷ thì kinh ngạc không thôi. Nàng ta không ngờ rằng sau khi Hứa Tiên nghe thấy cảnh ngộ bi ai của nàng ta mà còn bình tĩnh thế được, có thể nói ra những lời như vậy.
Hứa Tiên thầm thở dài. Cảnh ngộ của nàng ta đúng là rất đáng thương nhưng Hứa Tiên cũng nghe được một câu là người thường không thể phá được trận này. Mặc dù Bạch Tố Trinh và Tiêu Thanh có pháp lực cao thâm nhưng trên đời này có khối người lợi hại, ví dụ như thần côn Pháp Hải kia, Hứa Tiên không cho rằng sau vẻ lừa đảo ấy là một Pháp Hải hữu danh vô thực. Giúp thì cũng muốn giúp, nhưng nếu vì giúp nàng ta mà Bạch Tố Trinh và Tiêu Thanh xảy ra chuyện gì thì… Hứa Tiên tuyệt đối không muốn nhìn chuyện ấy xảy ra.
“Cô nương, tôi hiểu nỗi băn khoăn của cô nương.” Nữ quỷ nhanh chóng bình tĩnh lại, kiên định nói: “Xin cô nương nhìn thử trước, nếu không phá được thì tôi cũng không miễn cưỡng.”
Hứa Tiên nghe nàng ta nói thế thì ngẩng đầu nhìn Bạch Tố Trinh, trưng cầu ý kiến.
Bạch Tố Trinh khẽ gật đầu, hỏi nữ quỷ. “Ngươi hãy nói hoàn cảnh gia đình mình, tên của ngươi, nhà của ngươi ở chỗ nào trong trấn?”
Nữ quỷ nghe thế biết là có hy vọng, vui mừng kể thân thế và vị trí nhà mình.
“Tiểu Thanh, đệ vào trong trấn nghe ngóng xem chuyện có phải thế không? Huynh và Hứa Tiên nhìn trận pháp này thử xem.” Bạch Tố Trinh bảo. Rõ ràng là sau khi trải qua chuyện ngân khố, Bạch Tố Trinh càng thêm cẩn thận. Y biết có những chi tiết nhỏ nhưng quyết định cả sự kiện.
“Còn hai vị quan sai đại ca kia thì sao?” Hứa Tiên nhìn hai anh bộ khoái đang hôn mê bất tỉnh, lo lắng hỏi.
“Không sao đâu, trời sáng thì bọn họ sẽ tỉnh lại.” Nữ quỷ hơi áy náy nói. “Khu rừng này không có thú dữ, rất an toàn.” Hơn nữa bây giờ là mùa hè, cũng không sợ họ lạnh cóng, chẳng qua chỉ bị muỗi chích chút thôi.
“Vậy đệ vào trong trấn xem thử.” Tiêu Thanh tạm biệt bọn cô xong thì thả người vào trong bóng đêm, biến mất.
“Dẫn đường đi.” Bạch Tố Trinh ôm eo Hứa Tiên, lãnh đạm nói với nữ quỷ.
Nữ quỷ gật đầu, bay đằng trước. Bạch Tố Trinh ôm Hứa Tiên, bay theo sau.
“A, đang bay thật nha.” Cảm nhận được gió táp vào mặt, Hứa Tiên reo lên. “Tiểu Bạch, huynh thật lợi hại.”
Trên mặt Bạch Tố Trinh nở nụ cười nhẹ, Hứa Tiên lại chỉ nhìn dưới chân mình và reo hò, không thấy được nụ cười lúc này của Bạch Tố Trinh.
Nữ quỷ bỗng nhiên bay nhanh hơn, Bạch Tố Trinh cũng tăng tốc theo sau. Hứa Tiên bị mất thăng bằng, hoảng hốt vươn tay ôm cổ Bạch Tố Trinh. Cảm nhận được hơi thở đều đặn của Bạch Tố Trinh, cả hương vị thoang thoảng rất đặc biệt trên người y, lúc này Hứa Tiên mới ngạc nhiên phát hiện tư thế của họ rất ám muội. Giờ phút này, hai người kề sát nhau, rất gần. Hứa Tiên tròn mắt nhìn khuôn mặt trước mắt, hơi ngẩn ra. Giờ khắc này, tim bỗng đập rất nhanh…