Lại qua một ngày nữa, hôm nay là ngày thứ ba biết cô mang thai rồi. Cái tên khốn Hà Thiên Hạo kia vẫn nghĩ ở nhà chăm sóc cô. Tuy rất hạnh phúc nhưng đó đối với cô cũng là địa nguc. Làm cái gì cũng không cho . Suốt ngày tên khốn đó cứ bắt cô ăn rồi ngủ, bộ hắn đang muốn cô trở thành heo mẹ sớm đây mà. Một tháng trước cô cao 1m64 nặng 52kg. Hôm nay trong vụng cô còn có thêm một sinh linh bé nhỏ và thời gian cô ăn và ngủ nên bây giờ cô đã nặng khoảng 59kg rồi, cô thật sữ không muốn nặng hơn nữa đâu. Bụng cô cũng càng ngày càng to ra
Ngay cả khi đi tắm mà hắn cũng có thể làm phiền cô nữa mà, huhu số tui khổ quá mà
---------- Ngày thứ tư ---------
Do hôm nay Thiên Hạo có việc đột xuất ở công ty nên nhờ Thanh Thanh đưa cô đến bệnh viện khắm thai rồi đưa cô đi dạo nói chuyện. Chứ từ khi cô mang thai tính cách khác hẳn ra, suốt ngày cứ ăn hiếp chồng của mình. Thiên Hạo cũng khổ không kém gì cô đâu, tính cách của cô rất khó chịu, ăn uống thì khó khăn. Vệ sinh trong nhà lúc nào củng phải sạch sẽ không được để một hạt bụi nào vào nếu không là cả cái nhá này sẽ banh lên mất thôi
Sau khi khám thai xong thì Nguyêt Nhi cùng Thanh Thanh đi dão rồi tâm sự
Thanh Thanh nhìn Nguyêt Nhi “Tứ khi cẫu có thai là đươc anh mình cưng như trứng luôn đấy. Thật ganh tị với cậu”
Môi cô hơi nhếch lên “Cái gì đươc gọi là cưng rồi sung sướng chứ, ở cùng anh của cẫu khiến mình cảm thấy như đang sống trong địa nguc hơn”
Thanh Thanh chỉ mỉm cười không nói gì rồi đưa cô về nhà luôn
Vừa về đến nhà đã gặp cái măt khó ưa của Ngọc Đình rồi, không hiểu sao bộ cô ta không có lòng tự trọng hay sao mà cứ ở trong nhà của Thiên Hạo trong khi anh chẵng thèm để ý gì tới cô ta cả
Nhưng lần này khi nhìn thấy cô ta thì còn nhìn thấy cô ta đang sách têm môt cái vali . Nguyêt Nhi khó hiểu hỏi “Vali đó đựng gì vậy?” Cô ta không thèm trả lời Nguyệt Nhi.
Nguyêt Nhi đang suy nghĩ cái gì đó thì đột nhiên mắt cô chữ A mồm chữ O “Không phải cô giết người nào đó trong Thiên Gia rồi chặt ra từng khúc đem bỏ vào vali đấy chứ” hazz cái bà cô này từ khi mang thai thì cái đầu lúc nào cũng phong phú suy nghĩ toàn mấy cái thứ tào lao không à
“Từ nay tôi sẽ không làm phiền cô và Thiên Hạo nữa. Tôi sẽ ra đi, tôi không muốn ở lại đây nhìn cảnh hai người ân ân ái ái với nhau nữa, tôi chướng mắt lắm“. Thật ra là do ả tưởng ả còn cơ hội nhưng từ khi biết Nguyệt Nhi có thao thì ả biết ả không còn cơ hội nữa rồi. Nên ả quyết đĩnh ra đi
Sau khi ả đi rồi thì Nguyệt Nhi và Thanh Thanh cứ nhìn chằm chằm vào nhau rồi gật đầu mỉm cười hài lòng