Đường đi lên đồi khá dốc, ba người đi qua một hai canh giờ rốt cục cũng tới nơi.
Phùng Phùng căn bản vì gần đây ít vận động, đi tới đỉnh đổi trán đã lấm tấm từng giọt mồ hôi. Nàng thở gấp đầy mệt mỏi.
Mà Lục Trúc Nhi vẫn như cũ sức lực, dọc đường vẫn không ngừng tự nói tự cười một mình.
Lục tiểu thư căn bản cũng không có lừa Phùng Phùng, quả thực khung cảnh trên đỉnh đồi tre này cực kỳ đẹp đẽ, không khí thoáng đãng vô cùng.
Gần ngay đấy có một cây đại thụ lớn ước chừng mấy chục thước, thảm cỏ xanh non mướt mát, thực vật phỏ nói phong phú vô cùng.
Phùng Phùng tuy rằng có chút kỳ lạ, chẳng phải trên đường đi đều là tre trúc mọc đầy rẫy hay sao? Cư nhiên trên đỉnh đồi lại có một thảm thực vật đẹp đẽ như vậy?
Nhưng mà cũng không có nghĩ được nhiều, nàng đã thấm mệt, tùy tiện ngồi lên một cái đoạn thân cây gỗ lớn mà nghỉ ngơi, hai bắt chân vừa đau vừa nhức, nắn bóp một hồi cơ hồ có khá hơn.
Tiểu Phùng a! Em thật yếu ớt qua nha! Mới chỉ đi một đoạn đường nhỏ, ngày trước ở Lục gia vẫn thấy em cực kỳ siêng năng đó, chả lẽ làm nha hoàn thị tẩm ở Nạp gia lại trở nên yếu ớt như vậy a!
Trái ngược với gương mặt xinh đẹp của ả, lời nói lại tùy hứng cùng thô tục, đối với tôn ti gia giáo con nhà quyền quý ả được dạy bảo dường như chẳng còn chút nào lưu lại.
Phùng Phùng phút giây ngẩn ngơ cùng xấu hổ nhưng là đều chỉ biết cúi đầu mà im lặng, đối với công kích, chế nhạo không che giấu của Lục tiểu thư đều không chút nào phản bác.
Nàng căn bản chính là như vậy đi, Lục tiểu thư xưa nay lẫn luôn như vậy thẳng tính, nàng khẽ cắn môi dưới cuối cùng vẫn là cố gắng nặn ra một nụ cười yếu ớt.
Lục Trúc Nhi tâm cơ xấu xa, đối việc việc ả đem lời quá đáng công kích Phùng Phùng rốt cục chỉ nhận lại một nụ cười câu nệ cùng qua loa làm ả cực kỳ cáu giận.
Con tiện tỳ này, ả vốn quen với cảnh đem Phùng Phùng bắt ép quỳ lạy dưới chân, tùy ý muốn mà hành hạ nàng làm vui, sống ở Nạp gia đã lâu cư nhiên gan cũng to hơn hay sao! Bất quả vẫn chỉ là cái loại tiện tỳ thông phòng, vậy mà đã muốn một bước làm phượng hoàng a!
Thực không nghĩ ra Nạp bảo chủ thế nào mà nhìn trúng con tiện tỳ này! Ả coi như thay Nạp bảo chủ của ả nhổ đi một cái gai trướng tai gai mắt đi!
Dù hôm nay ả không ra tay, sớm muộn gì rồi cũng có kẻ khác chướng mắt mà thôi!
Lục Trúc Nhi nhảy chân sáo tới bên bờ vực vui vẻ hướng vách núi mà cười xinh đẹp, bên dưới có một đoạn thác lớn, từng đợt nước chảy xiết, sủi tung bọt trắng, tiếng nước ầm ầm giống như muốn hung hăn đâm thủng vào vách núi.
Hơn nữa bờ vực này so với thác lớn kia lại quá cao, thanh âm va đập vào các phiến đá ầm ầm truyền tới tai người nghe giống như gầm gừ đòi mạng.
Tiểu Phùng! Em mau mau qua đây nhìn xem có hoa lạ nha! Mau qua xem!
Phùng Phùng hiện thời còn đang có chút mệt mỏi nhưng mà bộ dạng tiểu thư như vậy hưng phấn liền nhanh chóng tiến tới bên cạnh Lục Trúc Nhi.
Lục Trúc Nhi cười tươi tắn, hiện thời môi vẫn y vẹn một cái cười hiền lành chỉ là trong lòng vẫn đang không ngừng tính toán, như thế nào đẩy con tiện tỳ này xuống thác kia mà rơi xuống phiến đá lớn bên dưới, sao cho chết ngay đi.... Tránh cho đêm dài lắm mộng.
Thác này cao như vậy rơi xuống thì xác định chính là bước một chân vào chỗ chết.
Con tiện tỳ này căn bản không biết bơi, cho dù có may mắn lên được bờ thì tại chốn rừng thiêng nước độc này, không lạc đường tới chết thì cũng không thiếu thú dữ đói khát...
Bất quá không ngờ tới bản thân trong lòng vì tính toán quỷ kế đa mưu lại tự đem chính mình một bước hụt chân ra đằng sau.
Một thân váy hồng phần mất đà trượt chân tụt xuống vách mấy ngàn trượng.
A!!!!!!
Tiểu thư!!
Hai giọng nói đồng thời cùng một lúc hét lên, nha hoàn của Lục Trúc Nhi bị cảnh tượng chủ tử trước mắt bị hụt chân xuống sớm đã sợ tới xanh mắt, cả người đần độn đứng yên một chỗ giống như mất hồn vía.
Chỉ là trong lúc ấy cái bóng trắng giống như một cơn gió nhanh chóng lao qua trước mặt tựa như bay tới chỗ Lục Trúc Nhi.
Phùng Phùng sức lực không đủ, trong thời khắc thấy Lục tiểu thư chao đảo đã tái mặt giống như tên bắt lao tới bên cạnh ả, cẳng tay nàng gày gò nhanh nhẹn bắt được bàn tay Lục Trúc Nhi.
Mà ả hiện tại thân thể bị một cái lực đạo khủng khiếp kéo giật lên, cả người bị đập vào vách đá đau tới độ thét lên như bị quỷ nhập.
A! Cứu ta ! Cứu ta! Ta chưa muốn chết! Cứu ta! A.... a...!!!!
Ả một miệng thét một miệng nắm chặt lấy bàn tay Phùng Phùng.
Đừng bỏ tay ta !! A!! Đừng bỏ tay ta!! Ta chưa muốn chết! Tiểu Phùng cứu ta
Giọng Lục Trúc Nhi tựa như đang rít lên, hoàn toàn không còn chút nào phong thái của tiểu thư khuê các. Mà nước mắt hốt hoảng theo đó chảy dài xuống hai bên má, phấn cùng kẻ mắt của ả hiện tại nhoe nhoét bẩn thỉu.
Khoảnh khắc Phùng Phùng lúc tóm được tay tiểu thư thì nàng cũng theo đó đập cả ngực xuống đất, gần như đau tới nghẹt thở, sắc mặt tái mét.
Bàn tay dùng sức quá lớn cơ hồ muốn gãy ra, từng cái khớp xương trắng bệch.
A! Nàng hướng ánh mắt tới bên nha hoàn của Lục Trúc Nhi mà cầu cứu.
Hiện tại cái thân thể thể cứng nhắc của nha hoàn kia mới vớt được hồn về.
Nhanh chóng tiến tới bên cạnh, cùng với Phùng Phùng hợp sức đem Lục Trúc Nhi đang khóc thét kia kéo lên.
Đem được Lục tiểu thư an toàn thì thân thể nàng cũng rã rời nhưng mà vẫn không dám nghỉ ngơi, tiểu thư hình như vẫn còn cực độ sợ hãi.
Y phục vì phải lăn lộn trên đất sớm đã nhăn nheo cùng bẩn thỉu, Lục Trúc Nhi cũng không khá hơn là bao, bộ dạng thảm hại.
Bất quá, hiện tại ả cũng chưa có quên mục đích hôm nay dụ Phùng Phùng lên đây làm gì.....
Ả sau một hồi liền nín khóc, đem ống tay áo bẩn thỉu lau nước mắt, thânn thể như cũ đang ngồi phệt trên đất, mà Phùng Phùng vẻ mặt lo lắng đứng bên cạnh, cũng không biết an ủi.
Tiểu Phùng! Em cứu ta a! Đời này ta mang ơn em...hu hu....
Chỉ là ngàn vạn lần không ngờ tới hành động tiếp theo của ả, ngay giây phút còn đang nức nở mếu máo, Lục Trúc Nhi đem hết sức lực hung hăn đá vào cổ chân Phùng Phùng bên cạnh.
Thân thể Phùng Phùng từ độ cao mấy vạn trượng mất thăng bằng ngã lộn một vòng ra đằng sau, một phần đất đá cũng theo nàng rơi xuống.
Lục Trúc Nhi trong con mắt sợ hãi cùng trừng lớn của nha hoàn bên cạnh hiện tại là nở một nụ cười tươi rói. Giống như cái nữ nhân khóc lóc hồi nãy không cùng một người.
Từ bên trên vách cao ngất ngường nhìn xuống, đến nửa cái bóng dáng Tiểu Phùng căn bản mất hút, đem bông hoa màu trắng xinh đẹp bên cạnh theo đó ném xuống vực.
Tiểu Phùng ơi Tiểu Phùng! Hôm nay em hoàn thanh tâm nguyện của bản thân rồi nha! Em trả một cái ơn cho Lục gia rồi nha! Em cứ thanh thản mà yên nghỉ ha ha.... Bất quá bông hoa này thật đẹp! Tiếc là em không có phúc ngắm mà thôi! A thực sợ hãi! Chút nữa thì ta đã vùi dập tấm thân xinh đẹp này tại đây a!
Ả cười hiền lành, đứng dậy tự chỉnh đốn thân thể, ngay lập tức trở về một Lục tiểu thư danh giá.
Chuyện ngày hôm nay có trời biết đất biết, ta biệt ngươi biết! Cẩn thận miệng lưỡi của ngươi!
Vâng... tiểu thư...
Cái nha hoàn chính là vẫn chưa hề tin cảnh tượng trước mắt, Lục tiểu thư này thật đáng sợ... lấy oán báo ân..... cho dù nàng ta vốn dĩ quen với tính cách kệnh kiệu cùng một bụng dao găm của Lục Trúc Nhi nhưng vẫn là bị dọa tới mất mật.