Thiều Nguyệt cùng Sênh Tiêu Mặc đi dạo khắp Trường Lưu, dọc đường, Sênh Tiêu Mặc có kể lại một số chuyện kì thú xảy ra gần đây, Thiều Nguyệt nghe xong thi thoảng sẽ bật cười. Thời điểm Sênh Tiêu Mặc đề cập đến đại hội Tiên Kiếm thì chợt nhớ ra việc Chưởng môn thu nhận học trò trước kia từng thảo luận với Ma Nghiêm, bèn hỏi. "Ai da, tiểu sư muội, sau đại hội Tiên Kiếm, muội có muốn thu thêm một đồ đệ không?"
"Thu đồ đệ?" Thiều Nguyệt dừng bước, cô chưa từng nghĩ tới chuyện thu nhận đồ đệ, nhẩm lại kịch bản thì hình như Hoa Thiên Cốt chính là đồ đệ của Bạch Tử Họa, "Sênh sư huynh, có phải sư huynh sắp thu nhận đồ đệ hay không?"
Sênh Tiêu Mặc gật đầu, "Ừ, Ma Nghiêm sư huynh đã tuyên bố với đám tân đệ tử mới gia nhập, bảo Chưởng môn sư huynh sẽ thu nhận đồ đệ trong đại hội Tiên Kiếm, nhưng sư huynh không đồng ý."
"Vì sao?"
"Sư huynh nói có tiểu sư muội giúp huynh ấy là đủ rồi, huynh ấy không muốn lại đi dạy dỗ kẻ khác, muội cũng biết tính tình sư huynh trong trẻo, lạnh lùng mà." Sênh Tiêu Mặc thở dài.
"Muội ư?" Thiều Nguyệt thắc mắc, nhớ khi cô mới vào Tuyệt Tình điện, quả thật rất khó để có thể gặp Bạch Tử Họa, hắn chỉ đưa cô quyển Thất Tuyệt phổ rồi sau đó chẳng thèm quan tâm nữa, tự bản thân mình đã phải nghiên cứu những gì cơ bản, sau đó lúc dần thân quen với sư huynh, hắn mới bắt đầu thường xuyên ghé qua kiểm tra chuyện tu hành, thậm chí còn chỉ điểm, truyền thụ kinh nghiệm.
"Quả thực, muốn thân quen với sư huynh cũng thật tốn thời gian." Thiều Nguyệt sáng tỏ.
"Cho nên nha, chúng ta nghĩ nếu như sư huynh không chịu thu nhận đồ đệ, thì hay là để cho tiểu sư muội thu nhận đồ đệ đi." Sênh Tiêu Mặc nhìn nàng.
"Ta?" Thiều Nguyệt chỉ bản thân, "Ta thu học trò?"
"Ừ," Sênh Tiêu Mặc gật đầu, "Tiểu sư muội, muội yên tâm, đến lúc đó ta cũng sẽ thu hai đứa đệ tử mà, không cướp của muội đâu."
Thiều Nguyệt suy nghĩ, nếu như cô nhận Tiểu Cốt làm đồ đệ, như vậy có khi nào sẽ ngăn cản được tình yêu ngược tâm của Tiểu Cốt và sư huynh không? Nhưng khi Tiểu Cốt trở thành đệ tử của cô, thì chắc chắn nàng sẽ sống cùng cô tại Tuyệt Tình điện, thế chẳng phải lại cùng tồn tại với sư huynh dưới một mái hiên hay sao? Đến khi đó bọn họ tất nhiên tiếp xúc không ít, lâu ngày sinh tình cũng không phải là điều không thể, không được! Tiểu Cốt không thể ở lại Tuyệt Tình điện, cô không thể nhận Tiểu Cốt làm đồ đệ.
Sênh Tiêu Mặc thấy vẻ mặt Thiều Nguyệt nghiêm trọng bèn hỏi, "Tiểu sư muội, muội làm sao vậy, có phải khó chịu ở đâu không?"
Thiều Nguyệt phục hồi tinh thần, lắc đầu đáp, "Không sao đâu, Sênh sư huynh, liên quan tới việc thu nhận học trò, ta không có hứng thú, hay là nhường Sênh sư huynh thu đi." Đến lúc đó cô chỉ muốn ngăn cản sư huynh nhận Tiểu Cốt làm đồ đệ.
Hoa Thiên Cốt trở về, các đệ tử vây quanh người nàng, Mạnh Huyền Lãng lên kiểm tra đầu tiên, phát hiện nàng không sao thì thở phào nhẹ nhõm, "Thiên Cốt, muội không có sao chứ, chúng ta lo lắng gần chết."
"Đúng đấy, Thiên Cốt, thế nào, không phải chịu phạt chứ?" Khinh Thủy hỏi.
Hoa Thiên Cốt thấy bạn bè quan tâm đến nàng thì tỏ ra thật cao hứng, lắc đầu, "Mọi người yên tâm, ta không sao, vẫn rất khỏe mà, nhìn xem!" Nói xong nàng tự vỗ mình hai cái, chứng minh bản thân thực sự không hề hấn gì.
"Vậy thì tốt, thật may là có Kiếm Tôn kịp thời xuất hiện, bằng không thì chẳng biết Thiên Cốt sẽ bị phạt cái gì nữa." Khinh Thủy vui mừng nói.
Ngay cả Mạnh Huyền Lãng cũng mải mốt phụ họa, "Đúng thế, Kiếm Tôn vừa mới tới đã hỏi tình huống của Thiên Cốt, ai da, Thiên Cốt, có phải muội quen biết Kiếm Tôn hay không?"
Những đệ tử khác cũng ôm nghi vấn như vậy, tất cả cùng chờ nàng trả lời, Hoa Thiên Cốt nhìn ánh mắt mọi người xung quanh, chẳng thể làm gì khác ngoài trả lời, "Ta... ta với Kiếm Tôn, chỉ mới gặp nhau đúng một lần..."
"Á? Chỉ có một lần thôi, vậy mà Kiếm Tôn còn vì ngươi mà đích thân đi cầu xin tha thứ trước mặt Tam Tôn, xem ra Kiếm Tôn thật là một người bình dị gần gũi, hòa ái dễ thân cận, ta cũng muốn được nói chuyện với Kiếm Tôn..." Đám đệ tử nhao nhao bàn luận.
Hoa Thiên Cốt cười cười bất đắc dĩ, thấy Nghê Mạn Thiên đứng một bên rầu rĩ đi tới đi lui, không xông đến ồ ạt như các đệ tử khác, nàng bèn tiến lại gần, "Mạn Thiên..."
"Ai da, Thiên Cốt, cậu ngàn vạn lần chớ tự chuốc khổ vào thân, bây giờ ả ta đang nổi điên đấy." Khinh Thủy vội vàng kéo Hoa Thiên Cốt lại, cảnh báo.
"Hả? Tại sao?" Hoa Thiên Cốt thắc mắc.
"Hừ! Còn có thể tại sao chứ, chẳng phải là do tính cách nóng vội của ả ta hay sao, cuối cùng cũng phải ăn khổ, mới vừa rồi ả chống đối lại Kiếm Tôn, còn xuất thủ với Kiếm Tôn nữa." Mạnh Huyền Lãng hai tay ôm ngực, trông có chút hả hê.
"Hả? Thế Kiếm Tôn... nàng có sao không?" Hoa Thiên Cốt lo lắng hỏi.
"Kiếm Tôn là ai chứ, sao có thể bị ả gây thương tích? Ả không bị sao đã là tốt lắm rồi." Mạnh Huyền Lãng giễu cợt.
"Phù, vậy thì tốt." Hoa Thiên Cốt yên lòng, tuy biết Kiếm Tôn sẽ không dễ dàng bị gây tổn hại, thế nhưng nàng vẫn lo lắng mà chẳng hề biết nguyên nhân.
Ban đêm, lúc đám đệ tử còn đang nghỉ ngơi, Hoa Thiên Cốt đi tới sân tu luyện, luyện tập thuật ngự kiếm, tuy bây giờ nàng đã có thể tạm thời ở lại Trường Lưu, song vẫn phải chăm chỉ hơn nữa. Hoa Thiên Cốt đặt kiếm gỗ dưới đất, đọc Khẩu quyết ngự kiếm, sau đó tập trung ngưng khí tinh lực, khi kiếm gỗ bay lên, nàng hít một hơi thật sâu, "Mỗi lần đến bước này thì đều bị té ngã, lần này nhất định phải thành công!"
Hoa Thiên Cốt kiên định tiến bước, đứng trên kiếm gỗ, kiếm gỗ không rơi xuống, nàng cao hứng hô lên, "Ừ, lần này nhất định có thể được!"
Hoa Thiên Cốt điều khiển kiếm gỗ phi hành, nàng từ từ bay lên cao, ngừng ở giữa không trung, sau đấy bắt đầu bay về phía trước, vừa mới đầu còn chầm chậm, dần dà nàng tăng tốc, Hoa Thiên Cốt hưng phấn mở rộng vòng tay, hét lớn, "A.... cuối cùng mình cũng có thể bay...."
Thiều Nguyệt vừa tới đã thấy Hoa Thiên Cốt lảo đảo phi hành lắc lư trên không trung, vẫn không ngừng la lớn, cô cười bảo, "Thật như đứa trẻ vậy."
Hoa Thiên Cốt vui quá quên cả tập trung tinh lực, ngã ra khỏi kiếm gỗ, Thiều Nguyệt vội vàng phi thân đến, tiếp lấy Hoa Thiên Cốt.
"A..." Hoa Thiên Cốt cảm thấy thân thể đang rơi, nàng sợ hãi kêu lên, nhưng đột liên lại được ôm vào một lồng ngực ấm áp, nàng ngẩng đầu, hóa ra là Kiếm Tôn!
Thiều Nguyệt ôm Hoa Thiên Cốt từ từ hạ xuống, thấy Hoa Thiên Cốt ngây ngẩn nhìn mình bèn thắc mắc, "Sao thế, Tiểu Cốt, sợ quá nên ngốc luôn rồi?"
"Dạ?" Hoa Thiên Cốt nghe thấy câu hỏi của Thiều Nguyệt thì vội vàng lắc đầu, "Không... không phải, con không ngốc." Hoa Thiên Cốt rất sợ Thiều Nguyệt nghĩ mình ngu dốt, nàng mải mốt giải thích.
"Ha ha," Thiều Nguyệt bị chọc cười bởi dáng vẻ của Hoa Thiên Cốt, cô xoa đầu nàng, "Ta biết rồi, Tiểu Cốt không ngốc."
"Ha ha," Mới vừa rồi nàng được Kiếm Tôn xoa đầu, cảm giác rất quen thuộc, khi còn bé, Nguyệt tỷ tỷ cũng thường xuyên xoa đầu nàng, nhớ tới Nguyệt tỷ tỷ, nàng thiếu chút nữa đã quên không hỏi, "Kiếm Tôn..."
Hoa Thiên Cốt vừa mới mở miệng, Thiều Nguyệt đã ôm lấy eo Hoa Thiên Cốt, khiến nàng cả kinh quên cả nói, nàng cúi đầu nhìn bàn tay đặt ngang hông, chắc chắn không có nhìn lầm, Kiếm Tôn định làm gì vậy? Tại sao phải ôm hông mình? Tim Hoa Thiên Cốt đột nhiên đập mạnh, mặt cũng đỏ bừng.
Thiều Nguyệt không phát hiện ra sự khác lạ của nàng, cô ôm eo Hoa Thiên Cốt, triệu hồi Kinh Lôi kiếm, sau đó đặt nàng đứng lên trên, nói với Hoa Thiên Cốt, "Thuật ngự kiếm của con đã có tiến bộ rất lớn, chỉ là thiếu đi một chút lực khống chế mà thôi."
"Vâng..." Hoa Thiên Cốt khẽ ngẩng đầu, len lén liếc nhìn Thiều Nguyệt một cái, phát hiện cô không nhìn mình thì nàng lại nhanh chóng cúi đầu xuống, "Là nhờ Tôn Thượng ra lệnh cho con tay không bổ củi, con bổ liên tục hơn mười ngày liền, thế nên lực khống chế và lực ngưng tụ mới tốt hơn rất nhiều."
Thiều Nguyệt nhướng mày, "Sư huynh bảo con tay không bổ củi?"
Hoa Thiên Cốt gật đầu, "Vâng, Tôn Thượng muốn dạy con các lực ngưng tụ."
"Vậy tay con có bị thương không?" Thiều Nguyệt cúi đầu lo âu nhìn Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt ngắm ánh mắt thâm thúy của Thiều Nguyệt, lắc đầu lia lịa, lắc lư tay phải của mình trước mặt cô, "Không sao đâu ạ, vết thương đã sớm lành rồi, bây giờ con còn nắm giữ phương pháp cơ bản, sẽ không để bị thương nữa."
"Không sao thì tốt." Thiều Nguyệt ôm chặt Hoa Thiên Cốt, nhìn về phía trước, khống chế kiếm trên không trung, tùy ý phi hành, "Tiểu Cốt, con nghe cho kĩ, muốn ngự kiếm, chỉ học cách khống chế kiếm thôi là chưa đủ, mà phải kết hợp cả tâm pháp, Khẩu quyết cùng người và kiếm lại, con phải cảm giác được kiếm là một phần của cơ thể con, muốn bay đi đâu thì hướng về nơi đó, như vậy mới không bị rơi."
Hoa Thiên Cốt ở trong lồng ngực của Thiều Nguyệt, gật đầu liên tục, Thiều Nguyệt dẫn Hoa Thiên Cốt phi hành vòng quanh Trường Lưu sơn, nửa đường thả Hoa Thiên Cốt ra, để cho nàng đích thân đứng trên kiếm cảm thụ. Hoa Thiên Cốt hơi không an tâm, Thiều Nguyệt ở đằng sau nói, "Tiểu Cốt, bình tĩnh cảm nhận kiếm, để cho kiếm trở thành cơ thể con."
"Vâng..." Hoa Thiên Cốt ngoái lại gật đầu với Thiều Nguyệt một cái, thử nhắm mắt cảm thụ một chút, quả nhiên nàng cảm giác thanh kiếm cũng đồng tình, nàng cao hứng quảnh mặt lại định khoe với Thiều Nguyệt, song nhất thời tình thế cấp bách, nàng đứng không vững, suýt thì té ngã, Thiều Nguyệt nhanh tay lẹ mắt giữ lấy nàng.
Hoa Thiên Cốt lại một lần nữa ngã vào trong cái ôm của Thiều Nguyệt, nàng nhớ ra vấn đề đang tính hỏi, bèn vội vàng ngửa cổ lên, "Kiếm Tôn, con muốn hỏi người một chuyện."
"Ừ? Con nói đi." Thiều Nguyệt chưa có buôn Hoa Thiên Cốt ra.
"Kiếm Tôn có biết Nguyệt tỷ tỷ không?" Hoa Thiên Cốt vừa hỏi xong liền cảm thấy thân kiếm khẽ lay động, song lập tức lại khôi phục trạng thái ban đầu, nàng khó hiểu, "Kiếm Tôn?"
Thiều Nguyệt còn tưởng Hoa Thiên Cốt đã nhớ lại, cô thở phào, "Tiểu Cốt, vì sao con lại hỏi ta?"
"Bởi vì... Bởi vì mỗi lần trông thấy Kiếm Tôn, con... con sẽ nhớ tới Nguyệt tỷ tỷ." Hoa Thiên Cốt cúi đầu, "Con cũng không biết tại sao."
"Tiểu Cốt, con có nhớ nàng trông thế nào không?"
"Không..." Hoa Thiên Cốt rầu rĩ.
"Vậy chờ tới lúc con nhớ ra, chính là lúc con có thể gặp lại nàng." Thiều Nguyệt khẳng định.
"Có thật không ạ?" Hoa Thiên Cốt mở to mắt, nghiêng đầu, "Vậy bao giờ con mới có thể nhớ lại?"
"Không nên gấp, hết thảy hãy cứ để tuân theo tự nhiên."
"Vâng, đa tạ Kiếm Tôn!" Hoa Thiên Cốt nghe lời Thiều Nguyệt, lòng an tĩnh hơn rất nhiều, cũng buông lỏng hơn trước mặt Thiều Nguyệt, nàng xoay người cúi đầu nhìn thanh kiếm dưới chân, ánh sáng bạc tản ra, thở dài, "Kiếm Tôn, thanh kiếm này thật đẹp quá, mạnh hơn nhiều so với thanh kiếm gỗ đáng ghét kia."
"Nó tên là Kinh Lôi!" Thiều Nguyệt giới thiệu.
"Kinh Lôi?" Hoa Thiên Cốt khom người quan sát kĩ lưỡng thân kiếm, giữa màu bạc chói lọi là những tia sét li ti vởn quanh, cảm giác quen thuộc như vậy khiến nàng không khỏi muốn ngồi xuống sờ thử Kinh Lôi kiếm, Thiều Nguyệt vội vàng giữ chặt nàng từ phía sau, "Cẩn thận! Khi ngự kiếm phi hành, tuyệt đối không được phân tâm, biết chưa?"
"Vâng." Hoa Thiên Cốt gật đầu, nhịn không hiếu kì nghịch ngợm nữa, Thiều Nguyệt đưa nàng phi hành thêm vài vòng quanh Trường Lưu sơn, đến tận đêm mới thôi.
Trên đường về, Thiều Nguyệt hỏi nàng, "Nắm được bí quyết chưa?"
"Đa tạ Kiếm Tôn," Hoa Thiên Cốt đặt kiếm gỗ ở sau lưng, vừa đi vừa nói, "Con đã học được thêm một vài thứ rồi."
"Dạy lâu như thế mà mới nắm được một vài thôi?" Thiều Nguyệt trêu ghẹo.
"Thật xin lỗi, Kiếm Tôn, đệ tử ngu ngốc, để Kiếm Tôn khổ tâm một phen." Hoa Thiên Cốt cũng cảm giác bản thân rất dốt nát, Kiếm Tôn chu đáo dạy dỗ nàng như vậy mà nàng lại không thể học hết.
Bật cười một tiếng, Thiều Nguyệt bảo, "Thôi được rồi, ta đang đùa với con thôi, tu luyện là phải từ từ, không được gấp, Tiểu Cốt, con cứ tự dựa theo sức mình mà tu luyện, đừng để ý lời ra tiếng vào của kẻ khác."
"Ha ha, đa tạ Kiếm Tôn." Hoa Thiên Cốt ngại ngùng cúi đầu.
"Được rồi, mau về phòng ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm tu luyện mà." Thiều Nguyệt nhắc nhở nàng.
"Dạ, Kiếm Tôn!" Hoa Thiên Cốt hành lễ xong bèn cao hứng tung tăng trở về phòng ngủ, Thiều Nguyệt dõi theo bóng lưng sung sướng của nàng, bật cười, "Thật hy vọng Tiểu Cốt có thể vĩnh viễn vui vẻ như thế!"
Ngày hôm sau, Hoa Thiên Cốt ngáp lấy ngáp để trên đường, tối hôm qua nàng hưng phấn cả đêm không ngủ, đến rạng sáng nay mới chợp mắt được một chút, còn chưa ngủ đủ nữa. Mạnh Huyền Lãng từ đằng sau đuổi kịp nàng, "Ai da, Thiên Cốt, muội làm sao thế, ngủ không ngon à? Có phải vẫn buồn lòng vì suýt chút nữa bị Tam Tôn trừng phạt hay không?"
Hoa Thiên Cốt lắc đầu, xoa xoa mắt, Mạnh Huyền Lãng thấy vậy lại bảo, "Chuyện này sẽ sớm trôi qua thôi, Thiên Cốt, ta cảm thấy, Tam Tôn nha, ở trên núi lâu quá, đầu óc khẳng định hồ đồ mất rồi."
Vừa vặn Lạc Thập Nhất nghe thấy Mạnh Huyền Lãng mắng không tiếc lời bèn tiến lên phía trước, "Hai người đang làm gì thế, còn không mau đi luyện tập ngự kiếm đi."
"Vâng.." Mạnh Huyền Lãng và Hoa Thiên Cốt mải mốt cầm kiếm gỗ ra sân tu luyện.
Hoa Thiên Cốt ra tới sân, thấy Khinh Thủy đang ngự kiếm phi hành trên không trung như cá gặp nước, nàng không khỏi hâm mộ, thầm nghĩ hôm qua mình được Kiếm Tôn chỉ bảo, hôm nay nhất định có thể làm được, sau đó nắm chặt kiếm gỗ trong tay, không kiềm lòng muốn thử nghiệm.
Khinh Thủy bay xuống trước mặt Hoa Thiên Cốt, "Thế nào, ta bay được chứ?"
"Ừ." Hoa Thiên Cốt cầm kiếm gỗ gật đầu, "Ta cũng muốn thử một chút."
Khinh Thủy nói với cả Hoa Thiên Cốt và Mạnh Huyền Lãng, "Muốn học ngự kiếm, đầu tiên phải thử cảm giác bay một lần," Nàng nắm lấy tay Hoa Thiên Cốt, "Đi, ta dẫn cậu bay một vòng."
"Ai da, Khinh Thủy!" Mạnh Huyền Lãng không an tâm, thế nhưng Khinh Thủy đã kéo Hoa Thiên Cốt bay lên trời rồi.
Lạc Thập Nhất mải mốt hô, "Quá nguy hiểm, không thể như vậy, mau xuống đây đi!"
Song Khinh Thủy dẫn Hoa Thiên Cốt bay quá hăng say, căn bản chẳng nghe thấy bất kì âm thanh nào, Hoa Thiên Cốt hơi lảo đảo lắc lư, cảm giác không giống như lúc Kiếm Tôn đưa nàng ngự kiếm phi hành tối hôm qua. Còn đang suy nghĩ, phía trước chợt có một nhánh cây, Khinh Thủy không né kịp, trực tiếp đâm vào, sau đó buông lỏng tay Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt lập tức rơi xuống.
Bấy giờ, một luồng ánh sáng bạc thoáng qua, tiếp lấy Hoa Thiên Cốt, đồng thời thanh âm của Thiều Nguyệt vang lên, "Tiểu Cốt, tĩnh tâm ngưng khí, người kiếm hợp nhất!"
Hoa Thiên Cốt thấy dưới chân mình là Kinh Lôi kiếm, lại nhớ đến lời Kiếm Tôn, nàng mải mốt ngưng tụ pháp lực, cảm thụ Kinh lôi kiếm, dần dà nàng đã có thể khống chế được nó, Hoa Thiên Cốt cao hứng tiếp đất an toàn từ không trung, Mạnh Huyền Lãng cùng Lạc Thập Nhất đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Hoa Thiên Cốt vừa rời khỏi Kinh Lôi kiếm, Kinh Lôi kiếm lập tức trở lại bên người Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt đưa tay thu hồi lại nó.
Đám đệ tử thấy Thiều Nguyệt và Bạch Tử Họa đến thì nhao nhao quỳ xuống hành lễ, "Bái kiến Tôn Thượng, bái kiến Kiếm Tôn!"
"Tất cả đứng dậy đi." Bạch Tử Họa giơ tay.
Hoa Thiên Cốt mải nhìn Thiều Nguyệt mà quên cả hành lễ, thấy Thiều Nguyệt đi về phía mình bèn vội vàng nói, "Rất... đa ta Kiếm Tôn!"
Thiều Nguyệt gật đầu, "Cứ dựa theo cảm giác ban nãy để phi hành, rõ chưa?"
"Dạ, Tiểu Cốt rõ rồi." Hoa Thiên Cốt cười đáp, Khinh Thủy từ trên không đi xuống, thấy Hoa Thiên Cốt không bị làm sao mới dám yên tâm.
Nghê Mạn Thiên trông thấy Thiều Nguyệt, lại nhớ sự xung động lần trước của mình bèn mải mốt tiến đến trước mặt Thiều Nguyệt, quỳ xuống, "Đệ tử Nghê Mạn Thiên, lần nọ mạo phạm Kiếm Tôn, xin Kiếm Tôn thứ tội!"
"Nghê Mạn Thiên?" Thiều Nguyệt cúi đầu nhìn nàng, hóa ra nàng chính là Nghê Mạn Thiên nhất mực gây tổn thương của Tiểu Cốt, "Con là đệ tử Trường Lưu, hay là thiên kim Chưởng môn?"
"Cái gì ạ?" Vốn dĩ Nghê Mạn Thiên tưởng Kiếm Tôn sẽ trách tội nàng, còn đang chờ đợi để chịu phạt, ai ngờ Kiếm Tôn lại đột ngột hỏi một vấn đề như vậy, nàng ngửa có khó hiểu nhìn Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt nhìn nàng tỏ ý đang muốn nghe câu trả lời. Nghê Mạn Thiên suy nghĩ một lát, đáp. "Thưa Kiếm Tôn, đệ tử vừa là đệ tử Trường Lưu, cũng là thiên kim.... Chưởng môn."
"Nếu chỉ có thể chọn một trong hai, con sẽ làm gì?"
"A?" Nghê Mạn Thiên càng thắc mắc, những đệ tử khác cũng không hiểu.
"Con không muốn dứt khỏi thân phận thiên kim Chưởng môn, cũng chẳng nguyện vứt bỏ thân phận đệ tử đệ nhất tiên phái ư?"
"Con..." Nghê Mạn Thiên không biết phải trả lời ra sao, quả thật nàng không nỡ từ bỏ cả hai thân phận này.
"Nghê Mạn Thiên, con trời sinh tính nóng vội, thích tranh đoạt hiếu thắng, lòng hư vinh quá lớn, những thứ này không hề có lợi với chuyện tu hành của con," Thiều Nguyệt đi qua Nghê Mạn Thiên, nhìn tất cả đệ tử, "Thân phận, địa vị, danh dự, tất cả chỉ là vật ngoại thân, mọi người đều là đệ tử mới vừa Trường Lưu, ta không yêu cầu tất cả phải từ bỏ, nhưng hãy xem nhẹ những thứ đó, đừng vì vật ngoại thân mà ảnh hưởng đến việc tu hành."
"Dạ, Kiếm Tôn!" Đám đệ tử đồng thanh, Nghê Mạn Thiên quỳ dưới đất mà không biết phải làm gì cho phải.
Thiều Nguyệt xoay người, nhìn Nghê Mạn Thiên, "Nghê Mạn Thiên, nghĩ cho kĩ, hy vọng con có thể nhớ rõ lời ta."
Thấy Kiếm Tôn không tỏ ý trách phạt mình, Nghê Mạn Thiên vội hành lễ, "Cảm ơn Kiếm Tôn!" Sau đó đứng dậy quay lại với đám đệ tử.
Bấy giờ, một vị đệ tử mặc trang phục phái Thục Sơn được một đệ tử Trường Lưu dẫn đường, chính thức tiến vào Trường Lưu.