Giữa trưa, trong không khí tao nhã của phòng cơm Tây, hai nữ một nam ngồi chung một bàn, cười cười tán gẫu khoái trá.
“Mấy ngày nay, ta luôn nghe Tĩnh Đình nhắc tới ngươi, hắn mang về đến rất nhiều món ăn ngon, nguyên lai đều là ngươi làm, thật sự là rất cám ơn ngươi!” Diện mạo xinh đẹp, cả người tản ra hương vị ngọt ngào, Hà Dạ Lan nhiệt tình cười nói, đối với nữ tử tròn tròn nhuận nhuận, tươi cười sáng sủa trước mắt có mãnh liệt hảo cảm.
“Có gì đâu! Miễn là các ngươi đừng chê!” Tao một đầu tóc ngắn, Hạ Dư Đồng vui vẻ cười toe. “Chỉ là vài món ăn gia đình bình thường thôi, còn để các ngươi phải tiêu pha mời ta ăn cơm, thực ngượng ngùng.”
“Đừng nói như vậy!” Lí Tĩnh Đình cười khẽ, tuấn mâu nhìn bạn gái âu yếm tràn ngập sủng nịch cùng trêu chọc. “Đồ ăn ngươi đưa ta mang về, Dạ Lan thẳng hô ăn ngon, chỉ kém đem đầu lưỡi cũng nuốt vào.”
“Chính phải! Chính phải!” Cực lực đồng ý lời bạn trai thân ái, Hà Dạ Lan liên tục gật đầu.
“Vậy hả? Các ngươi thích là tốt rồi!” Tay nghề được khen ngợi, Hạ Dư Đồng rất cao hứng.
“Đừng nói chỉ có ta thích ăn, Tĩnh Đình còn giành với ta nữa!” Thình lình, Hà Dạ Lan lườm bạn trai.
“Không có biện pháp! Ai bảo bạn gái ta tay nghề nấu nướng quá lạn, ta thường xuyên phải lục lọi giữa đống thức ăn cháy đen để tìm ra thứ gì đó có thể ăn, làm gì có đồ ăn bình thường xuất hiện trên bàn cơm ở nhà, ta chỉ có thể nói bản thân là “thấy cái mình thích là thèm”.” Không nhanh không chậm kể tội bạn gái, Lí Tĩnh Đình cũng không phải nhân vật dễ chơi.
“Uy!” Đỏ lên mặt lên thúc hắn một cái, Hà Dạ Lan xấu hổ và giận dữ, buồn khổ kêu, “Ta, ta cũng thực cố gắng a! Loại chuyện xuống bếp này cũng là… Cũng là phải xem ý trời thôi!” Mà trong gen của nàng, cố tình sẽ không có loại trời cho này, vậy thì có biện pháp gì a?
Xem này đôi tình nhân thân ái này, ngươi một lời, ta một câu đấu đến đấu đi, Hạ Dư Đồng buồn cười bật cười, lập tức chọc Hà Dạ Lan càng thêm xấu hổ.
“Không phải phụ nữ nào cũng đều thích hợp xuống bếp!” Có chút nhụt chí, vì chính mình tìm lấy cớ.
“Đừng nản chí! Đừng nản chí!” Vội vàng an ủi, mặt tròn tràn đầy cổ vũ. “Kỳ thật có một ít món ăn gia đình đơn giản, bất luận là ai cũng đều có thể thực dễ dàng học được.”
“Thật không?” Hà Dạ Lan phi thường hoài nghi, dù sao nàng cũng đã thử đi học qua lớp dạy nấu ăn, nhưng chỉ đi học một lần, lão sư liền đem học phí trả về, cầu nàng không cần đến nữa.
“Dạ Lan từng có một lần kinh nghiệm thất bại thảm thiết.” Lí Tĩnh Đình cười, giải thích cho sự nghi ngờ của bạn gái.
“Uy!” Oán hận lại thúc một cái, Hà Dạ Lan xấu hổ, buồn khổ kêu to, “Ngươi có cần nói nhiều vậy không?” Thật muốn lôi hết thói xấu của nàng làm trò cười cho thiên hạ, hắn mới cao hứng sao?
Lập tức giơ hai tay lên cao ra dấu đầu hàng, Lí Tĩnh Đình thức thời cầu xin tha thứ, lập tức vẻ mặt thâm ý cười nhìn hai người bọn họ Hạ Dư Đồng, mở miệng đề nghị –
“Dạ Lan, hay là ngươi hướng Dư Đồng bái sư học nghệ đi.” Nhã nhặn tiếng cười ẩn chứa âm mưu.
“Đề nghị hay!” Nghe vậy, Hà Dạ Lan thập phần tán thành, lòng tràn đầy mong đợi, thỉnh cầu, “Dư Đồng, ta tuy rằng đối nấu nướng không gì trời cho, nhưng ngươi có nguyện ý chỉ đạo ta không? Ta không cầu nhiều! Chỉ cần khi đồng nghiệp của Tĩnh Đình đến nhà chơi, có thể giúp ta làm ra một món ăn một canh, ta liền cảm thấy mỹ mãn!”
“Ta?” Lăng lăng chỉ vào chính mình, Hạ Dư Đồng cũng không biết có nên hay không đáp ứng. Ai… Nàng cũng không phải đầu bếp, có làm cũng chỉ là chút món ăn gia đình, nào có tư cách dạy người a?
“Đúng! Chính là ngươi! Làm ơn!” Vội vàng gật đầu thỉnh cầu, Hà Dạ Lan càng nghĩ càng thấy chủ ý này thật được.
Bị năn nỉ như vậy, Hạ Dư Đồng cũng không thể không biết xấu hổ cự tuyệt, đành phải gật đầu đáp ứng.
“Dư Đồng, cám ơn ngươi!” Cao hứng phấn chấn cảm ơn, Hà Dạ Lan lập tức ghi địa chỉ nhà cùng điện thoại cho nàng. “Ta buổi tối đều ở nhà, ngươi hễ rảnh đều có thể lại đây dạy ta nha!”
“Nga!” Gật gật đầu, đem viết tờ giấy nhỏ viết địa chỉ cất kỹ, Hạ Dư Đồng chợt nghĩ đến cái gì, vội vàng nói. “Ta nói trước, ta làm chỉ là một ít món ăn gia đình, không biết khắc hoa khắc quả linh tinh.”
“Đương nhiên, đương nhiên! Ta chỉ muốn học món ăn gia đình thực dụng.” Gật đầu như đảo tỏi.
“Ngươi quá xem trọng nàng! Khắc hoa khắc quả? Nàng cắn hoa quả còn mau hơn!” Cười nghễ liếc mắt một cái, Lí Tĩnh Đình rất yêu chế nhạo người yêu.
“Uy! Sao ngươi cứ nói móc ta mãi thế?” Oán hận chủy ra cái thứ ba, Hà Dạ Lan mặt cười trướng đỏ bừng.
Mắt thấy đôi tình nhân này vô cùng thân thiết tranh cãi, Hạ Dư Đồng cũng thấy buồn cười, vui vẻ cùng bọn họ hàn huyên một hồi, mới lưu luyến không rời đi trước một bước.
“Không ở lại tán gẫu một chút nữa sao?” Hà Dạ Lan có chút không tha. Khó gặp được nàng nhất kiến như cố, tán gẫu rất phù hợp.
“Ta còn có việc!” Ngượng ngùng khéo léo từ chối, Hạ Dư Đồng nghĩ đến mỗ ác bá nói muốn ăn gà quả mơ, tính hiện tại nếu đến tiên siêu thị Sinh Tiên mua nguyên liệu liệu, sớm một chút trở về nấu, có lẽ còn kịp dọn lên bữa tối.
“Vậy được rồi!” Không thể lưu người lại, Hà Dạ Lan cười nhắc nhở, “Nhớ tới dạy ta làm đồ ăn nha!”
“Không thành vấn đề!” Đứng dậy cười nói hẹn gặp lại, Hạ Dư Đồng tâm tình rất tốt rời đi nhà ăn, hướng siêu thị Sinh Tiên cách đó không xa tiến công.
Ha ha! Mua gà thôi!
***
Mẹ nó! Ăn một bữa cơm có thể ăn đến ba giờ sao? Bánh nếp cùng họ Lí đến tột cùng là làm cái gì?
Sắc mặt xanh mét trừng mắt nhìn kim ngắn đồng hồ báo thức chỉ đến số 3, Lăng Dương không nghĩ thừa nhận chính mình đang đợi người, nhưng là… Chết tiệt, hắn đúng là đợi người! Chờ cái khỏa bánh nếp kia đi không biết giờ về!
Đi mẹ hắn bánh nếp, tốt nhất đừng về, nếu không hắn khẳng định đem nàng chà đạp thành ma bánh bột mì!
Âm lãnh âm thầm thề, Lăng Dương đợi lâu không thấy người trở về, tròng mắt theo thời gian trôi qua càng mở rộng, mặt đen lo lắng cũng càng kéo càng dài…
“Linh… Linh…”
Bỗng dưng, tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn vội thân thủ tiếp.
“Ai? Chính mình hãy xưng tên ra, lão tử hiện tại tâm tình thực khó chịu, tốt nhất đừng làm cho ta đoán!” Tâm tình cực đoan ác liệt, cũng không quản đối phương là ai, vừa mở miệng liền sét đánh rống người.
“…” Bên kia dây điện thoại trầm mặc ba giây, ngay tại mỗ ác bá khó chịu định lại đánh then trận sấm lần thứ hai, tiếng nói trầm ổn trong sáng rốt cục truyền tới. “Con, phép lịch sự điện thoại của ngươi cần phải cải tiến.”
“Ba?” Kinh thanh hô to, Lăng Dương vạn phần kinh ngạc, không khỏi nhướng mày hừ hỏi: “Không phải du lịch vòng quanh thế giới sao? Còn nhớ gọi điện thoại đến quan tâm con ngươi a?” Hừ! Nói đến phụ thân này của hắn thật rất không lương tâm, bỏ lại xí nghiệp to như vậy, để con mình làm lụng vất vả, chính mình thì vui vẻ đến các nước trên thế giới hưởng lạc, thực quá đáng!
Nhẹ nhàng cười cười, tiếng nói trầm ổn lại truyền tới. “Con, ta không chỉ gọi điện thoại đến quan tâm ngươi, ta còn muốn đến gặp ngươi!”
“Ngươi về Đài Loan?” Mị mắt.
“Đúng vậy!”
“Chỉ một người?”
“Không phải!”
“Cầm di?”
“Còn thiếu!”
“…” Im lặng năm giây, không mang theo hy vọng gì lại hỏi: “Trừ bỏ Cầm di, còn có ai ở cùng ngươi?”
“Còn ai vào đây nữa?” Tiếng nói trầm ổn ẩn hàm bất đắc dĩ cùng ý cười.
“…” Lúc này lặng im càng lâu.
“Đừng có suy nghĩ bỏ trốn, bởi vì chúng ta đã ở dưới lầu ngươi.”
“Đáng chết!”
Thoáng chốc, liên tiếp ác thanh nguyền rủa cuồn cuộn không dứt phóng ào ào ra, đến khi bảo vệ dước lầu lo lắng gọi điện báo có khách bái phỏng, sắc mặt của mỗ ác bá đã đen đến chỉ có mực nước mới có thể so sánh.
Thoải mái ngồi trên ghế sofa thủ công, trung niên nam tử tướng mạo tuấn lãng, thân thể thon dài, khí chất trầm ổn, rất giàu mị lực – Lăng Vân, vẻ mặt thích ý, khóe miệng cười cười dài nhìn đứa con ngồi một mình trên ghế sofa đơn, mặt thối đến không chịu được.
Ngồi bên cạnh là hai nữ tử ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, bộ dạng có chút tương tự. Người tuổi lớn hơn chừng năm mươi tuổi, tên là Tôn Hồng Cầm, cùng Lăng Vân mặc dù không có hôn nhân trên danh nghĩa, nhưng đã đi theo hắn hơn hai mươi năm. Còn người trẻ hơn tên là Tôn Tuyết Ngưng, ước chừng vừa tròn hai mươi, là chất nữ mà Tôn Hồng Cầm coi nữ nhi, từ nhỏ rất yêu thương.
“Tay ngươi làm sao vậy?” Tầm mắt rơi xuống cánh tay thạch cao của con, Lăng Vân mở miệng câu đầu tiên liền thân thiết hỏi.
“Gãy xương, không có việc gì!” Thối mặt trả lời.
“Gãy xương như thế nào không có việc gì? Gặp bác sĩ không? Ta biết vài bác sĩ khoa chỉnh hình rất được, muốn hay không giúp ngươi khám…” Liên tiếp mấy câu quá mức nóng bỏng quan tâm theo miệng Tôn Hồng Cầm thốt ra.
Nếu không gặp qua bác sĩ, thạch cao là ai làm a?
Cố nén ý muốn mở miệng rống cơ hồ sắp xông ra, ngại cho đối phương là trưởng bối, Lăng Dương cố hạ xuống tính tình nóng nảy, đầy ý tứ nhếch khóe miệng làm như mỉm cười: “Đa tạ Cầm di quan tâm, ta đã gặp qua bác sĩ.”
“Lăng, Lăng đại ca, bác sĩ nói như thế nào? Có nghiêm trọng không? Đau không?” Ngũ quan tinh xảo xinh đẹp như búp bê, vẻ mặt ngượng ngùng Tôn Tuyết Ngưng cũng vội vàng quan tâm hỏi, một đôi mắt như ngập nước lóe lên cảm tình ái mộ sáng rọi, bất luận kẻ nào nhìn đến liền biết nàng dành hết tâm can trên người mỗ ác bá.
Ai bị gãy xương sẽ không đau a? Hỏi cái gì vô nghĩa vậy?
Thiếu chút nữa là trợn trắng mắt, Lăng Dương khó được còn có thể áp chế tính tình, miễn cưỡng đáp lại. “Ta tốt lắm, không có việc gì!” Dựa vào! Nếu vị tiểu thư yểu điệu này có thể đem ánh mắt yêu say đắm từ trên người hắn dời đi, hắn tuyệt đối sẽ rất tốt.
Nhịn không được âm thầm trào phúng, ánh mắt hắn chuyển sang lão ba nhà mình, trực tiếp nói sang chuyện khác. “Tại sao đã trở lại?”
“Ngày giỗ mẹ ngươi sắp đến.” Nhẹ giọng cười yếu ớt, Lăng Vân lý do rất đơn giản.
“Ân! Đến lúc đó chúng ta cùng đi.” Gật gật đầu, Lăng Dương rất nhanh trả lời.
Nói thực ra, hắn ba tuổi tang mẹ, đối với mẫu thân sớm mất cũng không có gì ấn tượng, bất quá phụ thân từ nhỏ thường đối hắn kể ra mẫu thân hảo, mỗi khi nhớ lại mẫu thân, vẻ mặt ôn nhu, tim đập mạnh loạn nhịp làm cho hắn rõ ràng hiểu được cho dù mẫu thân đã qua đời, trong lòng phụ thân tình cảm chân thành, vĩnh viễn chỉ có một mình mẫu thân, hàng năm đến ngày giỗ mẫu thân, vô luận là phụ thân ở đâu cũng nhất định sẽ gấp trở về.
Nếu nói mẫu thân là phụ thân vĩnh viễn tình cảm chân thành, như vậy Tôn Hồng Cầm… Chính là cái đáng thương nữ nhân thôi! Nhẹ nhàng quét mắt nhìn nữ nhân kia suốt hai mươi năm qua không ngừng lấy lòng hắn, lấy lòng phụ thân, chưa bao giờ buông tha ý đồ nhập chủ Lăng gia, Lăng Dương không khỏi có chút đồng tình.
Nam nhân thôi! Luôn luôn có dục vọng phát tiết, mà Tôn Hồng Cầm chính là nữ nhân bị phụ thân nuôi dưỡng đến giải quyết sinh lý nhu cầu sau khi mẫu thân qua đời. Có khi ngẫm lại, phụ thân là người rất mâu thuẫn, hắn đối mẫu thân thâm tình, nhưng đối Tôn Hồng Cầm lại có vẻ quá mức vô tình, dù sao Tôn Hồng Cầm cũng đã ở cạnh phụ thân hai mươi năm, tình yêu, thanh xuân toàn cho hắn, nhưng trừ bỏ cung cấp tiền tài, hắn cho tới bây giờ luôn tránh cho Tôn Hồng Cầm càng nhiều tình cảm.
Ai… Nữ nhân đáng thương, có lẽ sớm hiểu được chính mình vô vọng nhập chủ Lăng gia, đã đem chủ ý đánh tới trên đầu hắn, gần mấy năm qua không ngừng tìm cơ hội đem chất nữ của mình tựa như hoa trong nhà kính kia cùng hắn ghép thành đôi, khiến cho hắn mấy năm nay thật sâu cảm thấy “Người đáng thương tất có chỗ đáng giận”. Những lời này thật sự là con mẹ nó rất đúng!
“Không bằng ta cùng Tuyết Ngưng cùng các ngươi đi tế bái đại tỉ, nhiều người cũng tốt hỗ trợ!” Nghe nói bọn họ phụ tử đối thoại, Tôn Hồng Cầm vì bày ra ý kính trọng đối với Lăng phu nhân quá cố, lập tức nóng bỏng đề nghị.
Đại tỉ? Đạm liếc nàng một cái, Lăng Vân nhàn nhạt nói: “Đây là một chút việc nhỏ của Lăng gia chúng ta, thật sự không cần phiền toái các ngươi! Còn có…” Giọng hơi hơn lên một chút, lập tức lại nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng. “Mẹ Lăng Dương là cái cô nhi, không có huynh đệ tỷ muội.”
Thực rõ ràng, hắn đang nói cho nàng — nàng không phải thân nhân của thê tử đã qua đời của hắn, cũng không phải lão bà hắn tái giá, không có việc gì đừng lung tung xưng hô mẹ của con hắn mẹ là đại tỉ.
Nghe vậy, Tôn Hồng Cầm lập tức xấu hổ lại nan kham, nhưng cũng không dám phát tác.
Oa! Lão ba nhà hắn quả nhiên là giết người không thấy đao, hảo độc! Âm thầm líu lưỡi, Lăng Dương bội phục vạn phần, bắt đầu hoài nghi ngày thường thường bị bánh nếp mắng miệng mình rất xấu, khẳng định đều là từ chỗ lão ba di truyền tới.
Một bên, Tôn Tuyết Ngưng nhát gan gặp không khí trầm ngưng, không khỏi khẩn trương, khuôn mặt tinh xảo sợ tới mức mặt không có chút máu, muốn tìm đề tài đánh vỡ trầm mặc, lại không có can đảm mở miệng, đang không biết làm như thế nào cho phải, Lăng Vân rốt cục nói –
“Công ty gần nhất như thế nào?” Phảng phất vừa mới trầm ngưng xấu hổ chưa từng phát sinh, hắn làm như không có việc gì hỏi tình huống công ty.
“Sắp phá sản!” Tức giận trừng người, nghĩ đến chính mình bị té thành chấn động não còn phải phí sức lao động vừa ở phòng bệnh vừa họp, thân là chủ tịch phụ thân không biết đang ở nước nào hưởng lạc, trong lòng không khỏi bi phẫn bất bình, nhịn không được nói đe doạ.
“Còn có tâm tình nói giỡn, có thể thấy được trạng huống không sai!” Gật gật đầu, Lăng Vân thực có thể đọc hiểu lời con nói.
Nói giỡn? Hắn là bi phẫn được không! Hoành nghễ phụ thân liếc mắt một cái, Lăng Dương đã muốn lười nhiều lời.
“Nói đến công ty, Lăng Vân, chuyện lúc trước ta nói với ngươi, ngươi cảm thấy như thế nào?” Không biết khi nào đã bình phục nan kham thần sắc, Tôn Hồng Cầm lúc này vừa nghe bọn họ nhắc tới công ty, lập tức đánh xà tùy côn, đối Lăng Vân mỉm cười hỏi.
“Ta đã nói rồi, ta có đáp ứng cũng vô dụng, phải hỏi Lăng Dương ý tứ mới được.” Lăng Vân cười cười, tiếng nói thực đạm.
“Phải a! Cô cô, kia, kia Lăng đại ca đáp ứng mới được…” Ngượng ngùng nghiêm mặt, Tôn Tuyết Ngưng có chút lắp bắp.
“Chuyện gì?” Trong lòng nổi lên cảnh giác, Lăng Dương nheo mắt chất vấn. Những người này lại đánh cái gì chủ ý lên hắn?
“Ai nha! Bởi vì ba mẹ Tuyết Ngưng di dân Canada, mà nàng lại không muốn đến nước ngoài, vốn định làm cho nàng cùng ở với ta, mà ta cũng thường cùng ba ngươi xuất ngoại giải sầu, để chính nàng ở một mình thật sự nguy hiểm, muốn nói chỗ ngươi rất lớn, lại có phòng trống, có thể hay không cho nàng đến chỗ ngươi, có ngươi chiếu ứng ta cũng an tâm.” Tôn Hồng Cầm nói được đường hoàng, kì thực là có tư tâm, ý đồ làm cho bọn họ sớm chiều gặp mặt, lâu ngày sinh tình.
Hừ! Bày ra cái lạn kế gì thế a? Nghĩ đến hắn nhìn không ra sao? Lại nói, hắn đâu có nghĩa vụ chiếu ứng cái hoa nhà kính đó? Nếu là chiếu ứng, hắn đi chiếu ứng bánh nếp là đủ rồi… Rống! Nói đến bánh nếp, thế nhưng đến bây giờ còn không trở về?
Đáng giận!
Nghĩ đến mỗ khỏa bánh nếp chưa về, Lăng Dương lại thấp thỏm nổ nóng lên, tâm tình liền kém tới cực điểm, lập tức không chút nào nể mặt quả quyết cự tuyệt. “Không tiện!”
“Nhưng là…” Tôn Hồng Cầm còn muốn bán nét mặt già nua khuyên bảo.
“Ta nói không tiện chính là không tiện!” Hung ác lôi rống, tính tình nóng nảy hết sức, rốt cuộc bất chấp nàng thân là trưởng bối.
Mẹ nó! Nghe không hiểu tiếng người a? Đã nói là không tiện, nàng còn bất kể cái gì? Nể nàng đã theo lão ba hai mươi năm, hắn mới rồi cũng rất cố gắng khống chế chính mình tính tình, nhưng nếu còn lấn tới liền thực sự trách không được hắn!
Lúc trước bị Lăng Vân làm tổn thương, hiện tại lại bị con của hắn lôi rống không lưu tình, sắc mặt Tôn Hồng Cầm nhất thời đỏ một trận, xanh một trận, tức giận đến mất đi lý trí, lập tức oán hận mắng: “Là ta mặt quá dầy, thế nhưng hy vọng xa vời đại tổng tài cao cao tại thượng hỗ trợ, hết thảy đều là ta không tốt, là ta sai, thật có lỗi làm cho ngươi phát hỏa lớn như vậy a!” Trào phóng nói xong, lập tức kéo chân tay luống cuống Tôn Tuyết Ngưng, nổi giận đùng đùng ly khai.
Nhìn theo bóng dáng hai người biến mất ở ngoài cửa, trong phòng khách, Lăng Dương vạn phần khó chịu đối nhà mình lão ba lại rống, “Ngươi sao lại mang các nàng đến a?” Cái già kia không phải lão nương hắn, cái trẻ kia cũng không phải lão muội hắn, mang đến làm gì cho hắn phát hỏa?
“Hồng Cầm nói nhất định phải tìm ngươi thương lượng chuyện Tuyết Ngưng, cứng rắn muốn cùng đến, ta cũng không hảo cự tuyệt.” Lăng Vân trầm ổn mỉm cười, căn bản không chịu ảnh hưởng chuyện mới rồi.
“Như vậy là kêu thương lượng sao? Là tới cãi nhau đi!” Lăng Dương lại rống.
“Là ngươi thái độ trước không tốt!” Bình tĩnh vạch.
“Bởi vì nàng không biết nhìn người.” Phi thường mất hứng, hỏa đại đuổi người. “Còn không mau đuổi theo nữ nhân của người? Tối hôm nay, nàng khẳng định sẽ ở trên giường với ngươi oán giận ta không phải!” Người bên gối thôi!
“Ngươi cho là nàng vì sao có thể đi theo bên cạnh ta lâu như vậy?” Đuôi lông mày giương lên, Lăng Vân cười đến rất có thâm ý. “Bởi vì nàng rất rõ ràng, chỉ cần ở bên tai ta nói ngươi một câu thị phi, kết cục sẽ như những nữ nhân trước nàng, ngày hôm sau lập tức thu được chi phiếu.” Mà kia đại biểu cho chia tay.
Hai mắt vừa lật, Lăng Dương trong lòng rất rõ lão ba nhà mình có sở thích bao che khuyết điểm. Từ nhỏ là như vậy, hắn có thể đóng cửa lại đem con đánh đến nghiêng trời lệch đất, lại không chấp nhận người ngoài nhân nói nặng một tiếng, bất quá có người lại hoàn toàn ngoại lệ, chẳng những có thể đánh, có thể mắng hắn, cho dù muốn cắ từng miếng thịt trên ngườ ihắn đi uy cẩu, nói không chừng lão ba xa cũng giơ hai tay tán thành đâu!
“Ba, nói thật, ta đến bây giờ còn không hiểu được sao ngươi lúc trước lại đem ta quăng cho “Diêm Vương giáo đầu”?” Hại thời thơ ấu của hắn vô cùng thảm hại, đến bây giờ thỉnh thoảng lại mơ thấy ác mộng.
“Cái gì mà “Diêm Vương giáo đầu”? Không lễ phép! Kêu Hạ thúc thúc!” Hoành nghễ một cái, Lăng Vân bật cười giáo huấn.
“Ta cũng chỉ dám ở sau lưng Hạ thúc thúc kêu này tên này a!” Ra vẻ kinh hãi rung mình, Lăng Dương tiếp tục truy vấn: “Ba, ngươi nói! Vì sao đem ta quăng cho Hạ thúc thúc?” Hơn nữa quăng liền quăng nhiều năm như vậy, mà chính hắn tình nguyện giữa trăm công ngàn việc, mỗi tuần đáp hai, ba lượt máy bay về nam thăm con.
“Bởi vì ngươi lúc đó tính tình quá xấu, rất ác bá!”
“Ta hiện tại vẫn như cũ tính tình phá hư, vẫn như cũ ác bá a!” Này cũng coi như “Khí tử” lý do?
“Không giống với!” Như nghĩ đến cái gì, Lăng Vân không khỏi nhẹ giọng nở nụ cười. “Ngươi lúc đó, mọi người vì muốn thông quan ngươi tới lấy lòng ta, cho nên đem ngươi sủng vô pháp vô thiên. Ngươi có nhớ, có một lần ngươi phóng hỏa thiêu công ty?”
“Ách… Không ấn tượng!” Lăng Dương vẻ mặt xấu hổ. “Không thực thiêu cháy đi?” Tao! Hắn trước đây thực sự như vậy ác liệt? Như thế nào hoàn toàn không có đoạn trí nhớ này đâu?
“May mắn phát hiện sớm, còn không có gây thành thiệt hại lớn đã bị mọi người diệt hỏa. Lúc ta kinh hãi đuổi tới, lại nghe thấy ngươi chết cũng không chịu nhận sai, còn đối với viên chức mắng nói “thiêu liền thiêu, có gì lớn đâu? Ba ta tiền thật nhiều, có cháy thì lại cấp một gian khác cho mọi người là được rồi” linh tinh này nọ.” Nghĩ đến con mới trước đây vô pháp vô thiên, Lăng Vân đến bây giờ vẫn nhịn không được nhíu mày.
“Ta thực phá hư như vậy? Sẽ không là ngươi biên đi? Quả thực giống trong phim cổ trang quốc cữu gia giết người phóng hỏa, cường thưởng dân nữ.” Lăng Dương hoài nghi hết thảy đều là lão ba nhà mình bịa đặt, cố ý biện hộ.
“Ta bịa con ta làm ác để làm gì?” Lăng Vân cười mắng, lập tức lại tiếp tục nói: “Lúc ấy ta nghe xong ngươi nói, thực khiếp sợ không thôi, thực sợ ngươi lớn lên càng trầm trọng, chung quy có một ngày, ta phải đến ngục giam thăm ngươi, cho nên liền hạ quyết tâm đem ngươi cách xa hoàn cảnh mà mỗi người đều làm hư ngươi này, đưa cho huynh đệ tốt của ta hảo hảo quản giáo ngươi.”
“Chân tướng… Rõ ràng!” Thì thào tự nói, mỗ ác bá rốt cục bừng tỉnh đại ngộ. “Nguyên lai thảm lục thơ ấu của ta là như thế này tạo thành.” Một lần phóng hỏa thành thiên cổ hận, năm đó tay hắn như thế nào tiện như vậy, không có việc gì đi phóng hỏa làm chi, khiến cho mình vài năm kia bi thảm như vậy.
“Tiểu ác bá vô pháp vô thiên dám phóng hỏa năm đó, nay là có chừng mực ác bác nhiều lắm là rống người. Ta chưa bao giờ phải đến ngục giam thăm ngươi, này chứng tỏ quyết định ta đem ngươi giao cho Hạ thúc thúc ngươi quản giáo thực chính xác, không phải sao?” Trầm ổn tiếng nói mang theo một chút đắc ý.
Cái gì kêu “có chừng mực ác bác nhiều lắm là rống người”? Lão ba là ô nhục hắn là con hổ giấy sao?
Lăng Dương đối loại hình dung này thực không hài lòng, đang muốn kháng nghị, đại môn đột nhiên bị người mãnh lực mở ra, một viên tròn vo bánh nếp chạy vào, cao hứng giơ cao túi plastic.
“Dương Mị Mị, ngươi xem ta mua cái gì trở lại… Nha? Lăng bá bá?” Hạ Dư Đồng đột ngột ngừng khoe, lập tức hưng phấn vọt tới trước mặt Lăng Vân đã lâu không gặp, mặt cười toe. “Lăng bá bá, sao ngươi ở đây? Ta đã lâu không gặp ngươi nha!”
“Đúng vậy! Đã lâu không gặp.” Liếc thấy Hạ Dư Đồng xuất hiện ở chỗ con, Lăng Vân cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn như cũ trầm ổn mỉm cười. “Dư Đồng, ngươi như thế nào ở chỗ Lăng Dương?”
“Ba, việc này kể ra rất dài, đợi lát nữa ta lại chậm rãi nói cho ngươi. Hiện tại, thỉnh đem thời gian giao cho ta!” Khóe miệng lộ ra tàn cười, nghĩ đến nàng cùng họ Lí ăn một bữa cơm lâu như vậy, Lăng Dương tâm hoả nổi lên, bàn tay to hướng hai má trắng béo của nàng, dùng sức nhất kháp, lôi rống lại nổi lên. “Bánh nếp, dám đi đâu đến bây giờ mới trở về? Ngươi chết chắc rồi!”
“Oa… Ta làm sai cái gì a?”
Thoáng chốc, tiếng rít gào cùng tiếng kêu thảm thiết cùng vang lên, hợp tấu ra một bản xonat thê lương bi tráng, mỗ trưởng bối nghe được say sưa trăm vị, thần sắc như có chút tìm ra hứng thú.
Giờ cơm chiều, trên bàn cơm, Lăng Vân vừa mỉm cười dùng cơm, vừa nghe hai người trẻ tuổi chỉ trích lẫn nhau, chỉ chốc lát sau, đã hoàn toàn hiểu Hạ Dư Đồng lần này “Ngoài ý muốn lữ trình”, đến nỗi lưu lạc đến chỗ con nhà mình.
“Vết thương trên trán khôi phục như thế nào?” Nhìn tựa như chính mình nữ nhi Hạ Dư Đồng, Lăng Vân quan tâm hỏi.
“Tốt lắm! Lăng bá bá, ngươi xem! Giờ chỉ còn một cái sẹo.” Vội vàng đẩy ra tóc mái cho hắn xem vết sẹo nhạt màu trên trán, Hạ Dư Đồng cười meo meo.
“Vậy là tốt rồi!” Trấn an gật đầu.
“Uy! Lão ba, ai mới là hài tử của ngươi a?” Nghe vậy, Lăng Dương vẻ mặt không cam lòng. “Như thế nào con ngươi bị ngã thành chấn động não không có nghe ngươi quan tâm một câu, mở miệng ngậm miệng cũng chỉ hỏi vết thương của bánh nếp?”
“Dư Đồng bị thương là ngoài ý muốn tạo thành, ta phải nên quan tâm một chút, về phần ngươi…” Ánh mắt ẩn hàm chế nhạo quét về phía hắn, Lăng Vân giả bộ thở dài lắc đầu. “Một đại nam nhân bị một nữ hài tỏ dáng vóc so với chính mình nhỏ hơn lật ngã thành như vậy, ngươi còn muốn nói ra sao?