Gia đình anh ấy khá giả hơn chúng tôi. Cha là giám đốc một công ty dệt lớn ở Ðài Loan. Lần đầu tiên anh Vỹ đến nhà, là lúc anh mới tốt nghiệp đại học, được cha phân phụ trách một phân xưởng của công ty tại Cao Hùng.
Vì phân xưởng này nằm ở Cao Hùng, thế là Nhất Vỹ về Cao hùng ở. Vỹ được cha đưa đến nhà làm quen. Năm đó tôi đang học lớp mười hai, sắp thi tốt nghiệp phổ thông, đứng trước ngưỡng cửa đại học mà các môn toán, lý, hóa của tôi lại rất yếu. Thế là dựa vào chỗ quen biết, cha đã nhờ Vỹ kèm cặp cho tôi.
Vỹ trở thành thầy dạy kèm. Vỹ giống như Kiến Quân. Chàng có vóc dáng cao lớn, nhưng nếu Quân ngang tàng cố chấp thì Vỹ là con người nho nhã như thư sinh. Cái đôi kính cận trên mũi và nụ cười lúc nào cũng nở trên môi chàng, càng làm tăng thêm cái vóc dáng trí thức. Vỹ rất nề nếp. Lúc nào cũng làm việc đúng giờ. Chàng đến dạy không công cho tôi nhưng lại rất nghiêm khắc. Tôi không làm sao biếng lười được.
Giống như Kiến Quân, lúc đầu Nhất Vỹ cũng coi tôi như một đứa em gái, nhưng Vỹ khác với Quân một điều là ngoài chuyện học, còn muốn làm gì thì làm. Vỹ không can thiệp vào đời tư của tôi.
Bấy giờ tôi là một cô gái mới lớn. Tôi đã biết thế nào là tình yêu.
Vỹ có đủ mọi điều kiện. Khỏe, đẹp trai, giàu có. Nhưng ở bên Vỹ, tôi lại không hề bị tiếng sét ái tình. Bởi vì... Vỹ toàn bích quá... Chàng như một viên ngọc sáng chỉ để ngắm hơn là để dùng. Vỹ sống một cách máy móc. Trong khi tôi lại là cô gái có một chút óc lãng mạn, tôi thích đuợc nguời khác săn đón, quan tâm hơn.
Ở cái tuổi mười tám. Cái tuổi đẹp nhất của con gái. Bấy giờ vào dạo hè, Kiến Quân từ Ðài Bắc quay về. Hôm đó tôi lại đi phố. Ðến lúc quay về thì nghe cha nói:
- Kiến Quân nó về tới nãy giờ. Nó đang đợi con ở trong phòng đấy.
Tôi vội đi vào... Trông thấy Quân đang đứng trước bàn học của tôi. Lưng chàng quay về phía cửa. Anh chàng đang xem trộm nhật ký của tôi. Thế là tôi hét lên. Giật nhanh quyển vở trên tay chàng. Tôi không muốn ai biết chuyện riêng tư của mình. Nhất là khi phần lớn đề tài trong ấy là nói về Quân.
Nhưng hình như Quân đã đọc được. Chàng quay qua nắm lấy tay tôi, rồi buông tiếng thở dài, nói:
- Thanh Thanh, em đúng là con người đa sầu đa cảm. Em cứ nghĩ ngợi lung tung như vậy, hèn gì cứ gầy mãi.
Tôi tự ái:
- Chứ mập để làm gì? Ðể trở thành chiếc thùng ruợu biết đi à?
Quân cuời rồi hỏi tiếp:
- Thế nào? lúc này còn nằm mơ không? Có bị ác mộng quấy rầy để kêu thét lên như trước không?
Tôi bẽn lẽn:
- Thỉnh thoảng vẫn có.
- Vậy à? Quân chăm chú nhìn tôi rồi thở ra nói - Thanh Thanh cần phải thay đổi nếp sống. Cần phải tự tin hơn. Ði xa một thời gian quay về, thấy Thanh vẫn nhút nhát, yếu đuối. Thanh không lớn được chút nào cả.
Tôi bĩu môi:
- Lớn để làm gì?
- Ðể là gì ư? Kiến Quân nhìn thẳng vào mắt tôi - Em có biết năm nay em bao nhiêu tuổi rồi? Em muốn anh phải đợi đến bao giờ chứ?
- Anh nói thế là thế nào?
Tôi giả vờ như không hiểu. Quân trợn mắt:
- Em thật sự không hiểu, hay là giả vờ không hiểu?
Và bất ngờ, Quân cuối xuống hôn tôi. Tuy bất ngờ nhưng không hiểu sao tôi cũng không phản kháng. Tôi như đã có cái linh cảm là một ngày nào đó rồi tôi sẽ thuộc về Kiến Quân, nên đã đón nhận nụ hôn trên một cách tự nhiên.
Thế nhưng khi Quân buông tôi ra. Vừa quay lại, tôi đã nhìn thấy cái bóng của dì Huyên vừa khuất sau cửa. Ðiều này tạo cho tôi một phản ứng khó chịu, một phản kháng. Thế này là thế nào? Tôi cảm thấy như sự thân mật của chúng tôi đã có sự sắp xếp của người lớn. Mặc dù bấy giờ tình cảm của tôi với Kiến Quân phải nói là rất tốt đẹp. Vắng Quân thấy nhớ. Quân về tôi mới thấy vui. Nhưng mà tại sao chuyện tình cảm của tôi với Quân lại không thoát sự thanh sát của người lớn? Tại sao? Ðấy là tình yêu ư? Không! Tình yêu như vậy không trọn vẹn.
Hay là... đấy không là tình yêu! Người lớn và biết đâu cả với Kiến Quân, họ đã có sự thỏa thuận ngầm? Chẳng hạn như để có được tình yêu của dì Huyên. Cha đã bán đứng tôi cho Quân? Tôi phân vân nghĩ. Và cái ý niệm đó làm cho tôi khó chịu. Mọi người đã coi tôi như một món hàng trao đổi? Và tuy không nói ra, nhưng cái mặc cảm đó đã hình thành trong đầu tôi.
Tối hôm ấy. Khi ngủ tôi lại mơ thấy ác mộng. Mẹ tôi với mái tóc rối bù, đôi mắt ngây dại, và những ngón tay khẳng khiu đến rủ tôi trốn đi bằng chiếc kén màu đen tối tăm...
Tôi giật mình thức giấc, mồ hôi ướt đẫm lưng. Tôi ngồi cạnh giường và suy nghĩ. Tôi biết mẹ tôi không hài lòng... Người không muốn tôi và Kiến Quân yêu nhau. Bên tai tôi như vang rõ tiếng nói của người.
- Thanh Thanh này, tuyệt đối không được nghe con! Con nghe mẹ dặn này, tuyệt đối con không được lấy con trai của kẻ thù, con đừng làm dâu cho nó. Vì như vậy là chịu thua. Con cố tránh xa, tránh thật xa cái tay con trai nguy hiểm đó đi con ạ.
Và thế là có một sự giằng co tình cảm trong tôi. Suốt mùa hè đó, tinh thần tôi xuống thật thấp, tôi sống trong trạng thái phân vân. Dù có được mọi người chìu chuộng rủ rê đi chơi, tôi chẳng có một cảm giác thoải mái. Tôi cứ bị cái cảm giác trao đổi ám ảnh.
Và chính cái mâu thuẫn giằng co kia đã làm cho con người tôi trở nên lạnh lùng, đôi khi tôi thờ thẫn như người mất hồn, làm Kiến Quân tức giận. Chàng không hiểu, tại sao tôi lại thờ ơ với chàng như vậy? Nhưng lại đoán "mò" cái nguyên nhân tạo cho tôi thái độ thờ ơ đó. Có lúc không dằn được, Quân đã nổi nóng gây gổ với tôi. Cái tính nóng nảy, ngang ngược của Quân, khiến bất cứ một chuyện nhỏ nào cũng có thể là nguyên nhân của một trận gay gổ. Chẳng hạn như, có một hôm Kiến Quân rủ tôi đến hồ Ðại Bối bơi thuyền, hôm ấy tôi mệt không muốn đi, nên từ chối. Thế là Quân chụp lấy đôi vai tôi lắc mạnh, lắc đến độ tôi tối tăm mày mặt, Kiến Quân buông tôi ra thì tôi lảo đảo muốn ngất xỉu. Bấy giờ Quân mới biết là tôi mệt thật. Chàng vội ôm lấy tôi vào lòng, hôn hít rồi xin lỗi:
- Xin lỗi, Thanh Thanh nhé. Anh thật vô tâm, anh nào có muốn vậy, nhưng tại yêu em quá mà.
Suốt cái mùa hè năm đó, tuy yêu nhau nhưng tình cảm của chúng tôi lúc nào cũng vần vũ mây đen. Sự gây gổ có thể đến bất cứ lúc nào.
Cuộc sống căng thẳng. Kiến Quân suy luận rồi bắt đầu nghi ngờ Nhất Vỹ.
Nhất Vỹ mỗi ngày vẫn đều đặn đến dạy, đến ôn bài cho tôi. Ðiều này làm Kiến Quân ganh tị. Như tôi đã nói Kiến Quân và Vỹ là hai thái cực khác nhau. Vỹ mực thước, đúng giờ. Làm việc có nguyên tắc. Cha tôi thường hay ca ngợi, còn Quân thì hay bốc đồng, điều này khiến Quân ghét Vỹ, gọi Vỹ là cái "đồng hồ quả lắc", là con người máy. Bất cứ việc gì cũng phải canh cho đúng giờ. Cả hai gần như không hề nói chuyện với nhau.
Hôm ấy Vỹ vẫn đến kèm cho tôi. Chỉ còn hơn tháng nữa là kỳ thi tốt nghiệp đến và sau khi tốt nghiệp xong tôi còn phải chuẩn bị cho kỳ thi vào đại học. Vào được đại học tôi sẽ là người lớn.
Tôi ngồi vào bàn học. Sự căng thẳng giữa tình yêu của Kiến Quân và mối thù của mẹ cứ hành hạ tôi. Bài tập giở ra trước mặt. Tay chống cằm nghe Vỹ giảng toán mà tôi chẳng nghe lọt câu nào. Tiếng của Vỹ đều đều về "xác suất":
- Giả sử như bây giờ mình chơi cờ, bạn nhé - Vỹ thấy thái độ lơ đễnh của tôi, chàng như muốn gây sự lôi cuốn nên viện dẫn một thí dụ rất lạ - Chúng ta có tất cả bốn con lúc lắc này. Mỗi con có sáu mặt. Ở đây cần nhấn mạnh một điều là, sáu mặt có sáu con số khác nhau từ một đến sáu. Ðúng không? Bây giờ chúng ta ném xuống. Hỏi chúng ta có thể có mấy trường hợp xảy ra? Ðấy Thanh Thanh thấy đấy. Chỉ với một con lúc lắc ta đã có đến sáu trường hợp...
Vỹ nói, nhưng lời của Vỹ vừa chui vào lỗ tai bên này thì đã lọt qua lỗ tai bên kia ra ngoài. Nắng chiều xuyên qua cửa sổ, giọi xuống bàn học tạo thành hai mảnh lụa sáng dài. Cái khuôn mặt nghiêm túc của Vỹ trông buồn cuời làm sao. Chợt nhiên tôi không nhịn được cười và cười phá lên.
Vỹ châu mày nhìn lên. Chàng nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên rồi như giận dữ. Tôi chợt thấy sợ hãi, nên phân bua:
- Anh Vỹ, anh có cái nút ruồi đen ngộ quá ở bên dái tai đấy.
Thái độ của tôi làm Vỹ như một quả bóng xì hơi, anh chàng nói:
- Hình như Thanh Thanh có cái tật vui buồn bất chợt thế nào đấy. Thanh không được bình thường.
Lời của Vỹ làm tôi giật mình. Tôi có cái mặc cảm. Tôi cứ bị ám ảnh bởi cái điên của mẹ. Với cái gen di truyền, nên thấy ai cho là tôi bất thường, tôi thường rất ngại. Tôi vội ngồi ngay ngắn lại một cách hối lỗi. Tôi nghe Vỹ nói:
- Thế nào? Thanh Thanh. Hôm nay cô có tâm để học không? Nãy giờ tôi đoán là tôi đã làm một việc rất hoài công. Chẳng có một cái chữ nào chui vào đâu cô cả. Nếu cô không muốn học, thì buổi học hôm nay sẽ ngưng lại ở đây vậy?
- Ơ! Tôi lúng túng một cách kỳ cục. Tôi không muốn Vỹ về lúc này. Vì nếu Vỹ về tôi phải đối diện với Quân, nên nói - Em xin lỗi, em sẽ cố gắng nghe đây, ban nãy em cũng có nghe chứ?
- Ðuợc rồi - Vỹ nghiêm giọng nói - Vậy thì Thanh Thanh hãy nói lại cho tôi biết xem, ban nãy tôi đã giảng đến đâu rồi?
- Anh đang giảng đến... giảng đến... Mắt tôi rảo trên bàn cố tìm ra một chứng tích gì về bài học. Nhưng chẳng có gì cả. Và chợt nhiên tôi nhớ ra con lúc lắc - À, đúng rồi anh đang nói đến chuyện đánh bạc.
Tôi nói một cách mừng rỡ. Có lẽ Vỹ đang giận lắm. Nhưng thấy cái thái độ trẻ con của tôi, anh chàng lại mềm lòng đi. Không nỡ rầy. Nhưng Vỹ vẫn chưa hết bực dọc:
- Ðánh bạc? Nhưng tại sao tôi lại nói đến chuyện đánh bạc chứ?
- Cái đó... cái đó thì... Tôi quay lại chớp chớp mắt nhìn Vỹ rồi chịu thua. Tôi nói - Em cũng không biết.
- Sao lại không biết? Tôi đang dạy Thanh Thanh học cơ mà?
Tôi bối rối, nhưng cũng phản ứng thật nhanh:
- Ồ... anh làm gì mà hung dữ vậy chứ?
Lời của tôi có tác dụng ngay. Sắc mặt của Vỹ dịu hẳn xuống, anh chàng thở dài rồi nói:
- Thôi được rồi. Bây giờ chúng ta bắt đầu trở lại. Lần này Thanh Thanh phải chú ý lắng nghe nhé... Nếu mà thi rớt đại học là quê lắm. Thanh Thanh sẽ làm tôi mang tiếng cả với bác ở nhà. Này nhìn vào bài.
Truớc hết ta định nghĩa thế nào là xác suất... Và Vỹ bắt đầu trở lại. Vỹ là con người như vậy đó.
Không biết Vỹ có biết chuyện tình cảm giữa tôi với Kiến Quân không, có điều chàng rất tỉnh. Khi đến nhà là chỉ lo dạy học chứ không nói năng gì đến chuyện khác.
Và mùa hè lặng lẽ trôi qua. Kiến Quân rồi phải khăn gói lên đường trở lại thành phố. Mặc dù giữa chúng tôi như đã có tình yêu. Nhưng mà không hiểu sao, tôi lại chẳng có một chút bức rứt gì về chuyện chia ly cả. Tôi như một kẻ đầy mâu thuẫn. Sự ra đi của Quân tuy có tạo khoảng trống tình cảm, nhưng cũng khiến tôi thấy nhẹ nhàng. Buổi tối trước ngày Quân lên đường. Quân đã đi vào phòng tôi, chàng ôm tôi hôn nồng nhiệt. Nhưng những nụ hôn hôm đó hình như quá thô gạo, không gây hứng thú cho tôị Trái lại chỉ tạo thêm mặc cảm. Từ tiềm thức, tôi cảm thấy như nguời mẹ điên của tôi đang núp ở một góc cạnh nào đó trong phòng đang theo dõi từng hành vi của tôi. Và chính cái cảm giác đó, làm cho nụ hôn kia trở nên tội lỗi... khiến tôi sợ hãi và mất cảm giác hứng khởi.
Kiến Quân đang hôn, chợt đẩy tôi ra, hỏi:
- Thanh Thanh, em làm sao thế?
Tôi lắc đầu:
- Không có gì cả.
Kiến Quân chăm chú nhìn tôi, như muốn tìm kiếm một cái gì đó. Rồi chàng nói:
- Nhiều lúc, tôi thấy em thật nhiệt tình, nhưng đôi lúc nó lạnh lùng làm sao đấy. Anh thấy em khác người thế nào ấy.
Tôi im lặng chẳng nói gì. Kiến Quân lại siết chặt tay tôi trong tay chàng chàng:
- Thanh Thanh, em có biết là... Anh yêu em lắm không?
Tôi gật đầu, chàng hỏi tiếp:
- Vậy thì... Em có yêu anh không?
Tôi không đáp. Bởi vì khuôn mặt của mẹ tôi không cho tôi đáp, tôi chỉ mở to đôi mắt nhìn. Quân có vẻ nóng nảy. Chàng kéo tôi sát bên chàng rồi nâng cằm tôi lên, hỏi:
- Nếu em cho là không biết, thì để anh nó cho em nghe nhé. Em yêu anh... Và anh sẽ dạy cho em biết tình yêu là thế nào? Em phải hôn anh thế này đây.
Rồi chàng lại cúi xuống. Cuồng nhiệt hôn lấy tôi, Quân làm tôi muốn nghẹt thở. Và cái phản xạ tự nhiên làm tôi phải vòng tay qua cổ chàng. Tôi thấy mình như chới với, bay bổng đến nơi nào đó. Nhưng rồi tôi lại rùng mình. Cái lạnh chạy dài trên sống lưng, làm tôi đẩy Quân ra. Tôi nhìn quanh khắp phòng tìm kiếm. Hình như mẹ đứng đâu đấy với đôi mắt nghiêm khắc nhìn tôi.
Kiến Quân hỏi:
- Em làm sao nữa vậy? Có chuyện gì chứ?
- Em cũng không biết- Tôi nói - Em cũng không biết tại sao nữa.
Kiến Quân nhìn tôi thật lâu, rồi không hiểu nghĩ sao, chàng nói:
- Thế này anh không chịu được, em có đồng ý là chúng mình đính hôn với nhau trước không?
Tôi lắc đầu, viện cớ:
- Chúng ta là anh em, không thể như thế được.
Quân trừng mắt:
- Tôi họ La còn em họ Từ, làm sao gọi là anh em? Vả lại mình nào có cùng dòng máu đâu? Tôi cũng đã nghiên cứu luật pháp rõ ràng. Chúng ta có thể kết hôn với nhau một cách hợp pháp, tự nhiên mà không sợ ai dè bỉu cả.
Tôi cũng biết chuyện đó nhưng tôi kiếm kế hoãn binh:
- Em còn nhỏ quá. Em thấy là tốt nhất chỉ nên lập gia đình sau khi đã tốt nghiệp đại học.
- Thôi được, anh lên thành phố và mong là dịp nghỉ tết tới về đây sẽ thấy em đổi ý kiến.
Rồi chúng tôi đi ra ngoài.
Sáng hôm sau, trời còn tờ mờ sương, khi tôi còn chưa thức dậy thì Kiến Quân đã ra đi. Mãi tháng sau, khi dịp nghỉ tết đến chàng mới quay về.
Lúc trở về. Kiến Quân vẫn nuôi hy vọng. Nhưng thật ra thì cái tình trạng mâu thuẫn trong tôi vẫn không thay đổi. Kiến Quân càng nhiệt tình, tôi càng trốn lánh, càng sợ hãi. Mặc dù trong tiềm thức, tôi lại rất khao khát được gần chàng.
Tôi như một kẻ mà thần kinh có vấn đề. Một thứ tâm thần phân liệt. Lúc Quân hững hờ, thì tôi đau khổ nhớ nhung. Nhưng khi Quân tìm đến, thì tôi lại tìm cách lẫn tránh. Cái tình trạng đó càng khiến cho Quân bực tức, nóng nảy. Nhưng rồi khi cơn giận nguôi đi, Quân lại phải xin lỗi. Tôi thì càng lúc thấy tinh thần căng thẳng, tôi đau khổ, nhưng lại không thể bày tỏ cho Quân biết cái mặc cảm phạm tội khi quá thân mật với chàng. Khuôn mặt xanh xao của mẹ, hình như lúc nào cũng sẵng sàng hiện ra để trách cứ tôi.
Cứ thế tôi đau khổ.
Rồi ngày nghỉ tết lại qua. Cuộc sống trở lại phẳng lặng như cũ. Tôi dồn hết tâm trí vào việc học. Kết quả tôi tốt nghiệp cấp III đạt loại giỏi. Lại được tuyển thẳng vào trường đại học Thành Công. Trường đại học ở Ðài Loan, phần lớn theo chế độ nội trú. Nên bốn năm ở đại học, tôi ở luôn trong truờng. Thỉnh thoảng trong dịp hè tôi cũng có quay về Cao Hùng, và dĩ nhiên là có gặp lại Kiến Quân. Nhưng tình trạng mâu thuẫn về tình cảm giữa chúng tôi cũng chưa đuợc cải tiến. Khi tôi lên năm thứ hai, thì Kiến Quân cũng đã ra trường. Vì tôi, chàng đã bỏ mất một chỗ làm béo bở ở Ðài Bắc, để nhận một nhiệm sở khiêm tốn ở một xí nghiệp quốc doanh phía nam. Tôi biết Quân làm như vậy là để được gần gũi và để canh chừng tôi.
Bây giờ, vì tôi đã học đại học, nên Vỹ không phải kèm cặp bài vở cho tôi nữạ Nhưng anh chàng vẫn cứ đến, đến một cách đều hòạ Mỗi lần có tôi ở nhà, Vỹ cũng ghé qua. Không để làm gì. Chỉ ngồi trong phòng khách xem báo, nghe nhạc. Anh chàng thật lạ. Có thể ngồi như vậy suốt mấy tiếng đồng hồ liền. Lẳng lặng không nói, không động đến ai.
Vỹ làm cả nhà tôi ngạc nhiên. Lúc đầu người nhà còn sợ Vỹ buồn. Ngồi tán gẫu với chàng. Nhưng sau thấy Vỹ hình như thích ngồi một mình hơn nên lại thôi. Gần như ai cũng thắc mắc Vỹ đến với mục đích gì? Vỹ trái lại như rất thoải mái khi được ngồi một mình trong phòng khách nhà tôi, nhưng cứ như vậy hoài thì Kiến Quân nghi ngờ. Có lần Quân bực dọc, nói toẹt với tôi:
- Cái anh chàng Nhất Vỹ này, chắc hắn đến đây vì em đấy.
- Vì em? sao hắn không lên tiếng?
Tôi cuời hỏi.
- Cần gì lên tiếng, người ta chỉ cần kiên nhẫn ngồi như vậy, lâu ngày là em sẽ phải xiêu lòng thôi.
Quân nói, tôi chỉ cuời. Làm gì có chuyện đó. Bởi vì trong đầu tôi, từ nào đến giờ chưa hề nghĩ đến chuyện có tình yêu với Vỹ. Cái anh chàng sống như chiếc máy. Lại không biết nịnh đầm. Ai yêu cho được? Kiến Quân khéo là đa tâm.
Và như để trắc nghiệm điều mình đã nghĩ. Sau đó, khi Vỹ đến nhà. Quân đã cố tình giả vờ như rất thân mật với tôi. Ðứng trước mặt Vỹ nói chuyện, Quân còn vòng tay qua người tôi, đôi lúc nắm lấy tay tôi cợt nhã.
Nhưng mà Vỹ vẫn tỉnh bơ, chàng cứ cắm đầu đọc báo như chẳng thắc mắc gì hết.
Sau mấy lần thử thách như vậy. Quân có vẻ yên tâm. Không còn để ý chuyện Vỹ đến nhà tôi nữa. Có lẽ Quân nghĩ Vỹ vì sống xa nhà nên thích có một điểm thân mật nào đó để ngồi chơi thôi.
Nhưng sự đời nào có bình thản như vậy. Có nhiều thứ phải đến đã đến, mà lại đến một cách bất ngờ nữa và nó lại không giống như ý ta.