Mười giờ, đèn bật sáng, các diễn viên rời sân khấu. Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch cũng bước ra khỏi thế giới vi diệu được xây dựng trên sân khấu.
Đám đông khán giả đứng dậy, vươn vai duỗi lưng. Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch bị kẹp ở giữa, không tiện di chuyển, nên chỉ có thể nhìn nhau, không có ý định vội vã rời đi. Khi đám đông gần như đi hết, các nàng mới từ tốn đứng dậy, chậm rãi bước ra khỏi rạp.
Sầm Lộ Bạch đi sau Khương Chiếu Tuyết nửa bước, nhắc nhở nàng cẩn thận từng bậc thang.
"Em có muốn xin chữ ký và chụp ảnh hậu trường không?" Cô săn sóc hỏi.
Cả hai đều không có nhu cầu, nên sau khi vở kịch kết thúc, liền bước ra khỏi rạp.
Trời đã về khuya, những cơn mưa phùn mù mịt vẫn chưa dứt, nhiệt độ dường như còn thấp hơn trước khi bước vào. Gió lạnh xuyên qua khe cửa, phả vào mặt, thổi bay cái nóng còn sót lại trong tâm trí đang dấy lên bởi màn kịch của Khương Chiếu Tuyết.
Bộ phim mà nàng vừa xem tập trung vào một đêm đầy bi kịch của một gia đình doanh nhân giàu có trong một thời đại đầy biến động. Một cuộc chiến sắp nổ ra trong thành phố, tất cả những ai có điều kiện đều muốn chạy trốn, tránh khỏi thảm họa này và lên thuyền đến một vùng đất khác tương đối yên bình hơn. Nhưng trừ ba tấm vé cho ông chủ, phu nhân và thiếu gia ra, chỉ còn lại hai tấm vé chưa có chủ. Kết quả là, những người con trai bị bỏ rơi, những người bị coi là kém quan trọng nhất đã phát động một cuộc đấu tranh khốc liệt để tranh giành hai tấm vé còn lại. Mỗi người đều thể hiện sức mạnh và tiết lộ bí mật của nhau. Trong môi trường sống còn đầy khắc nghiệt như thế, lòng dạ của những người xấu xa chắc chắn sẽ bộc lộ.
Toàn bộ câu chuyện đầy nặng nề và tuyệt vọng, vô lý và hài hước, rất có tính mỉa mai. Tình yêu không phải là trọng tâm của bộ phim này, nhưng những người đã xem bộ phim này đều cảm động trước tình yêu nhỏ bé nhưng đầy mãnh liệt——Một người vợ lẽ xuất thân từ diễn viên và một người thiếp từng làm gái điếm – hai người phụ nữ bị xem là hèn hạ và ô uế, kém chân thật nhất trong cuộc sống thường ngày lại trân trọng nhau, gắn bó đến đầu bạc răng long, giấu kín qua từng năm tháng.
Giống như đóa hoa bách hợp nở rộ trong bùn đất, hoa hồng tái sinh từ vùng đất chết, đầy sạch sẽ và quý giá.
Đây là chút ít vẻ đẹp duy nhất của những con người bẩn thỉu trong toàn bộ phim.
Trong cảnh cuối của vở kịch, người vợ lẽ - một cựu diễn viên, đã cố gắng hết sức để giành lấy chiếc vé phà cuối cùng, sau đó lừa người thiếp xuất là gái điếm rằng mình có hai vé rồi bảo cô ấy lên thuyền trước, còn mình thì lặng lẽ đứng tại bến tàu, nhìn người ấy dần đi xa.
Trong đêm đen, con tàu khổng lồ đã chở người cô yêu đến nơi có ánh bình minh đầy an yên, còn cô nguyện mãi đắm mình trong bóng tối.
"Nếu chúng ta không thể nào gặp lại nhau được nữa, thì tôi mong em sẽ có một buổi sáng tốt lành, một buổi chiều vui vẻ, ngủ ngon và bình an vô sự."
Đó là câu cuối cùng mà người vợ lẽ đã hát trong nhà hát opera. Cô ấy đã dùng lời thoại trong《 Buổi diễn của Truman 》mà Khương Chiếu Tuyết cực kỳ quen thuộc. Nhưng ngay khi lời thoại ấy xuất hiện trong cảnh cuối cùng của bộ phim, Khương Chiếu Tuyết đã nghe ra một loại tư vị khác.
Giống như sinh ra là để chết, gợi lên đầy cảm giác mỹ cảm.
Vượt thời gian, đam mê và vị tha, đó là thứ tình yêu mà nàng khao khát nhất thuở còn trẻ thơ. Nếu nàng trẻ lại một chút, có lẽ sẽ rất khó có thể bình tĩnh khi thoát ra khỏi bộ phim này.
Nhưng phim chỉ là phim, còn hiện thực là hiện thực. Hiện tại, nàng có thể phân định được diễn viên, vai diễn, chuyện xưa và cuộc sống.
Nàng đã trói chặt chân mình xuống mặt đất trong thế giới thực.
Sầm Lộ Bạch trao đổi cùng nàng:" Cảm thấy thế nào?"
Nàng gật đầu:" Khá hay."
Nàng cảm nhận được đây là chủ đề nguy hiểm, nên đã thảo thuận về nhịp điệu câu chuyện, kỹ thuật diễn, ánh sáng sân khấu và bối cảnh,... các quan điểm từ mọi khía cạnh, nhưng trong tiềm thức vẫn giữ lại việc thảo luận về khía cạnh tình yêu cùng Sầm Lộ Bạch.
Sầm Lộ Bạch nhận ra được điều gì đó. Ánh mắt cô tối sầm lại, đôi môi thoáng nhếch lên, nhưng không vạch trần.
Cả hai chậm rãi bước đến cửa rạp. Sầm Lộ Bạch hỏi:" Đói không? Muốn ăn thêm gì không?"
Khương Chiếu Tuyết không có thói quen ăn đêm:" Em không sao, chị thì sao?"
Sầm Lộ Bạch mỉm cười: "Tôi cũng thế. Vậy chúng ta về nhé?"
Khương Chiếu Tuyết không tỏ ý kiến.
Sầm Lộ Bạch lấy điện thoại di động ra và gọi Uông Bình lái xe đến.
Vừa cúp điện thoại, màn hình vẫn chưa mờ đi thì bỗng dưng lại có cuộc gọi khác.
Khương Chiếu Tuyết nhìn thoáng qua, là số điện thoại của mẹ Chu.
Sầm Lộ Bạch bắt máy, đáp lại vài lời, ánh mắt dần ảm đạm.
Nụ cười của Khương Chiếu Tuyết cũng bất giác phai đi.
Sầm Lộ Bạch nói:" Không sao đâu, đừng lo, con sẽ đến ngay." Sau đó, cô cúp điện thoại.
Khương Chiếu Tuyết nhìn cô với ánh mắt lo lắng.
Sầm Lộ Bạch giải thích:" Mẹ Chu bị ngã, hiện đang ở bệnh viện. Tôi sẽ nhờ Uông Bình đưa em về, còn tôi bắt taxi đến bệnh viện, được không?"
Ánh mắt cô vẫn rất bình tĩnh, giọng điệu cũng rất đỗi dịu dàng.
Khương Chiếu Tuyết lo lắng:" Có nghiêm trọng không?"
Người già sợ nhất là bị ngã.
Lời nói của Sầm Lộ Bạch khá cô đọng: "Hiện tại vẫn chưa rõ. Chắc là gãy đốt sống thắt lưng, cần phải phẫu thuật."
Cô giơ ô lên, dường như muốn đưa Khương Chiếu Tuyết ra xe của Uông Bình.
Khương Chiếu Tuyết nói:" Em sẽ đi cùng chị."
Có thể nàng sẽ không giúp ích được gì, nhưng hai người vẫn sẽ tốt hơn là một.
Hơn nữa, khi nghĩ đến nụ cười đầy từ ái trên gương mặt bà ấy vào đêm giao thừa, nàng không thể nào xem như không có việc gì mà quay về nhà, đánh một giấc thật ngon được.
Sầm Lộ Bạch không đồng ý: "Có thể phải giải quyết đến khuya đấy."
Khương Chiếu Tuyết khẳng định:" Không sao, dù gì bắt taxi vào giờ này cũng không dễ."
Ở Bắc Thành có rất nhiều người cần dùng xe. Rạp hát lại quá xa, trời cũng muộn và có mưa, nên không có cách nào để bắt xe tại chỗ được. Nếu gọi xe qua APP, cũng sẽ mất rất nhiều thời gian để có chuyến.
"Cho dù là chú Trịnh hay ai khác, cũng sẽ mất rất nhiều thời gian để đánh xe qua." Nàng nói thêm.
Sầm Lộ Bạch cau mày, như đang cân nhắc, cuối cùng cũng phải nhượng bộ: " Cũng được, ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của em rồi."
Khương Chiếu Tuyết dùng ánh mắt ra hiệu: Không có gì.
Cả hai nhanh chóng lên xe của Uông Bình và báo tên bệnh viện nơi mẹ Chu đang ở.
"Đến bệnh viện trực thuộc số hai đi." Sầm Lộ Bạch ra lệnh.
Đầu Khương Chiếu Tuyết bỗng dưng ong ong, nháy mắt liền cảm thấy hối hận, nhưng đã nhanh chóng dằn lại.
Nàng tự thuyết phục bản thân rằng vào giờ phút này, những cảm xúc đó không còn quan trọng nữa.
Trên đường đi, Sầm Lộ Bạch liên tục gọi điện, liên hệ với Bệnh viện trực thuộc số hai, các chuyên gia cao cấp tại bệnh viện Đại học trực thuộc, Sầm Dao và những người chăm sóc sau này... Về mọi mặt, cô luôn bình tĩnh, chu đáo và bài bản.
Vốn dĩ Khương Chiếu Tuyết muốn an ủi cô, nhưng khi nhìn vẻ mặt đầy trầm tĩnh của cô, trái tim đang hoảng loạn của nàng cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Giống như chỉ cần có Sầm Lộ Bạch ở đây, trên đời này không có việc gì mà cô không thể gánh vác được.
Lời nói của nàng có vẻ hời hợt và vô nghĩa trước một Sầm Lộ Bạch mạnh mẽ như vậy. Nàng chỉ có thể dùng sự tồn tại thầm lặng của mình để truyền thêm sức mạnh mà nàng không biết có thực sự cần hay không cho Sầm Lộ Bạch.
Ba mươi phút sau, chiếc xe nhẹ nhàng dừng lại trước cổng khoa cấp cứu của bệnh viện trực thuộc số hai.
Bảng hiệu màu đỏ vừa quen thuộc, vừa xa lạ lập lòe trong mắt Khương Chiếu Tuyết. Chuyện cũ giống như viễn cảnh phố xá lướt qua cửa kính xe, thoáng lay động rồi ập vào Khương Chiếu Tuyết.
Khương Chiếu Tuyết xuống xe, đứng tại chỗ và do dự vài giây.
Sầm Lộ Bạch bình thản nhìn nàng.
Khương Chiếu Tuyết hoàn hồn, xem như không có việc gì, nhấc chân bước vào nơi mà nàng đã từng ra vào hàng trăm lần.
Sầm Lộ Bạch nheo mắt, bước theo nàng.
Khoa cấp cứu về khuya đầy vắng lặng và bận rộn. Khương Chiếu Tuyết quen cửa quen nẻo, dẫn Sầm Lộ Bạch vào phòng cấp cứu và nhìn thấy mẹ Chu đang nằm trên giường.
Mẹ Chu bị trượt chân khi ra ngoài vứt rác sau trận mưa. Chân của bà ấy không thể cử động được, cũng không đứng dậy được, chỉ có thể ngồi liệt rất lâu dưới cơn mưa phùn. Sau đó, bà được người qua đường có lòng tốt gọi 120 và đưa đến bệnh viện.
Vốn dĩ bà không muốn làm phiền Sầm Lộ Bạch. Nhưng sau khi kiểm tra, bác sĩ nói rằng cột sống thắt lưng của bà ấy bị gãy vỡ, rất nghiêm trọng, tốt hơn hết nên phẫu thuật. Bà ấy đã góa chồng nhiều năm, cũng không có con cái và không còn người thân nào để có thể hỏi han, nên đành phải gọi cho Sầm Lộ Bạch để hỏi ý kiến.
Không ngờ Sầm Lộ Bạch lại đang ở Bắc Thành và chạy đến ngay.
"Mẹ lại làm phiền Tiểu Lộ rồi." Bà cụ nằm trên giường bệnh, thần trí minh mẫn, nhưng sắc mặt lại cực kỳ tái nhợt, "Muộn như vậy mà còn bắt vợ vợ son hai đứa phải đến đây một chuyến."
Giọng nói của bà lộ đầy vẻ áy náy.
Sầm Lộ Bạch lắc đầu, ánh mắt đầy dịu dàng. Cô không quan tâm đến vết bẩn trên tay bà, chạm vào tay bà và hỏi han:" Hiện tại còn khó chịu không? Còn đau không ạ?"
Mí mắt mẹ Chu run lên, nước mắt bỗng tràn khỏi khóe mi.
"Không đau, không đau." Bà khẽ lẩm bẩm.
Bác sĩ đứng cạnh giường nói: " Đã uống thuốc giảm đau và chống viêm trước rồi."
Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch thoáng nhẹ nhõm.
Lại có cuộc gọi đến, là chuyên gia của Bệnh viện trực thuộc Đại học Y. Sầm Lộ Bạch nhìn Khương Chiếu Tuyết, ngụ ý:" Tôi phải ra ngoài nói chuyện cùng bác sĩ."
Khương Chiếu Tuyết hợp tác: "Được rồi, chị đi đi, em sẽ ở lại đây với mẹ Chu."
Sầm Lộ Bạch gật đầu, bước ra ngoài để nói chuyện với một vài bác sĩ mà cô đã đặc biệt gọi đến.
Khương Chiếu Tuyết lại gần, đứng ở mép giường, dịu dàng lo cho mẹ Chu:" Mẹ có muốn uống chút nước không?"
Mẹ Chu lắc đầu.
Tinh thần của bà còn rất tốt, vẫn lo ngược lo xuôi các nàng đang làm gì và liệu có làm xáo trộn cuộc sống về đêm của cả hai hay không.
Khương Chiếu Tuyết đáp lại từng câu một, nhẹ giọng an ủi bà:" Không có, không có gì ạ, không sao đâu ạ." Nàng hỏi han mái tóc ướt của bà có lạnh hay không, trò chuyện cùng bà để đánh lạc hướng và giảm bớt lo lắng giúp bà.
Không biết đã qua bao lâu, túi thuốc cũng sắp được truyền xong. Khương Chiếu Tuyết bấm chuông đầu giường gọi điều dưỡng, nhưng điều dưỡng lại không xuất hiện. Khương Chiếu Tuyết chuẩn bị bước ra ngoài, nhưng khi nàng vừa quay đầu lại, liền thấy Sầm Lộ Bạch và một người điều dưỡng cùng bước vào—— Đó là điều dưỡng phụ trách giường khi bố Minh Nghiên sống tại đây.
Cả hai nhìn nhau từ xa, điều dưỡng sững người một chút, hiển nhiên đã nhận ra nàng.
"Truyền xong rồi à? Vẫn còn một túi nữa, tôi sẽ thay cho." Điều dưỡng và Sầm Lộ Bạch tiến lại gần, mỉm cười với nàng.
Khương Chiếu Tuyết cứng đờ, gật đầu, nhất thời nhớ về quá khứ nhạy cảm và đầy xấu hổ của bản thân.
Bố của Minh Nghiên đã được điều trị tại bệnh viện này sau vụ tai nạn. Khi đứng tại bệnh viện này, nàng đã bị mẹ ruột của Minh Nghiên điên cuồng đuổi ra ngoài vài lần trước mặt mọi người, còn mắng nàng rất nặng, tựa như đem hết những lời lẽ xấu xa nhất cuộc đời này đổ lên đầu nàng, khiến nàng mất hết mặt mũi.
Trong khoa hầu như không ai là không biết nàng - một người ngoài cuộc không bao giờ được hoan nghênh và bị mắng là vô liêm sỉ.
Bao lâu nay, nàng luôn không muốn đến bệnh viện vì sợ những ký ức này sẽ lại bị bới móc ra. Nàng sợ ánh sáng trắng và sàn nhà nhẵn nhụi của bệnh viện sẽ lại phản chiếu hình ảnh hèn mọn, xấu hổ, bị mắng đến mức trần trụi trước mặt mọi người của bản thân.
Nàng nhìn đối phương thay túi thuốc mới, nhưng không thể thốt nên được một câu chào hỏi nào.
Nhưng đối phương đã thay xong túi thuốc. Trước khi xoay người bước ra ngoài, anh ta bất ngờ nháy mắt với nàng và khen ngợi:" Phu nhân của cô xinh quá, hai người rất xứng đôi đấy."
Sự tử tế đầy thuần khiết dần hiện lên trong mắt anh ta.
Khương Chiếu Tuyết ngẩn ngơ, thần kinh căng thẳng bỗng chốc được thả lỏng.
Ngay cả khi cuộc hôn nhân này là giả, dường như nàng đã tìm thấy dấu vết của lòng tự trọng bị phá vỡ và sự đoan trang trong lời chúc phúc đầy ý nghĩa này. Ít ra thì nàng cũng đang đứng bên cạnh Sầm Lộ Bạch với tư cách là bạn đời, đường đường chính chính, quang minh chính đại.
Nàng cảm thấy bản thân thật viển vông và nực cười. Thật ra, nàng cũng cần dùng thứ này để tô điểm cho bản thân. Tuy hé môi nói lời 'cảm ơn', nhưng chóp mũi lại không kìm được, trở nên chua xót, khóe môi cũng vươn ý cười.
Xem ra, cuối cùng bản thân nàng cũng chỉ có thể làm đà điểu, đứng thẳng lưng, ngẩng cao đầu trong vở hài kịch đen tối này và mỉm cười nhìn thẳng vào quá khứ đã qua.