Cô mặc một chiếc áo khoác dài gọn gàng cùng với chiếc váy xếp ly nhẹ nhàng quen thuộc, toát lên dáng vẻ giỏi giang, nhã nhặn, thanh lịch và dịu dàng.
Các cửa hàng trên con phố cổ kính đều dày đặc những ngọn đèn như sao. Nhưng ánh sáng chói lọi trong đôi mắt trong veo của cô dường như còn chói mắt hơn cả ánh đèn.
Khương Chiếu Tuyết sa vào đấy.
Nàng nhận ra rằng dường như Sầm Lộ Bạch luôn có sức hấp dẫn như vậy. Lúc nào cô cũng có thể giống như Đông Phong và Húc Dương, luôn luôn xuất hiện khi nàng cảm thấy yếu đuối và cần nhất. Rõ ràng là cô chưa làm gì, nhưng lại phảng phất như đã làm rất nhiều chuyện.
Nàng thất thần gật đầu, vẫn chưa tìm về giọng nói của bản thân.
Ý cười của Sầm Lộ Bạch sâu hơn. Cô hỏi:" Những người khác đâu rồi?"
Nàng nhướng mắt, như muốn nhìn cảnh vật xung quanh. Nhưng ngay sau đó, đôi môi đỏ mọng của nàng đột nhiên mím lại, nét mặt cũng dần nhạt đi.
Khương Chiếu Tuyết đã nhận thức được.
Dần dà, tâm trạng của nàng bỗng quay về thực tại. Hệt như người bị dính nhựa sống nhưng vẫn cố giữ gìn phẩm giá của bản thân. Nàng cố gắng nhìn theo tầm mắt của Sầm Lộ Bạch, nhưng Sầm Lộ Bạch đã đi trước nàng một bước. Cô vươn tay ra, nắm lấy cổ tay nàng, dẫn nàng tiến lên một bước rồi nhắc nhở:" Cẩn thận."
Như thể có ai đó phía sau đang cố gắng chen qua Khương Chiếu Tuyết.
Khương Chiếu Tuyết không hề phòng bị. Nàng nương theo sức cô và tiến lên trước một bước. Lúc quay lưng lại, đã hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tượng nào trên con phố dài phía sau.
Sầm Lộ Bạch buông tay, bình thản nói:" Con phố này sôi động và đông đúc quá."
Khương Chiếu Tuyết cúi đầu, không nhìn thấy bên cạnh có người đang bước gần đến cả hai.
Nàng phản ứng lại, trong lòng vươn chút ươn ướt và ấm áp.
Nàng không vạch trần ý tốt của Sầm Lộ Bạch, cũng giả vờ như chưa nhận ra Minh Nghiên. Nàng nương theo tầm mắt của mình và hỏi:" Tay chị bị sao vậy?"
Trên ngón tay trỏ mà Sầm Lộ Bạch đang nắm lấy cổ tay nàng, có một miếng băng cá nhân sạch sẽ nhưng khó coi.
Sầm Lộ Bạch phe phẩy ngón tay, cười nhẹ:" Đây à?"
Khương Chiếu Tuyết 'dạ' một tiếng, ngẩng đầu nhìn cô.
Gương mặt của Sầm Lộ Bạch đã trở về vẻ ấm áp như thường lệ. Cô nhẹ nhàng nói:" Không cẩn thận bị dao cắt thôi."
Khương Chiếu Tuyết lo lắng:" Có sâu không?"
Sầm Lộ Bạch lắc đầu:" Không sâu." Như thể hài lòng với sự căng thẳng trong mắt nàng, ý cười của cô càng sâu hơn. Cô buông lời bông đùa:" Trong phòng của tôi không có băng keo cá nhân, nên tôi đã nhờ Liên Hân gửi đến. Nếu cô ấy đến chậm hơn một vài phút, có lẽ tôi đã không thể tìm thấy miệng vết thương ở đâu rồi."
Khương Chiếu Tuyết sững sờ một lúc, sau đó không thể không nở nụ cười chân thành đầu tiên kể từ khi gặp Minh Nghiên vào tối nay.
"Nếu nông như vậy thì chị đã không băng lại rồi." Nàng bật lại.
Sầm Lộ Bạch khẽ cười, không phản bác lại, vẻ mặt đầy bình thản và dịu dàng.
Khương Chiếu Tuyết cũng không miệt mài nói thêm nữa.
Có người phía sau định bước ra khỏi cửa hàng nhưng đã bị các nàng chặn đường. Sầm Lộ Bạch nắm lấy tay nàng, tiến về phía trước một bước.
Khương Chiếu Tuyết nhớ đến chuyện chính:" Đi thôi, chúng ta vào thôi, đàn chị và Tiểu Dịch đều ở bên trong đấy."
Sầm Lộ Bạch không ý kiến.
Cả hai bước về phía cửa hàng. Một giây trước khi hoàn toàn khuất sau cửa hàng, Sầm Lộ Bạch liếc mắt, nhìn thoáng qua hướng đối diện.
Ở phía trước cửa hàng Hán phục đối diện chéo, người phụ nữ và người đàn ông kia vẫn đang đứng đó.
Trong lúc lơ đễnh, người đàn ông kia nhìn sang đây và bắt gặp ánh mắt của Sầm Lộ Bạch từ phía xa.
Sầm Lộ Bạch cau mày, ánh mắt lạnh như băng.
Người đàn ông bỗng run rẩy.
*
Trong cửa hàng thủ công mỹ nghệ, chị Phương và Thẩm Dịch đang xếp hàng chờ thanh toán. Khi thấy Sầm Lộ Bạch đã thực sự đến đây, Thẩm Dịch bày ra vẻ mặt vui vẻ và trêu chọc:" Chị Lộ Bạch, mau nói thật cho em biết đi, hôm nay chị cố tình đến tìm đàn chị là vì ngày lễ tình nhân đúng không?"
Một người đàn em khác phụ họa thêm:" Sao chị không mang hoa theo thế?"
Hai bạn học trường khác nhìn thấy cả hai đứng cạnh nhau, cực kỳ xứng đôi vừa lứa, liền lộ ra dáng vẻ tò mò.
Khương Chiếu Tuyết thực sự không có biện pháp đối phó với đám quỷ bỡn cợt này. Nàng đành dùng ánh mắt bất lực nhìn Thẩm Dịch, ý bảo cô ấy nên bớt lại.
Tuy nhiên, Sầm Lộ Bạch lại tỏ ra hào phóng và đáp lại: " Nếu mang theo hoa sẽ không tiện dạo phố. Tôi đã gửi cho nhân viên lễ tân khách sạn của bọn em rồi."
Có vẻ như đã đáp lại suy đoán của mọi người.
Thẩm Dịch và một người đàn em khác 'wow' một tiếng, ái muội nhìn về phía Khương Chiếu Tuyết.
Khương Chiếu Tuyết cũng không ngờ đến. Nhịp tim nàng đập rộn ràng, nhìn về phía Sầm Lộ Bạch.
Ánh mắt Sầm Lộ Bạch lóe lên. Cô bổ sung:" Tôi cũng đã giao đồ ăn khuya cho bọn em đến đấy. Là những món ăn nhẹ từ Antlers Hall."
Nhà hàng Antlers là một nhà hàng nổi tiếng trên Internet tại một quận khác của Tây Thành, cách đây một giờ lái xe. Nhà hàng này đi theo phong cách thường thức, mỗi ngày đều bán đúng số lượng, các loại thức ăn đều cung không đủ cầu, nếu xếp hàng dài cũng chưa chắc đã mua được. Vì vậy, đám người Khương Chiếu Tuyết nghe danh đã lâu, nhưng chưa từng có ý định đến đấy.
Không ngờ rằng Sầm Lộ Bạch lại trực tiếp dâng đến miệng họ.
"Wow! Ôi ôi ôi, chị Lộ Bạch, chị tốt quá đi." Không chỉ có Thẩm Dịch và người đàn em kia phấn khích, mà ngay cả chị Phương – người đã quen với việc ổn trọng và hai người thuộc trường khác cũng tỏ ra ngạc nhiên.
"Đàn chị, chị cũng vậy, ôi trời ơi các chị tốt quá." Nhóm đàn em thổi rắm cầu vồng* của Sầm Lộ Bạch vẫn chưa đủ. Họ yêu ai yêu cả đường đi lối về, nên cũng thổi giúp nàng.
(*: Ở đây nghĩa là nịnh nọt.)
Khương Chiếu Tuyết bật cười. Tất cả những u uất mà nàng vừa trải qua bên ngoài cửa hàng đã bị tiếng cười này xua tan hoàn toàn.
Nàng chỉ cho rằng Sầm Lộ Bạch nể mặt nàng nên luôn chu đáo như vậy. Nàng lặng lẽ dùng ánh mắt cảm ơn cô.
Sầm Lộ Bạch lắc đầu rất nhẹ, và đáp lại nàng bằng ánh mắt âm thầm: Không cần.
Cả hai nhìn nhau cười, không nói gì hơn.
Dòng người đến rồi đi. Cuối cùng, Thẩm Dịch và những người khác cũng đã xếp hàng và thanh toán hóa đơn xong. Cả nhóm rời khỏi cửa hàng thủ công mỹ nghệ và lang thang không mục đích trên con phố dài trong làn gió đêm sảng khoái.
Khương Chiếu Tuyết biết rằng rất có thể mình sẽ gặp lại Minh Nghiên trên con đường này. Nhưng khi đi trong tiếng cười của mọi người và có Sầm Lộ Bạch ở bên, nàng không muốn nghĩ về những chuyện khiến người khác mất hứng này nữa.
Nàng buộc mình phải quên chuyện đó đi, và đi phía sau mọi người cùng Sầm Lộ Bạch như thể chưa từng có gì xảy ra.
Rõ ràng là Sầm Lộ Bạch hiếm khi đến những dịp như thế này. Cô đã đi suốt cung đường, nhìn gì cũng cảm thấy mới lạ.
Cô không nói thành lời mà chỉ thích thú nán lại những món đồ đó. Thậm chí, sự tò mò của cô còn kiềm chế và dè dặt hơn so với những người khác.
Tầm mắt Khương Chiếu Tuyết cũng vô thức chuyển động theo cô.
Thẩm Dịch và những người khác lại tiếp tục đứng trước quầy bán thức ăn nhanh. Trong lúc chờ đợi, Khương Chiếu Tuyết cổ vũ:" Muốn dùng thử không?"
Đây là một gian hàng bán bánh nướng.
Bánh được nướng trực tiếp từ lò than cho đến khi hơi cháy khét, có mùi thơm giòn đặc trưng khiến người khác phải giơ ngón cái khi nhìn thấy.
Sầm Lộ Bạch nhìn chằm chằm vào chiếc bánh mà người đầu bếp vừa lấy ra khỏi lò than vài giây, sau đó thu hồi tầm mắt và nói:" Một mình tôi ăn không hết được."
Cô nói rất bình thản, trông có vẻ không mấy bận tâm, rất chững chạc và đàng hoàng, nhưng Khương Chiếu Tuyết có thể nhận ra sự mất mát mơ hồ trong nét mặt của cô.
Nàng thử:" Chúng ta có thể cùng nhau ăn một chiếc. Chị một nửa, em một nửa nhé?"
Hàng mi dài của Sầm Lộ Bạch khẽ run lên. Cô còn chưa kịp lên tiếng thì Thẩm Dịch đang xếp hàng phía trước bỗng quay đầu lại rồi than thở:" Đàn chị, chị tiêu chuẩn kép quá đi."
"Ai vừa mới nói ăn no quá nên không muốn ăn thêm gì nữa vậy? Nhờ chị ăn giúp một viên bánh nhỏ chị cũng không chịu nữa kìa."
Đàn em khác cười rộ lên, bổ thêm một dao:" Có phải sợ son môi sẽ bị lem lúc ăn uống và không thể chào đón chị Lộ Bạch với gương mặt hoàn hảo nhất không đấy?"
Khương Chiếu Tuyết không kịp phòng ngừa, vệt đỏ mong manh xẹt qua gò má.
Nàng thực sự không thể kiểm soát được đám người này.
Chỉ là, mong Sầm Lộ Bạch đừng hiểu lầm.
Nàng nhìn Sầm Lộ Bạch theo bản năng và giải thích:" Em vừa ăn xong, thực sự vẫn chưa tiêu hóa hết."
Sầm Lộ Bạch nhìn nàng, đôi mắt đen láy dịu như nước, không biết có nên tin hay không.
Khương Chiếu Tuyết:"..."
Sóng mắt Sầm Lộ Bạch khẽ gợn, cuối cùng cũng thoáng mỉm cười:" Ừm."
Khương Chiếu Tuyết thở phào nhẹ nhõm, lập tức phản ứng lại, có chút khó chịu, lại có chút buồn cười.
Sao nàng có thể quên cô cũng là quỷ bỡn cợt được?
"Chị còn muốn không?" Nàng tự cho mình là quân tử không so dạ với tiểu nhân.
Sầm Lộ Bạch mỉm cười:" Ừm."
Vì vậy, năm phút sau, cả hai đi sau Thẩm Dịch và những người khác một đoạn đường dài. Mỗi người cầm theo nửa chiếc bánh nướng và tiếp tục đi dạo quanh khu vực trung tâm phố cổ.
Sầm Lộ Bạch cầm bánh nướng bằng hai tay, cắn nhẹ một miếng, nhai kỹ nuốt chậm, nhưng trông vẫn rất trang nghiêm và duyên dáng.
Nhưng việc vừa ăn vừa đi trong đám người như vậy thực sự không hợp với gương mặt và khí chất kiêu ngạo của cô.
Khương Chiếu Tuyết không thể không nhìn cô thêm vài lần.
Sầm Lộ Bạch phát hiện ra, ghé mắt sang:" Sao thế?"
Khương Chiếu Tuyết cong môi, không giấu giếm:" Em chỉ nghĩ có một chút kỳ diệu thôi."
"Hửm?"
Khương Chiếu Tuyết thẳng thắn:" Thật khó để tưởng tượng ra rằng chị sẽ xuất hiện ở đây, giống như sinh viên bọn em vậy, không màng hình tượng, vừa đi vừa ăn."
Sóng mắt Sầm Lộ Bạch chuyển động, thản nhiên nói:" Vậy trong lòng em, tôi có hình tượng như thế nào?"
Ánh mắt Khương Chiếu Tuyết sáng lên. Nàng suy nghĩ vài giây rồi cúi đầu mỉm cười:" Em cũng không thể nói rõ được, nhưng em luôn cảm thấy ít nhất chúng ta không phải là người trong cùng một thế giới."
Là một thế giới khác, nơi không thể nào với tới được và ngoài tầm với.
Đó là suy nghĩ của nàng khi Sầm Lộ Bạch vươn cành ô liu ra và trao cho nàng tấm danh thiếp có in thông tin Tổng giám đốc Ảnh nghiệp Bách Nạp sau buổi chiều vui vẻ vào năm ấy.
Vì vậy, nàng đã kìm nén suy nghĩ kết bạn, tự giác xếp cô vào nhóm người đến từ thế giới khác và không bao giờ chủ động liên lạc với Sầm Lộ Bạch.
Ánh mắt Sầm Lộ Bạch sâu thăm thẳm, cô hỏi:" Vậy bây giờ thì sao?"
Khương Chiếu Tuyết cong mắt trả lời:" Hiện tại, chị đang ăn gì trên phố cùng em đấy?"
Sầm Lộ Bạch bật cười.
Không biết sắc đêm quá dịu dàng hay ánh đèn quá mờ ảo, nhưng Khương Chiếu Tuyết lại bất giác cảm thấy đêm nay Sầm Lộ Bạch đang nhìn mình với ánh mắt dịu dàng hơn.
"Thật ra, trước kia tôi đã từng nghĩ đến, nếu sau này có cơ hội, tôi sẽ đi du lịch cùng người mình thích, cùng nhau dạo chợ đêm, nếm thử những món ăn mà cô ấy thích như thế này." Đây là lần đầu tiên Sầm Lộ Bạch đề cập đến chủ đề này cùng nàng.
Khương Chiếu Tuyết tỉnh táo lại.
Sầm Lộ Bạch bình thản:" Sao thế?"
Khương Chiếu Tuyết ngơ ngác:" Người mình thích?"
Sầm Lộ Bạch cẩn thận quan sát biểu hiện của nàng:" Sao vậy? Trông tôi rất giống một người sẽ không thích người khác à?"
Khương Chiếu Tuyết gật đầu.
Không phải cô đã nói rằng cô không cần yêu và cũng không có thời gian để yêu sao?
Vậy Sầm Lộ Bạch có đang phải lòng một ai đó không?
Đột nhiên, một cảm giác chua xót khó giải thích được trào dâng trong lòng nàng.
Sầm Lộ Bạch mỉm cười, cũng không giải thích gì thêm. Cô nhìn vào quán trà sữa trước mặt rồi đột nhiên hỏi:" Cho tôi uống một ly trà sữa được không? Tôi hơi khát."
Đầu óc Khương Chiếu Tuyết vẫn còn chưa hoàn hồn lại.
Sầm Lộ Bạch nghĩ rằng nàng đang hiểu lầm và giải thích:" Hai chiếc ống hút."
Vành tai Khương Chiếu Tuyết lại bất giác nóng lên.
Kỳ thật vẫn có chút ái muội, nhưng ma xui quỷ khiến làm sao mà Khương Chiếu Tuyết lỡ gật đầu đồng ý mất rồi.