Lẽ ra Chử Điềm đã sắp xếp hai ngày cuối tuần này kín mít, nhưng hiện tại người đã đi, kế hoạch vứt đấy chẳng đề làm gì. May mà Phùng Kiêu Kiêu đúng lúc gọi điện thoại tới hẹn cô đi chơi. Hai người đi dạo suốt cả một ngày, khi về đến nhà thì trời đã tối.
Sau một ngày “mua mua mua” tâm trạng của Chử Điềm tốt lên nhiều . Song, khi trở về, nhìn căn nhà trống hoắc trống huơ, cảm giác cô đơn lại nhân lúc không vững dạ mà ập tới. Để thoát khỏi cảm giác này, Chử Điềm tắm rửa sạch sẽ, mở máy tính lên mạng, muốn vào trò chơi cày phó bản như thường lệ, nhưng vừa mới chơi được một chốc đã cảm thấy không còn hứng thú. Sau đó, lại lăn đi xem phim hoạt hình, nhưng bộ phim bình thường có thể làm cô cười nghiêng ngả, hôm nay lại tẻ nhạt chán ngắt. Chử Điềm đành phải nằm ngửa trên giường, hất mái tóc dài chấm vai ra sau đầu, thẫn thờ nhìn chằm chằm hoa văn trên trần nhà.
Cô bỗng nhớ đến hôm nay trước lúc chia tay, Phùng Kiêu Kiêu hỏi cô một câu, bảo cô kể lại tình sử của họ. Cô nàng nghe xong phản ứng đầu tiên lại là…Cậu thất sự đã từng yêu đương sao?
Trong giây lát, cô thật sự bị ý nghĩ trong đầu mình dọa sợ. Sau đó nghĩ kỹ, cô và Từ Nghi hình như thật sự chưa từng yêu đương gì cả.
Chử Điềm vẫn còn nhớ cảnh tượng gặp gỡ Từ Nghi lần đầu.
Khi đó cô là một cô gái đơn thuần thần tượng những người lính, trong long có một cảm giác sùng bái quân nhân không tả xiết. Đung lúc đó thành phố B tổ chức hoạt động giao lưu với bộ đội địa phương, cô đã lôi kéo bạn thân Hà Tiêu cùng đi tham gia. Bây giờ nhớ lại, khi đó mình thật sự hơi lỗ mãng. Nhưng cô cũng không hối hận, bới vì lần đó cô đã gặp được Từ Nghi.
Nhiều người tham gia hoạt động như vậy, nhưng nổi trội xuất chúng nhất chính là người đàn ông này. Lúc đó cô rất xấu hổ, vì vừa gặp đã yêu anh ngay, từ đó về sau bắt đầu trường kỳ theo đuổi. Cả một năm cô đắm chìm trong tình cảm này, không cách nào thoát ra được.
Nếu như Từ Nghi thấy cô rất xinh đẹp, đồng ý hẹn hò với cô, như vậy có lẽ cô cũng chẳng phải nhớ thương anh. Nhưng người đàn ông này lại không như vậy, anh từ chối cô, căn bản chẳng mảy may cho cô cơ hội, chuyện này khơi dậy ý chí chiến đấu mãnh liệt trong đầu cô.
Sau đó, trong nhà đột ngột xảy ra chuyện, ba mẹ ly hôn, mẹ bệnh nặng, một mình cô trở về Tứ Xuyên chăm sóc mẹ. Đúng vào thời điểm chẳng còn quan tâm gì đến tình yêu nữa thì Từ Nghi đột nhiên cầu hôn cô. Sau đó nữa thì họ kết hôn.
Nhớ lại một năm lận đận này, lúc này đây Chử Điềm chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu: Ai cũng nói phụ nữ theo đuổi đàn ông chỉ cách một lớp sa mỏng, còn đàn ông theo đuổi phụ nữ cách cả ngọn núi. Nhưng sao tình cảnh của cô lại hoàn toàn trái ngược vậy? Có phải là cô rất dễ bị lừa hay không?
Nhưng nằm trên giường của Từ Nghi, làm nữ chủ nhân của ngôi nhà này, Chử Điềm cảm thấy cứ bị lừa như vậy lại rất hạnh phúc. Bây giờ chỉ có nghĩ đến anh cô mới có thể ngủ một giấc ngon lành. Cô thực sự đã bị anh chiều hư mất rồi.
Trở mình, Chử Điềm cầm điện thoại di động lên, mở tin nhắn anh gửi hôm qua mà cô vẫn chưa trả lời xem: Anh đến nơi rồi, đừng nghĩ ngợi nữa. Ngủ sớm đi, nghịch điện thoại với máy tính bảng ít thôi.
Người này đúng là chẳng lãng mạng gì cả. “Nghịch điện thoại và máy tính bảng ít thôi”. Ngoài những lời này ra anh không còn biết nói gì khác sao?
Chử Điềm oán thầm trong lòng, thấy tin nhắn này lòng dạ buồn bã cực kỳ, vốn tưởng rằng còn hai ba ngày vui vẻ, kết quả là khi không cãi nhau một trận, còn chưa cãi xong thì anh đã bị triệu tập về đơn vị. Cô còn chưa kịp làm lành với anh thì anh đã đi rồi. Thật là hụt hẫng, chỉ nghĩ nhiều đó thôi trong lòng cô đã bứt rứt lắm rồi.
Chử Điềm đột nhiên cảm thấy hối hận, nhìn điện thoại cân nhắc hồi lâu rồi gửi một tin nhắn cho Từ Nghi: Lần sau anh nghỉ phép trở về, chúng ta không cãi nhau nữa có được không?
Đợi chừng ba phút, bên kia hồi âm lại, chỉ có hai chữ đơn giản: Đang họp.
Chử Điềm không hài lòng lắm với tin trả lời này, cô bĩu môi.
Bất ngờ là bên kia lại gửi đến một tin nữa, Chử Điềm vội mở ra xem. Tin nhắn đính một tấm hình, là tấm hình chụp lại tin nhắn vừa nãy của cô. Sau đó còn kèm theo một câu nói: Lưu hình lại làm bằng chứng. Ngủ sớm đi, bớt chơi điện thoại và máy tính bảng lại.
Chử Điềm: "..."
Cô thật sự rất hối hận đã đổi máy điện thoại mới cho Từ Nghi. Nhìn đi, người đàn ông này quay đầu lại đối phó mình kìa. Thật là quá gian trá mà!
Đêm nay cuối cùng Chử Điềm cũng có thể ngủ ngon, thế nên đến thứ Hai đi làm, Chử Điềm tới trễ nửa tiếng. Sau khi bị lão Lưu phê bình mười phút, cô được hay tin rằng ngày mai cô phải đi công tác. Địa điểm là một thành phố gần thành phố B, bởi vì chi nhánh công ty Tây Đinh mới thành lập ở bên phía đang có khóa huấn luyện ngắn hạn.
Chiều hôm đó Chử Điềm về nhà sớm, mua đồ đạc và thu dọn hành lý. Canh thời gian, đến tám giờ thì gọi điện cho Từ Nghi.
Lần đầu không ai nghe máy. Chử Điềm nghĩ có thể là anh không có ở trong văn phòng, lúc đang chuẩn bị nửa tiếng sau gọi lại thì ai đấy lại gọi đến.
Chử Điềm nằm trên giường, thoải mái nói chuyện điện thoại với anh: "Vừa nãy sao anh không nghe vậy?"
Từ Nghi: "Vẫn chưa quen với tiếng chuông gọi đến."
"..." - Chử Điềm hừm một tiếng - "Còn biết chụp màn hình, vậy mà không quen với tiếng chuông à?"
Từ Nghi cười hai tiếng, tiếng nói trầm trầm, ấm áp êm tai: "Em ăn tối chưa?"
"Ăn xong lâu rồi." - Cô nói - "Ngày mai em phải đi công tác."
"Đi đâu? Với ai?"
"Thành phố T, đi với đồng nghiệp..." - Chử Điềm đảo mắt, cô trả lời - ".. Số người vừa khéo lại là một nam một nữ." - trai đơn gái chiếc.
"..." - Từ Nghi im lặng chừng mười mấy giây mới hỏi - "Số điện thoại của ông chủ em là bao nhiêu?"
"Anh hỏi cái này làm gì?"
Chính trị viên Từ thản nhiên nói: "Anh cảm thấy nên nói chuyện với ông ta một chút."
Chử Điềm không nhịn được bật cười thành tiếng.
"Hài lòng rồi hả?" - Tiếng nói trầm ấm truyền đến từ đầu bên kia còn xen lẫn với tiếng gió rì rào - "Đi sớm về sớm, đến thành phố xa lạ đừng đi lung tung, hành động theo tập thể, không được đánh lẻ. Có chuyện gì thì gọi điện cho anh."
Chử Điềm muốn nói tìm anh còn không nhanh bằng tìm đồng nghiệp em. Nhưng không khí bây giờ quá đầm ấm, cô không muốn phá hỏng cảnh đẹp này. Cô ngoan ngoãn “Ừ” một tiếng rồi cúp điện thoại. Tối đó cô ngủ say vô cùng.