Chử Điềm là người Tứ Xuyên, học đại học ở thành phố B. Suốt bốn năm đại học tại phương Bắc này, chỉ có một người duy nhất được gọi là bạn thân chính là Hà Tiêu. Hai người quen biết nhau từ hồi năm nhất, bốn năm đại học thân thiết như hình với bóng, như chị em sinh đôi. Sau đó tốt nghiệp cùng thi công chức vào một cơ quan trung tâm thành phố B. Hai người làm chung với nhau được một năm, cho đến cuối năm ngoái cô thôi việc về quê chăm sóc mẹ bị bệnh nặng.
Hai người hẹn nhau ở quán cafe lúc trước họ thường hay đến, Chử Điềm tự mình lái xe đến nên đến sớm hơn một chút. Cô gọi hai ly cafe Moka, cafe vừa được bưng lên thì đã thấy Hà Tiêu mặc chiếc áo khoác màu vàng nhạt, đẩy cửa vào, xụ mặt đi thẳng về phía cô.
Chử Điềm khẽ cười híp mắt, vẻ mặt vô cùng xinh đẹp động lòng người.
“Tới rồi hả?” – Cô đung đưa chân, cất tiếng ngọt ngào chào bạn thân.
Không đánh người đang tươi cười, Hà Tiêu dù giận sôi bụng nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt cười tươi rói của cô thì không đánh được nữa, chỉ đành dí trán cô.
“Cậu đó, còn biết trở lại à?”
Chử Điềm che trán hô hoán lên: “Lâu ngày không gặp cậu không thể dịu dàng với mình một chút sao?”
“Không thể!” – Hà Tiêu liếc xéo cô.
Chử Điềm ra vẻ ấm ức bĩu môi: “Vậy mà mình còn mang lạp xưởng Tứ Xuyên về cho cậu đấy.” – nói xong cô đưa ra một túi giấy.
Hà Tiêu liếc nhìn túi lạp xưởng đầy ắp, chẳng mảy may khách sáo nhận lấy: “Đừng tưởng rằng mình nhận hối lộ xong thì sẽ bỏ qua cho cậu. Ba tháng đó, Chử Điềm, ba tháng rồi đó! Cậu có biết mình lo cho cậu đến gần chết rồi không?”
Hà Tiêu vừa nói mắt vừa ửng đỏ. Thấy vậy, trong lòng Chử Điềm cũng rất áy náy. Năm ngoái khi nhận được tin mẹ tái phát bệnh cũ, ban đầu cô còn tưởng không nghiêm trọng, chỉ xin nghỉ phép hai tuần về nhà. Sau đó xảy ra rất nhiều việc, cô bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Bên này cơ quan cứ thúc giục cô về mãi, Chử Điềm không còn cách nào khác đành phải xin thôi việc, chuyên tâm chăm sóc mẹ ở bệnh viện và xử lý từng chuyện rối rắm.
Sau này nghĩ lại, nếu như Từ Nghi không cầu hôn, khoảng thời gian đó thật sự có thể gọi là giai đoạn tăm tối sa sút nhất trong hai mươi mấy năm qua của cô.
“Còn nữa, cậu và Tử Nghi rốt cuộc là sao? Sao nói kết hôn là kết hôn ngay vậy?”
Tiếng nói của Hà Tiêu khiến cô hoàn hồn lại, Chử Điềm chớp chớp mắt khẽ mỉm cười:
“Thì kết hôn vậy chứ sao?”
Câu trả lời này là sao đây, Hà Tiêu cực kỳ bất mãn.
“Nếu không thì thế nào?” – Chử Điềm tiện tay nghịch thìa khuấy café – “Anh ấy cũng cầu hôn rồi, cậu cảm thấy đối diện với khuôn mặt của anh ấy, mình có thể làm được chuyện từ chối vô nhân đạo thế à?”
“…” – Miệng Hà Tiêu giật giật – “Cũng phải thôi!”
Chử Điềm mỉm cười. Đây mới thật sự là bạn tốt, Hà Tiêu không gặng hỏi cô mà hiểu cô. Hiểu rằng có một số việc không phải là cô không muốn nói, mà là nói không nên lời.
“Đúng rồi.” – Chử Điềm vừu khuấy cafe vừa hỏi – “Quên hỏi cậu, đám cưới của cậu và Trình Miễn được tố chức khi nào thế?”
Trình Miễn là bạn trai của Hà Tiêu, đồng thời cũng là đồng đội của Tử Nghi. Hai người một trước một sau vào trong tiểu đoàn trinh sát thuộc sư đoàn T, tập đoàn quân của quân khu B, một người làm đại đội trưởng, một người làm chính trị viên. Hai người lý lịch tương đồng còn tính cách thì bù trừ cho nhau. Có thể nói hai người họ là cộng sự tốt trong công việc và là anh em tốt trong cuộc sống. Một thời gian trước, Từ Nghi bị điều khỏi sư đoàn T, chuyển sang công tác tại trung đoàn thiết giáp thuộc sư đoàn A.
“Cuối tháng Năm” – Hà Tiêu nói, vẻ mặt tiếc nuối – “Mình vốn dĩ muốn chúng ta tổ chức đám cưới chung cơ.”
Chử Điềm khẽ cười: “Không sao đâu. Cậu có thể bảo đại đội trưởng Trình kiềm chế một chút, đến lúc đó chúng ta cùng nhau mang thai sinh con cũng được mà.”
Hà Tiêu lườm mắt nhìn cô.
*
Gặp lại bạn thân khiến Chử Điềm thoải mái hơn hẳn, tâm trạng khi nhìn thấy đống đồ đạc lộn xộn trong nhà không còn cáu gắt nữa. Cô hăng hái thu dọn sắp xếp, cho đến gần hai giờ sáng mới vội vã đi tắm, ngay cả tóc cũng không sấy đã nằm lăn ra giường.
Giữa đêm khuya, khi cô gần như đã ngủ thiếp đi, bỗng nhiên điện thoại đặt ở đầu giường chợt lóe sáng. Chử Điềm mở mắt ra, giật mình bật dậy, nhưng khi cầm lên xem mới phát hiện ra điện thoại đã hết pin, nguồn tự động tắt.
Chử Điềm thuận miệng càu nhàu vài câu cái máy ăn hại rồi lại bắt đầu lục lọi tìm sạc pin điện thoại, đến khi mở được điên thoại lên lần nữa thì cô đã thấy thông báo hai cuộc gọi nhỡ. Mở ra xem thì thấy cả hai đều là cuộc gọi của Từ Nghi, thời gian là lúc hơn mười giờ tối, khi đó cô đang bận thu dọn đồ đạc, vứt điện thoại di động sang một bên không thèm ngó ngàng đến. Bây giờ đã là hai giờ sáng, chắc anh đã đi ngủ từ lâu rồi.
Chử Điềm thẩn thờ nằm ngửa ra nhìn chằm chằm vào điện thoại trong chốc lát, cô quyết định không quấy rầy anh. Còn một tin nhắn của Hà Tiêu mà cô chưa kịp đọc, cô nàng nhắn nếu ngày mai rảnh sẽ đến đây phụ giúp cô dọn dẹp nhà cửa.
Chử Điềm thật sự yêu cô bạn hiền lành này chết đi được, cô vội vàng trả lời: Thật à?
Năm phút sau nhận được tin nhắn của Hà Tiêu: Đùa thôi.
Chử Điềm hăng hái nhắn lại: Đã trễ thế này còn chưa ngủ hả? Không phải Trình miễn đang ở nhà đó chứ?
Khi gửi tin nhắn đi cô cũng tưởng tượng ra được mặt Hà Tiêu sẽ đỏ đến mức độ nào. Đoàn là Hà Tiêu sẽ không nhắn lại cho cô nữa, Chử Điềm cười gian xảo, rồi lại bắt đầu cảm thấy buồn chán. Cô nằm sấp trên giường đến một lúc thật lâu mới buồn ngủ lại thì điện thoại di động lại vang lên, hai chữ Từ Nghi to tướng nhấp nháy trên màn hình.
Điện thoại kêu một hồi lâu, Chử Điềm mới chậm rãi bắt máy.
Tiếng nói của Từ Nghi truyền đến từ đầu dây bên kia điện thoại: “Ngủ rồi à?” Giọng nói cố ý hạ xuống thật khẽ mang theo chút trầm khàn truyền qua điện thoại, giống như dòng điện khiến tai cô ngứa ran.
Chử Điềm cố gắng quên đi cảm giác kỳ lạ này, vùi đầu vào gối rầu rĩ không trả lời mà hỏi ngược lại anh: “Sao trễ thế này anh còn gọi điện về?”
Từ Nghi khẽ đáp: “Anh vừa mới nhận được một cuộc điện thoại.”
“…” – Chuyện này có quan hệ nhân quả gì với cô à?
“Nói là có ai đó nửa đêm không ngủ được gửi tin nhắn quấy rầy vợ người ta.”
Cái tên Trình Miễn này.
Chử Điềm lăn mình bò dậy khỏi giường, nghiến chặt răng: “Em đâu có ý đó, chỉ thuận tay trả lời tin nhắn thôi mà.”
Vậy trêu vợ người ta cũng là thuận tay thôi sao? Anh hỏi, trên mặt cất chứa một nét cười: “Đã trễ thế này rồi sao còn chưa ngủ?”
“Mới vừa thu dọn đồ đạc xong, ngủ liền đây.”
“Vậy ăn tối chưa?”
“Ăn rồi, ăn ở ngoài. Trong nhà này ngay cả nguyên liệu còn không có làm sao mà nấu cơm?”
Từ trước đến nay cô luôn nhanh mồm nhanh miệng, hiếm khi nghĩ đến cảm nhận của người khác. Lời vuột khỏi đầu môi, cô mới cảm thấy có chút không ổn.
Quả nhiên Từ Nghi im lặng một lát, anh nói: “Tại anh đi vội quá không sắp xếp ổn thỏa.”
Tháng trước anh vừa mới được điều đến trung đoàn tăng thiết giáp thuộc sư đoàn A. Sư đoàn A là sư đoàn lâu năm có truyền thống vẻ vang, thời ký kháng chiến nằm dưới sự quản lý của quân đoàn Tứ Dã – quân át chủ bài thuở ấy, đánh thắng vô số trận lớn nhỏ, kiên cường anh dũng, sau khi kiến quốc lại biểu hiện xuất sắc trong nhưng chiến dịch như kháng Mỹ viện Triều*. Trong quân đội vốn xem trọng truyền thống và thành tích, nên địa vị của sư đoàn A khó có thể lay chuyển.
(Kháng Mỹ viện Triều*: Chiến tranh Triều Tiên.)
Đội quân át chủ bài đương nhiên nổi tiếng với kỷ luật nghiêm khắc. Từ lúc nhận được mệnh lệnh đến lúc đi nhậm chức, cấp trên chỉ cho Từ Nghi thời gian ba ngày. Bàn giao công việc còn không kịp chứ đừng nói gì đến mở tiệc chia tay hay là về nhà. Đến đơn vị mới còn chưa kịp đặt ba lô xuống anh đã lập tức lên xe chạy đến vũng dã ngoại huấn luyện.
May là tính tình chính trị viên Từ nổi tiếng hiền lành và ôn hòa, chứ nếu không chỉ trong vài ngày mà phải làm việc liên tục như thế này không chửi um lên mới là lạ.
Dĩ nhiên Chử Điềm cũng biết rõ chuyện này, vừa nghĩ đến thì cô đã lập tức mềm lòng: “Em không có ý trách anh, hôm nay lúc về nhà ông bác bảo vệ đã cho em một tấm danh thiếp, nói với em chỉ cần gọi một cú là sẽ có người đưa thức ăn đến.”
Nhanh như vậy đã làm thân với ông bác bảo vệ rồi sao? Từ Nghi rốt cuộc cũng hơi an tâm, anh nói: “Được rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, hai ngày nữa anh về.”
“Ừ.”
Cúp điện thoại, Chử Điềm ngồi đó ngẩn ngơ một lúc rồi mới nằm xuống giường ngủ lại. Ngón tay cô chạm vào tấm drap giường mềm mại, mỗi một khớp xương đều thư thái, giống như kinh mạch toàn thân bỗng được khơi thông, cảm giác thoải mái vô cùng.