https://truyensachay.net

Bầy Hạc

Chương 80

Trước Sau

đầu dòng
Từ Nghi tựa đầu về vách tường phía sau, từ từ nhắm hai mắt lại. Vốn nghĩ nhân thời gian này nhắm mắt dưỡng thần, nhưng cơn mệt mỏi do huấn luyện mấy ngày liên tiếp giờ phút này lại ùn ùn kéo đến, mí mắt trở nên càng lúc càng nặng. lúc chịu đựng không nổi sắp ngủ thiếp đi, điện thoại di động đột ngột vang lên, mở ra xem, là tin nhắn Chử Điềm gửi đến, hỏi anh chuyện ra sao rồi.

Ngón tay tỉ mỉ vuốt nhẹ màn hình, Từ Nghi khẽ cười. Anh đã sớm biết tính tình vợ yêu nhà anh mâu thuẫn chỗ này, trong long lo lắng, nhưng sợ xấu hổ, dứt khoát không đến đây. Thật ra thì có liên quan gì đến cô đâu, tất cả ấm ức và băn khoăn đó cô đều không nên chịu, bởi vì những chuyện đó đều do anh.

Nhắm mắt lại, Từ Nghi gõ chữ vô cùng chậm chạp, trả lời lại: Bác Mạnh có việc đi ra ngoài, anh còn đang đợi.

Nhấn nút xác nhận, tin nhắn vừa mới gửi đi, Từ Nghi lại nhác thấy một người đàn ông mặc áo vải bông màu xám đậm đi về phía này. Nhìn kỹ lại, chính là Mạnh Ngọc Hòa.

Mạnh Ngọc Hòa cũng nhìn thấy anh, lập tức sững sờ tại chỗ, cánh tay không ổn định làm rơi túi nylon xuống đất, táo bên trong ào ào lăn ra ngoài như hạt châu, có mấy quả trong đó lăn đến chân Từ Nghi.

Từ Nghi bình tĩnh, cúi người nhặt quả táo lên đi đến trả lại cho Mạnh Ngọc Hòa, còn khẽ gọi ông một tiếng bác trai. Mạnh Ngọc Hòa bị anh gọi có chút hoảng hốt, đôi mắt đục ngầu hơi hiện vẻ mâu thuẫn. Ông chần chừ trong chốc lát mới cầm túi đựng táo lên.

“Đến rồi à?”

Ông cười một tiếng miễn cưỡng. Từ Nghi nói dạ.

“Cháu nghe Phương Triết nói chị Mạnh Phàm bị bệnh, đến đây xem thử tình hình thế nào, đúng lúc bác không có đây nên chờ một chút.”

“Ồ, bác mới ra ngoài một chuyến.” - Mạnh Ngọc Hòa nói, lẩn tránh ánh mắt anh, vặn cửa phòng bệnh, bỗng nhiên lại nhớ ra, ông nhìn Từ Nghi -“Cháu…”

“Cháu không vào đâu.” - Từ Nghi nói - “Cháu ở ngoài chờ bác.”

Chẳng biết tại sao, sự thẳng thắn của anh khiến Mạnh Ngọc Hòa cảm thấy có chút lúng túng. Tay đặt lên chốt cửa khẽ vặn, cuối cùng ông chẳng nói gì, đẩy cửa phòng bệnh ra.

Từ Nghi vẫn ngồi chờ trên băng ghế, chỉ chốc lát sau Mạnh Ngọc Hòa đã đi ra. Ông từ từ bước đến, ngồi xuống bên cạnh anh.

“Vừa mới vào thấy Phàm Phàm đã ngủ.” - Mạnh Ngọc Hòa cố ý hạ giọng - “Trong khoảng thời gian này bởi vì nhiễm trùng đường máu, cả người nó đau đớn, thời gian có thể ngủ say như vậy không nhiều lắm.”

Ông nói, bàn tay đặt trên đầu gối từ từ nắm lại.

“Có thể ngủ là tốt rồi.” - Từ Nghi khẽ cười - “Ngủ rồi sẽ không suy nghĩ nữa.”

Mạnh Ngọc Hòa cũng cười, cảm thấy anh nói rất có lý. Ông nghiêng đầu nhìn Từ Nghi:

“Lần trước sau khi uống rượu với ba cháu thì bác đã nghĩ sau này có thể cháu sẽ không đến nữa. Chính bản thân bác nghĩ đến chuyện quá khứ cũng khó tránh khỏi cảm thấy hoang đường.”

Vẻ mặt Từ Nghi lại vô cùng bình tĩnh:

“Bác trai, hôm nay chúng ta không nói chuyện này. Cháu đến là để muốn gửi bác một vật.” - anh nói, từ từ lấy phong bì đựng thẻ ngân hàng ra đưa cho Mạnh Ngọc Hòa, bên trong là tấm thẻ anh mới làm, chuyển hết tiền hai thẻ lúc trước vào đây - “Ở đây có chút tiền, bác cầm lấy chữa bệnh cho chị Mạnh Phàm trước, mật khẩu là sáu số một.”

Cả người Mạnh Ngọc Hòa cứng đờ, đầu lưỡi như bị cột lại, mãi lâu sau mới nói được một câu:

“Không được. Tại sao bác có thể lấy tiền của cháu được.”

Ông đứng bật dậy, Từ Nghi cũng đứng lên theo ông:

“Vậy thì coi như cháu cho bác vay, làm phẫu thuật cho chị Mạnh Phàm trước, sau này bác từ từ trả cháu.”

“Không được, không được!” - Mạnh Ngọc Hòa luôn miệng từ chối - “Bác không thể nhận số tiền này.”

“Vậy chi phí phẫu thuật của chị Mạnh Phàm phải làm sao?”

“Cháu không cần để ý đến chuyện này.”- Mạnh Ngọc Hòa lại xua tay - “Tự hai bác có cách xoay sở.”

Từ Nghị hơi giật mình. Anh từng nghĩ Mạnh Ngọc Hòa sẽ từ chối, nhưng chưa từng nghĩ thái độ của ông lại kiên quyết đến thế. Anh còn định nói gì nữa lại bị Mạnh Ngọc Hòa hơi thô lỗ cắt ngang.

“Từ Nghi, cháu đừng nói gì hết, cháu giữ lại số tiền này đi.” - ông vừa nói vừa nhét phong bì lại túi áo Từ Nghi, lại nói tiếp - “Nghìn lần đừng nhắc đến chuyện này nữa, nể tình cái mặt già này của bác, nghìn lần đừng nhắc lại nữa.”

Nói câu cuối cùng, tiếng Mạnh Ngọc Hòa đã có chút run rẩy.

“Bác trai…”

Phát giác ra sự bất ổn, Từ Nghi đưa tay kéo cánh tay ông. Mạnh Ngọc Hòa dùng hết sức già mới tránh khỏi, trở vào phòng bệnh như chạy trốn, đóng sầm cửa lại.

Từ Nghi hoàn toàn bị ngăn cách ngoài cửa, lỗ tai cũng bị tiếng đóng cửa kia chấn động ù đi. Trong cái nhìn soi mói của đám người qua lại, anh có vẻ không biết làm sao.

*

Đến năm giờ chiều vẫn chưa thấy Từ Nghi trở về, Chử Điềm hơi sốt ruột. Bởi vì Từ Nghi tạm thời không muốn để ba mẹ biết, nên Chử Điềm chờ anh ở nhà trong khu gia thuộc. Trời sắp tối, nhưng vấn không thấy bóng dáng Từ Nghi đâu cả. Chử Điềm lại gọi điện thoại cho anh, vẫn không ai nghe máy. Chuyện này khiến cô hoàn toàn không thể ngồi yên, xoa xoa bụng đi tới đi lui trong nhà, cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, Chử Điềm mặc quần áo vào đi xuống lầu, chuẩn bị bắt xe đến bệnh viện. Kết quả vừa ra khỏi cầu thang đã nhìn thấy một người ngồi ở bồn hoa cách đó không xa. Chăm chú nhìn kỹ, không phải Từ Nghi thì là ai?

Chử Điềm giận đến mức thật sự muốn cắn anh, vất vả nhịn xuống, cô đi đến, nhìn anh từ trên cao nói:

“Anh về từ lúc nào? Sao không lên lầu?”

Người trước mặt không nói gì, hoặc chưa kịp phản ứng. Nhưng Chử Điềm không đợi nổi nữa, đưa chân đá anh: “Hỏi anh đó!”

Rốt cuộc Từ Nghi ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái rồi đưa cho cô một vật. Chử Điềm đưa mắt nhìn, chính là tấm thẻ kia. Cô thoáng sửng sốt:

“Không đưa được hả?”

“Không được”

Từ Nghi nói, giọng chẳng hề có gợn sóng gì. Chử Điềm cảm thấy có gì đó không đúng, vừa định ngồi xuống bên cạnh Từ Nghi thì lại đột ngột bị anh kéo xuống ngồi trên đùi anh. Tim vừa đập kịch liệt đã nghe anh trách cô:

“Lạnh, đừng ngồi bên đó.”

Anh nói rồi ôm lấy cô. Chử Điềm cảm thấy ấm lòng, giọng nói cũng dịu đi vài phần:

“Đến cùng là sao?”

“Bác Mạnh không cần.”

Chử Điềm hơi kinh ngạc:

“Tại sao?”

Từ Nghi không muốn nhớ lại cảnh tượng xảy ra ở bệnh viện nữa. Nghe cô hỏi cũng chỉ nói qua loa:

“Có lẽ không muốn làm phiền anh nữa.”

Chử Điềm im lặng trong giây lát, phải thừa nhận Từ Nghi nói rất đúng. Cô vẫn nhớ những lời Mạnh Ngọc Hòa đã nói với cô lần đó sau khi ba chồng cô gặp tai nạn xe cộ. Ông nói bản thân hồ đồ và ích kỷ, nỗi hối hận và đau buồn sâu sắc như vậy không phải giả. Bây giờ nhìn lại, chắc hẳn ông thật sự cảm thấy mình không có mặt mũi nào đối mặt với Từ Nghi cả.

“Vậy làm sao đây?” - cô hỏi.

Từ Nghi nhìn đăm đăm phía trước, cười nhạt, đôi mắt dịu dàng được bóng đêm dày đặc tôn lên càng trong suốt.

“Điềm Điềm, em biết ban đầu vì sao anh lại đồng ý giả làm anh trai ở bên cạnh chị Mạnh Phàm không?”

Chử Điềm “Ừ” một tiếng, âm cuối hơi cao, không biết tại sao bây giờ đột nhiên anh lại nhắc đến chuyện này.

“Bởi vì anh biết, dù thế nào, anh cả đều hi vọng chị Mạnh Phàm sống tiếp.”

Chử Điềm thoáng giật mình, đột nhiên cảm thấy lòng mình chua xót vô vàn.

“Anh đó!”

Cô giận anh chỉ vì người khác không để ý đến mình, lời đến bên khóe môi lại trở thành một tiếng thở dài thật khẽ.

“Khi đó đến cuối cùng anh lại hèn nhát, lần này sẽ không đâu.”

Anh nói nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ. Chử Điềm hiểu anh không dễ dàng từ bỏ như vậy, mấp máy môi, nuốt hết tất cả lời khuyên, cô hỏi:

“Vậy anh định làm thế nào?”

“Xem lại đã” - Từ Nghi thở dài, tiếng thở dài nhanh chóng tan biến trong cơn gió rét mướt mùa đông - “Luôn có cách mà.”
alt
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc