https://truyensachay.net

Béo Mới Là Đẹp

Chương 10: Tùy tùng và độc lập

Trước Sau

đầu dòng
"Nếu như... trượt lớp tiếng Anh thì sẽ làm sao."

"Học lại chứ sao."

"Học lại cũng không được thì sao?"

"Vậy học lại tiếp. Trước khi tốt nghiệp nhất định phải qua được, nếu không sẽ không hoàn thành đủ học phần, không hoàn thành đủ học phần thì khỏi cần tốt nghiệp. Không tốt nghiệp được thì sẽ phải học lại, tốn thêm tiền học một năm nữa. Vẫn không qua được, không lấy được bằng tốt nghiệp, vậy coi như việc học Đại học thành công dã tràng rồi."

Chu Tình vừa giũa móng tay vừa nói: "Mà cậu giỏi thế rồi còn hỏi làm gì, nếu cậu mà bị trượt, thì cả cái lớp này cũng rớt trăm phần trăm." Cậu ta thổi nhẹ bộ móng vừa giũa xong, vỗ vai Lý Viện Viện, đứng lên đi WC: "Yên tâm đi."

Nhưng Lý Viện Viện không thể nào yên tâm nổi.

Nghe Chu Tình nói thì có vẻ chủ nhân của thân thể này trước đây học rất giỏi? Thế nhưng sao trong đầu nàng lại chẳng đọng lại chút gì thế này! Nhìn tấm bảng đầy chữ uốn éo như giun, Lý Viện Viện càng lúc càng lo lắng.

"Tư Thành."

"Dạ."

"Ngươi nghĩ thế nào?"

Yến Tư Thành trầm tư nói: "Hôm trước thuộc hạ từng thấy một nơi gọi là thư viện, chứa rất nhiều sách, có lẽ sẽ tìm được cách giải khốn cục ở đó."

Lý Viện Viện nghiêm túc gật đầu: "Hai hôm nay xem TV suốt, khiến ta quên mất cách thu nhận tri thức từ sách." Nàng nhìn lên bảng đen, đoạn nói: "Người ở đây học tập vất vả hằng ngày, chúng ta còn thiếu sót rất nhiều."

"Công chúa nói chí phải."

5h40 tan học, Lý Viện Viện thầm nhớ kỹ, nàng phải dần thích ứng với cách tính thời gian ở đây, tránh lại phạm phải sai lầm.

8h tối có buổi tập, không kịp tới phố ăn vặt, Yến Tư Thành hầu hạ Lý Viện Viện dùng cơm tối trong nhà ăn, vẫn như lúc trước, Yến Tư Thành một tay sắp xếp mọi việc, Lý Viện Viện chỉ việc ngoan ngoãn ngồi một góc dùng cơm.

Ai nấy trong nhà ăn đều tò mò liếc nhìn họ, tiếng bàn tán lọt vào tai, Lý Viện Viện ngẩng đầu nhìn họ, rồi lại ngó Yến Tư Thành, thấy vậy, Yến Tư Thành vội hỏi: "Công chúa có gì phân phó?"

"Tư Thành cũng ngồi xuống ăn đi."

Lời vừa dứt, Yến Tư Thành lập tức nhíu mày: "Công chúa, mặc dù nơi đây không phải Đại Đường, nhưng Tư Thành trăm triệu lần không thể phá vỡ quy củ, cấp bậc lễ nghĩa vốn có." Yến Tư Thành còn thính tai hơn cả Lý Viện Viện, những lời bàn tán xôn xao y nghe thấy hết, nhưng người khác nói gì mặc họ, Yến Tư Thành không hề bị ảnh hưởng. Lý Viện Viện là chủ, y là hầu, mối quan hệ này, dù bất cứ lúc nào, y cũng luôn ghi nhớ.

Y nhẹ giọng nói: "Công chúa chớ để những lời nói đó làm rối loạn tâm thần."

"Không phải thế." Lý Viện Viện đặt đũa xuống: "Ăn cơm xong chúng ta còn phải tới thư viện, sau đó đi tập kịch, nếu bây giờ ngươi không ăn chút gì, lát nữa sẽ bị đói bụng đấy."

Yến Tư Thành ngẩn người.

"Ngồi xuống đi, là lệnh đấy."

"...Vâng."

Yến Tư Thành rút đôi đũa, ngồi xuống bàn bên cạnh, Lý Viện Viện chia ba khay thức ăn ra, đưa cho Yến Tư Thành: "Ăn đi."

Thấy Lý Viện Viện vui vẻ chia đồ ăn, Yến Tư Thành cũng nhoẻn cười, ánh mắt cứng rắn chợt dịu đôi chút. Y gắp một gắp cơm, còn chưa nhai xong, phía sau chợt thoảng cơn gió, Yến Tư Thành nghiêm mặt, không cần xoay đầu lại vẫn có thể giơ tay bắt mạnh lấy tay người đằng sau, bỗng nghe tiếng la oai oái: "Đau quá đau quá đi mất thôi!"

Nhận ra giọng nói này, Yến Tư Thành nhướn màt, thả tay: "Lục Thành Vũ." Y quay đầu lại nhìn.

Lục Thành Vũ xoa cổ tay, thản nhiên ngồi xuống cạnh Yến Tư Thành: "Hừ, chết tiệt thật, mắt cậu mọc đằng sau gáy à?"

Cậu ta xuất hiện khiến Yến Tư Thành và Lý Viện Viện đều ngừng ăn, nhìn chòng chọc lại.

Lục Thành Vũ xoay tay xong rồi thì không kêu đau nữa, nhăn nhở hỏi: "Không ngờ đại gia Yến Tư Thành cũng tới nhà ăn dùng cơm nha." Cậu ta không cảm thấy mình là người ngoài, giành lấy chiếc đũa của Yến Tư Thành, vừa gắp đồ ăn nhai nhồm nhoàm vừa hỏi: "Khẩu vị của cậu thay đổi rồi à, lại ở cùng cô béo này rồi?"

Yến Tư Thành nhướn mày, suýt thì bật ra câu: "Đó là thức ăn công chúa ban thưởng cho ta mà".

Lý Viện Viện cũng cau mày, suýt thì nói: "Đang ăn thì đừng có trò chuyện."

Nhưng hai người họ đều nhịn lại. Yến Tư Thành giật lấy đôi đũa, hỏi: "Tìm tớ làm gì?"

Lục Thành Vũ sửng sốt: "Vô tình gặp thôi mà, làm gì có chuyện chi..." Cậu ta tiếp: "À, cũng có chuyện đấy, sao cuối tuần này cậu không tới câu lạc bộ?" Cậu ta híp mắt chỉ vào Lý Viện Viện: "Chắc lại chơi bời với cô béo này chứ gì."

Yến Tư Thành ngẩn ra, đang tự hỏi chính mình cũng tham gia câu lạc bộ sao, nhưng ngay sau đó bật thẳng dậy tức tối quát: "Làm càn!"

Một tiếng quát chói tai khiến Lục Thành Vũ sợ ngây ra, ngơ ngác hỏi: "Cậu mắc bệnh gì thế?"

Yến Tư Thành nghiêm mặt, Lý Viện Viện lại cười bảo: "Tư Thành cũng tham gia CLB à?"

Lục Thành Vũ nghe Lý Viện Viện hỏi, vẫn hơi hoảng hồn liếc Yến Tư Thành vài cái, rồi mới đáp: "Là CLB Taekwondo... Tháng sau trường chúng ta có buổi giao lưu thi đấu tân sinh viên với trường khác." Nói xong cậu ta quay đầu lại nhìn Yến Tư Thành: "Tất cả mọi người đều phải tham dự buổi tập mỗi tối và cuối tuần, tớ biết cậu lợi hại, nhưng mỗi ngày cũng phải tới luyện chứ, kẻo đến lúc giao đấu bị thương, mọi người lại cười cho."

Lý Viện Viện và Yến Tư Thành liếc nhìn nhau.

Yến Tư Thành lạnh lùng nói: "Không đi."

Lý Viện Viện gần như đồng thởi hỏi: "Mấy giờ bắt đầu tập luyện?"

Lục Thành Vũ nhìn qua ngó lại hai người, sau cùng trả lời Lý Viện Viện: "Tám giờ, ở phòng thể dục."

Nói rồi ba người đều im bặt hẳn. Lục Thành Vũ ngồi một lúc, nghĩ ngợi vẩn vơ, rồi vỗ vai Yến Tư Thành nói: "Tối nhớ đến đấy."

"Tư Thành, tám giờ tối nay, ngươi tới phòng thể dục đi."

Yến Tư Thành đoán nàng sẽ nói thế, bèn thở dài bất đắc dĩ: "Công chúa..."

"Tư Thành, ở đây ta không còn là công chúa, cũng sẽ không có âm mưu quỷ kế hay bày mưu ám sát nữa, ngươi không cần lúc nào cũng phải bảo vệ ta, lúc ở lớp tiếng Anh ngươi cũng thấy đấy, chương trình học của ta và ngươi không giống nhau, ta học lớp của mình, ngươi đương nhiên cũng phải thế, bây giờ hai buổi tập trùng nhau, lần này ngươi đi theo ta, lẽ nào lần sau cũng theo nốt? Có lẽ sau này sẽ phải ở riêng nhiều thôi. Hai thân thể này rốt cuộc không giống với thân phận chúng ta lúc trước." Lý Viện Viện than nhẹ: "Chúng ta cần phải thích ứng mới được."

Yến Tư Thành cụp mắt xuống. Như thể che giấu sự buồn bã.

"Bắt đầu từ hôm nay cứ như vậy đi." Lý Viện Viện nói: "Rời thư viện, ngươi tới phòng thể dục, ta đi tập kịch."

Yến Tư Thành nghẹn họng hồi lâu mới nói: "Công chúa, nếu trời tối, xin chờ thuộc hạ tới đón người..."

Lý Viện Viện xua tay: "Không cần, ta nhớ đường rồi, tự đi về cũng được. Buổi tối nơi đây đâu giống ở Đại Đường, đêm về khuya thì vẫn đông người, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Tối hôm đó, Lý Viện Viện và Yến Tư Thành ngoại trừ kinh ngạc vì kích thước đồ sộ của thư viện, còn thì vẫn bình an vô sự.

Lý Viện Viện một mình về tới nhà thì thấy Yến Tư Thành cũng mới về chưa được bao lâu, nhưng Lý Viện Viện không biết, lúc nàng chưa về, trong đầu Yến Tư Thành tưởng tượng ra vô vàn khả năng, y bị chính suy nghĩ của mình doạ cho trắng cả mặt, sợ rằng Lý Viện Viện về chậm chút nữa, Yến Tư Thành sẽ lao ra ngoài tìm kiếm.

Nghe thấy tiếng đập cửa, Yến Tư Thành đột nhiên an tâm lại, giấu kín tâm tình, mở rộng cửa đón công chúa, thần sắc vững vàng như cũ: "Công chúa."

Lý Viện Viện gật đầu, bắt chuyện: "Tối nay Tư Thành tập luyện thế nào?"

"Ổn cả. Công chúa thì sao?"

"Không có vấn đề gì, có điều hình như Tiểu Bàn nghe tin đồn nhảy nên lẩn tránh ta. Nhưng cũng không sao, ta dự định sau khi công diễn sẽ thổ lộ với cậu ta, rồi sau đó chính thức theo đuổi." Nàng nói năng bình thản, nhưng Yến Tư Thành nghe mà hơi sầm mặt.

Cũng may Lý Viện Viện không nhắc tiếp tới chuyện này, nàng ngồi xuống bàn uống nước, lấy ra cả tập sách dày "5000 năm lịch sử" mượn từ thư viện về: "Lúc tập luyện nghe có người nhắc tới khá nhiều chuyện mới mẻ, chúng ta cũng nghiên cứu xem, đêm nay đọc sách trước." Nói rồi đưa cho Yến Tư Thành một quyển.

Hai người ngồi đọc một lúc, đọc đến thời kỳ Nam Tống, Lý Viện Viện đã bắt đầu buồn ngủ díp mắt lại. Yến Tư Thành còn thức liền mấy đêm, bây giờ cũng không cố hơn được, đành gập sách lại, làm vệ sinh cá nhân rồi leo lên giường.

Hôm sau điện thoại của Yến Tư Thành reo vang, là Lục Thành Vũ gọi y đi học, đại ý cũng khá giống Chu Tình gọi Lý Viện Viện, đều thúc giục "Nếu không tới sẽ bị đình chỉ thi".

Yến Tư Thành nhìn thoáng qua Lý Viện Viện vẫn đang say giấc nồng vì tối qua thức khuya, y kỳ thực không muốn rời xa Lý Viện Viện. Công chúa lưu lạc tới nơi đây, bên cạnh chỉ có một người hầu hạ, vốn đã chịu nhiều thiệt thòi, hiện tại nếu ngay cả y cũng không ở cạnh, lẽ nào những việc quan trọng như chuẩn bị cơm canh, ra ngoài tìm đường cũng phải để nàng tự làm sao? Yến Tư Thành ngẫm kỹ lại, thấy bản thân rất thất trách.

Nhưng hôm qua Lý Viện Viện cũng nói, thế giới này có nhiều khác biệt so với Đại Đường, y không thể lúc nào cũng kè kè theo sát nàng như trước đây. Công chúa điện hạ muốn học cách sống mới, nhưng y còn chưa chuẩn bị đủ tinh thần mà...

Yến Tư Thành thở dài thườn thượt.

Cảm giác phiền muộn cứ như gả con gái về nhà chồng vậy, y tìm tờ giấy, viết chi chít, rồi kẹp tiền lên trên tờ giấy.

Hôm trước đến ngân hàng, y đã sửa lại mật mã thẻ thanh toán, rút khá nhiều tiền trong thẻ, mặc dù sức ăn của Lý Viện Viện tăng hơn trước nhiều, nhưng đại khái cũng không ăn nhiều tới mức hết được từng ấy tiền. Tuy rằng chuyện tiền bạc không cấp bách, nhưng Yến Tư Thành vẫn muốn sớm ngày tìm ra nguồn gốc thu nhập, hôm qua lúc ở CLB, y đã tìm ra vài cách, nhưng vẫn khác tìm hiểu kỹ càng hơn.

Y vừa tư lự, vừa rời khỏi nhà.

Lý Viện Viện tỉnh giấc thì đã chín giờ, nàng nhổm dậy, nhìn gian nhà vắng vẻ, vô thức gọi: "Tư Thành?"

Không ai trả lời.

Lý Viện Viện nhảy xuống giường, đọc tờ giấy, nhìn mấy tờ tiền, sau đó đánh răng rửa mặt, đang định đi mua điểm tâm thì nghe thấy di động bỗng reo vang, là Chu Tình gọi tới: "Lý Viện Viện!" Đối phương có vẻ vô cùng thích thú: "Chiều nay giáo viên cho phép tự học! Cả ngày đều rảnh! Chúng ta đi dạo phố xả stress nhé! Shopping! Shopping!"

Lý Viện Viện nghe mà cứ ngỡ bản thân vẫn chưa tỉnh táo hẳn, không khỏi khó hiểu hỏi: "Xả cái gì?"

"Xả phiền muộn! Gặp ở cổng trường nha!"

Chu Tình dẫn Lý Viện Viện ngồi tàu điện ngầm tới khu phố trung tâm.

Lý Viện Viện mở to mắt, sau khi làm quen với khoang xe liền bắt đầu tò mò quan sát đủ mọi loại người.

Lý Viện Viện biết trang phục ở đây không giống với thời Đường, thế nhưng rời khỏi trường học rồi nàng mới thấy, hoá ra còn có rất nhiều kiểu dáng quần áo khác nhau.

Đồ trang sức thì không khác nhiều lắm, nhưng kiểu tóc thì vô cùng khác biệt, lúc trước nàng còn tưởng đuôi tóc các cô gái vàng khè vì sức khoẻ họ không tốt, giờ mới biết, hình như không phải...

Còn có cả người trang điểm cầu kỳ, Lý Viện Viện nhìn chằm chằm vào một cô gái, cô gái đang nhắm mắt, lông mi thoạt trông rất dài, đen đậm, kéo tới tận khoé mắt, khiến đôi mắt càng có vẻ hẹp dài theo, cô gái mở mắt ra, Lý Viện Viện bỗng thấy ngạc nhiên.

"Màu xám..."

"Gì thế?" Chu Tình đang nghịch điện thoại, vô thức hỏi. Sau đó liền cười ha ha: "Cậu xem buồn cười không này!"

Chu Tình đưa di động cho Lý Viện Viện xem, Lý Viện Viện tập trung đọc, thấy tin nhắn ghi người gửi là "Tĩnh Giết Sạch Tình Yêu Khác Giới: "Lúc trước cứ tưởng hai cậu chọn lịch học thật ngốc, bây giờ mới phát hiện ra, người ngốc thật mới là tớ! Tớ cũng muốn được tự học! Cũng muốn đi dạo phố! Các cậu thật đáng ghét!"

Lý Viện Viện mơ hồ hiểu ra: "Trương Tĩnh Trữ nhắn à?"

"Đúng vậy, không phải cậu ta thì còn ai." Chu Tình vừa bấm phím tanh tách vừa trả lời Lý Viện Viện, bỗng cậu ta thả điện thoại xuống, quay sang hỏi: "Này, lúc trước quên không hỏi, đêm qua cậu ngủ ở đâu thế? Cuối tuần vừa rồi ngủ ở đâu nữa? Chẳng lẽ cậu thực sự đang hẹn hò với Yến Tư Thành à! Tớ nghe Tĩnh Trữ nói đối thủ một mất một còn của cậu ấy là Lâm Hiểu Mộng cũng thích Yến Tư Thành đấy, còn công khai theo đuổi nữa cơ."

Lý Viện Viện đúng thật đang ở cùng Yến Tư Thành, nàng biết dù có giải thích thế nào cũng bị hiểu lầm, đành lái chuyện đi: "Vì sao Tĩnh Trữ không thích Lâm Hiểu Mộng?"

"Cậu không biết à?" Chu Tình tức thì hớn hở buôn chuyện: "Bọn họ học cùng lớp phổ thông, gia cảnh như nhau, xinh đẹp, học giỏi, thường đứng nhất trong các cuộc thi tài, cậu cũng biết Tĩnh Trữ mạnh mẽ háo thắng mà, cho nên mới càng không thích Lâm Hiểu Mộng. Lâm Hiểu Mộng thì cũng chẳng hiền lành gì, bọn họ tính cách khá giống nhau, nhìn thấy nhau là gai mắt."

Lý Viện Viện gật đầu tỏ ý đã hiểu, Chu Tình tiếp tục tám: "Hôm qua cậu không về ký túc nên không biết, tớ kể cho Tĩnh Trữ nghe cậu đang hẹn hò với Yến Tư Thành, cậu ta vui mừng tới mức nhảy dựng lên ấy chứ."

"Tại sao?"

"Tớ cũng mới biết thôi, Lâm Hiểu Mộng theo đuổi Yến Tư Thành từ hồi còn nhập học, cũng khá lâu rồi, nhưng Yến Tư Thành vẫn không ngó ngàng tới cô ta. Anh ta đẹp trai lại có tiền, thuộc hàng địa chủ đó! Làm sao có thể tùy tiện liền..." Chu Tình đang nói dở, bỗng ghé sát vào Lý Viện Viện: "Này, cậu bật mí đi, Yến Tư Thành thích cậu ở điểm gì?"

Lý Viện Viện nhoẻn cười, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Thật ra tớ thích người khác cơ, tên cậu ấy là Tiểu Bàn."

Chu Tình trố mắt nhìn Lý Viện Viện, thần sắc tỏ vẻ: "Ở đâu nhảy ra người qua đường Giáp vậy?"
alt
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc