“Trước khi lên giường cùng một người đàn ông, phải hỏi bản thân mình liệu có hối hận hay không. Sau khi lên giường cùng với một người đàn ông thỉ đừng có tự hỏi nữa.
Phụ nữ vừa yêu lại vừa hận những người đàn ông hào hoa, phong nhã, yêu thích sự dịu dàng, tỉ mỉ của anh ta và hận vì anh ta không chỉ dịu dàng, tỉ mỉ với mỗi mình bản thân họ.”
Buổi tối ngày thứ Tư, Hiểu Khê nhận được tin nhắn của Phó Vân: “Một người bạn từ Pháp về mang tặng anh một bình rượu vang Château Margaux, anh muốn được uống cùng với người mình yêu.”
“Ồ, nhưng em lại chẳng biết người anh yêu là ai cả.” Hiểu Khê vui vẻ trả lời lại.
“Đồ ngốc, lại còn phải nói nữa sao? Đương nhiên người đó chính là em rồi! Uống rượu ở nhà hàng của mình thật chẳng thú vị chút nào, hay em chọn một nơi thích hợp đi!”
“Chúng ta đến Phúc Lâu hoặc nhà hàng Maksim nhé!”
“Chẳng có gì mới mẻ cả.” Anh trả lời.
Cái anh chàng này, vậy thì nơi nào mới thích hợp chứ? Đừng có nói rằng nhà anh mới là nơi thích hợp nhất đấy!
“Ừm, em chẳng nghĩ ra được nơi nào nữa đâu. Anh khá hiểu biết về các nhà hàng, hay là anh quyết định đi!”
“Hay là đến nhà anh uống nhé!” Khoảng hơn mười phút sau, cuối cùng Hiểu Khê cũng nhận được tin nhắn của anh, cô cứ tưởng rằng anh đã đi tắm vì mãi không thấy trả lời. Giờ nghĩ lại, cô đoán chắc anh chàng này nhất định đã vắt kiệt trí óc đề suy nghĩ xem nên nói câu này như thế nào, liệu có nên nhắn câu này không nên tin nhắn mới đến chậm thế. Hiểu Khê hoàn toàn có thể tưởng tượng ra nét mặt gian tà trên khuôn mặt trẻ trung của anh.
“Hay là đến nhà anh uống nhé!” Tuy Hiểu Khê không phải là một cao thủ tình trường nhưng khi đọc được câu này, cô đã hiểu ngay ý đồ ẩn chứa bên trong. Trọng điểm đầu tiên không phải là uống rượu mà là đến nhà anh. Trọng điểm tiếp theo càng không phải là đến nhà anh mà chính là chuyện có thể xảy ra sau khi đến nhà anh. Hiểu Khê hoàn toàn có thể dự kiến được những chuyện sắp xảy ra. Nhưng những gì phải xảy ra thì sớm muộn cũng sẽ xảy ra thôi!
“Em phải suy nghĩ xem sao đã. Em hi vọng mình không vội vàng.” Hiểu Khê thành thật nói cho anh biết suy nghĩ trong lòng mình. Đúng vậy, Hiểu Khê muốn suy nghĩ kĩ xem sao. Cô không phải hạng người dễ dãi. Hơn nữa, Phó Vân nhất định không nghĩ tới việc Hiểu Khê vẫn chưa có kinh nghiệm quan hệ thực sự. Cô cảm thấy lo lắng đôi chút, sợ rằng bản thân mình sẽ biểu hiện không tốt.
Ngày hôm sau, Hiểu Khê kể chuyện Phó Vân mời mình đến nhà cho Trác Nhiên nghe. Những lúc cấp bách hay gặp chuyện quan trọng, cô chẳng thể nào nhẫn nhịn nổi mà đành phải nhờ đến Trác Nhiên cho mình ý kiến. Đi hay là không đi? Phải làm thế nào? Cô vô cùng căng thẳng, hoang mang như một đứa bé mười hai tuổi đối mặt với chuyện lần đầu có kinh nguyệt vậy.
“Trời ơi! Chuyện lớn như vậy mà sao bây giờ cô mới nói cho tôi biết?” Trác Nhiên vô cùng kinh ngạc nhìn Hiểu Khê.
“Có cái gì đâu mà cô lại kinh ngạc đến mức đó chứ? Tất cả mọi việc đều có thể xảy ra mà.” Hiểu Khê nói chuyện rất thoải mái.
“Tốt nhất là cô nên nghĩ cho kĩ càng, một khi đã đưa ra quyết định thì đừng có hối hận. Hiểu Khê, anh ta là một anh chàng phong lưu nổi tiếng đấy! Kẻ lơ ngơ tình trường như chúng ta gặp phải cao thủ rồi chết kiểu gì cũng chẳng biết đâu!” Trác Nhiên đặt hai tay lên vai của Hiểu Khê, lắc lắc như muốn làm cho cô tỉnh táo lại. Nói thực lòng, Hiểu Khê sợ bản thân mình sẽ hối hận rồi không biết phải làm thế nào. Cô nhớ lại chuyện trước đó với Nguyên Kiệt, nam nữ yêu nhau, kiểu gì cũng sẽ đi tới bước này. Cho hay không cho đều là vấn đề. Nói “cho” nghe như kiểu hết lòng dâng hiến vậy. Trên thực tế thì người phụ nữ cũng có nhu cầu của riêng mình. Đàn ông và phụ nữ khi bị cuốn vào vòng ái tình thì sẽ sản sinh ra rất nhiều hooc môn.
Một Trác Nhiên xưa nay vẫn luôn chỉ rõ phương hướng cho Hiểu Khê lần này cũng chẳng thể cho cô dược một chỉ thị rõ ràng. Đi hay là không đi? Cuối cùng cũng phải do chính Hiểu Khê quyết định! Đúng vậy, đến những thời khắc quan trọng, đương nhiên phải do chính bản thân mình đưa ra quyết định cuối cùng chứ! Những người khác cũng chỉ có thể làm một quân sư thôi, đến những lúc nước sôi lửa bỏng có khi chẳng còn có cơ hội nghe tham mưu nữa ấy chứ!
“Cứ thuận theo tự nhiên vậy! Những gì phải đến thì sớm muộn cũng sẽ đến.” Trác Nhiên chẳng khác nào một người chị tâm lí, an ủi Hiểu Khê, trong đôi mắt xinh đẹp của cô tràn ngập nỗi lo lắng. Đúng vậy, thuận theo tự nhiên, let it be! Đây chính là câu nói mà Hiểu Khê thích nhất, cũng là tên bài hát mà cô yêu nhất. Cô chìm vào giấc ngủ với ý niệm “thuận theo tự nhiên” này.
Ngày hôm sau, lúc Phó Vân uống rượu cùng bạn bè xong thì đã hơn mười một giờ đêm, anh đã say nên nói chuyện không còn tỉnh táo như mọi khi, nhưng anh vẫn gọi điện cho Hiểu Khê, kiên quyết đòi gặp mặt nhâm nhi rượu vang.
“Anh say rồi, hôm khác chúng ta gặp nhau nhé!”
“Không... được...” Anh bắt đầu nhõng nhẽo như một đứa trẻ.
“Anh không được lái xe đâu đấy!” Hiểu Khê bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của anh. Hình ảnh những người sau khi uống rượu vẫn lái xe, lại còn nói chuyện điện thoại dẫn tới tai nạn giao thông liên tục hiện lên trong đầu Hiểu Khê, cô thực sự cảm thấy lo sợ đến mức quên cả nỗi đắn đo ban đầu của mình. Cô nghe tiếng Phó Vân trong điện thoại không ngừng nói địa chỉ nhà Hiểu Khê cho anh lái xe taxi, nhưng anh chàng này hình như là một người mới toe, mãi chẳng tìm được đường tới nhà Hiểu Khê. Anh bực tức bảo lái xe dừng lại, không chịu về nhà, nhất quyết ở đó ăn vạ.
“Được rồi, anh ở chỗ nào, em sẽ tới tìm anh!” Đi theo tín hiệu trái tim mình thôi! Hiểu Khê cầm theo túi xách đi ra ngoài, cô hi vọng rằng lần này mình không phải là con thiêu thân lao vào biển lửa.
Hiểu Khê nhìn thấy chiếc taxi dừng lại trên cầu vượt, Phó Vân liền mở cửa cho cô vào. Hiểu Khê vừa ngồi vào xe đã ngửi thấy mùi rượu Mao Đài nồng nặc. Phó Vân đang ngồi ở ghê trước, đưa tay ra sau nắm lấy bàn tay của Hiểu Khê. Bàn tay cửa anh vô cùng ấm áp, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, có lẽ đây chính là sức nóng của men rượu, đôi bàn tay Phó Vân cặng ngày càng ấm hơn. Luồng hơi ấm của anh truyền qua bàn tay, dần dần lan tỏa khắp toàn thân cô. Đôi bàn tay quyến luyến có lẽ chính là như thế này đây.
Chiếc xe dừng lại dưới toà chung cư cao cấp, Hiểu Khê cười nói: “Xem ra anh vẫn chưa say tới mức lú lẫn, chí ít vẫn còn nhớ đường về nhà mình.”
“Đúng thế, ai nói là anh đã say chứ? Anh chỉ là uống hơi nhiều hơn bình thường một chút thôi.”
Phó Vân rút ra hai trăm đồng đưa cho anh lái xe rồi nói: “Không cần phải trả lại đâu!”
Vừa mới xuống xe, anh liền ôm chặt lấy cô, trao cho cô nụ hôn cuồng nhiệt. Hiểu Khê vốn vô cùng ghét mùi rượu, vậy mà không hiểu sao lúc này, cô lại khá thích nụ hôn ngập tràn mùi rượu đê mê này nữa.
Lấy chìa khóa mở cửa, cởi giày, Phó Vân bế thốc Hiểu Khê lên, đi thẳng vào phòng ngủ. Hiểu Khê hoảng hốt tột độ, vùng vẫy nói “không”, nhưng dường như tiếng kêu đó càng kích thích khát vọng chinh phục của người đàn ông này. Anh đã vô cùng lão luyện trong tình trường, giờ đây thuần thục đặt cô lên giường. Giây phút này cuối cùng cũng tới, cho ai thì cũng vẫn là cho, con người mà trước kia mình vô cùng quan tâm, sau cùng chẳng phải vẫn phản bội mình hay sao? Tốt xấu gì thì đây cũng là người mà mình thích. Anh đang phiêu diêu trong men rượu, sau khi bận rộn vài phút, anh bắt đầu tiến sâu vào cơ thể cô. Cơ thể của Hiểu Khê lúc đầu không mấy thích ứng kịp, nhưng dần dần cũng quen với những hồi công kích của anh. Cả đêm hôm đó, Phó Vân đã dẫn dắt Hiểu Khê nếm thử tất cả các tư thế trong bộ phim sắc giới. Anh nhìn thấy nỗi căng thẳng ở Hiểu Khê, các cơ thịt đều co cứng, anh dịu dàng dùng đầu lưỡi du ngoạn trong khu vườn bí mật của cô. Hiểu Khê dưới cơ thể anh giống như một đóa hoa đang nở rộ, tinh khiết mà thẹn thùng, e lệ.
Lúc họ tỉnh dậy thì đã là mười giờ sáng hôm sau. Tối hôm qua, cô không bị chảy máu. Anh làm sao có thể tin rằng anh chính là người đàn ông đầu tiên chiếm lĩnh được cơ thể của cô. Nhưng mà điều này cũng chẳng có vấn đề gì hết. Dù gì cô cũng chẳng có ý định vì cái màng đó mà bắt ép người ta phải chịu trách nhiệm với mình. Cho đến giây phút này, Hiểu Khê đã không còn do dự vì chiếc màng đó nữa, cô muốn yêu thương người mà mình yêu thương, làm những việc mà mình thích. Nếu như có ai đó nhất nhất tính toán đến chiếc màng đó thì cô sẽ coi thường người ấy từ tận đáy lòng. Từ giờ trở đi, cô không cần phải có điều cấm kị gì chỉ vì chiếc màng đó nữa. Bởi vì trên thế gian này, không cho thì cuối cùng cũng sẽ mất đi, cho rồi vẫn có thể tiếp tục mất đi. Cho nên chi bằng cứ cho người thích hợp nhất vào lúc cảm thấy đã chín muồi.
Đỗ Hiểu Khê sẽ không bao giờ tự hỏi bản thân cô liệu có hối hận hay không nữa.
Cuối cùng cô cũng đã hiểu ra rằng, mình nghĩ ngợi xa xôi như vậy cũng chẳng có ích gì. Đời người trước nay không bao giờ đi theo đúng như kế hoạch chúng ta đã đặt ra cả.
Thế nên, cô quyết định im lặng, không nói gì với Phó Vân về chuyện đó.
Lúc sắp chia tay, anh quay đầu nói với cô: “Liên lạc sau nhé!”
Cô vẫy tay chào tạm biệt. Tạm biệt rồi, liệu có thể gặp mặt lại lần nữa không?
Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh biếc, sau đó bật cười vài tiếng. Từ nay trở đi, Đỗ Hiểu Khê đã bước vào một trang mới của cuộc đời mình.