“Có một loại đàn ông chỉ thích lên giường cùng phụ nữ, bọn họ thậm chí còn chẳng muốn ăn một bữa cơm với phụ nữ. Cho dù là có dùng bữa thì cũng chỉ vì mục đích sau đó lên giường mà thôi. Loại đàn ông như vậy chắc chắn là chưa bao giờ muốn hẹn hò, yêu đương với người phụ nữ đó.
Phụ nữ thực chất rất tham lam, luôn muốn lấp đầy cả hai lỗ hổng. Nếu như lấp đầy cái lỗ phía dưới thì lỗ hổng trong tim mãi mãi chẳng thể lấp đầy nổi, chỉ sợ đó là một lỗ hổng không đáy!”
“Gần đây anh đang bận rộn việc gì thế?” Tuy Hiểu Khê đã biết trước đáp án nhưng vẫn gọi điện hỏi Phó Vân, vì cô cảm thấy rất trống trải, muốn tìm một người đàn ông để giết thời gian.
“Anh đang bận chuẩn bị sinh nhật cho mẹ anh.”
Ồ, anh đúng là một người con hiếu thảo!
“Mẹ anh thích những gì?”
“Em hỏi cái này làm gì? Không cần, không cần phải mua quà đâu.” Phó Vân vội vã từ chối.
“Được thôi.” Hiểu Khê tức giận tắt điện thoại. Xem ra anh chưa bao giờ có ý định đưa cô về giới thiệu với bố mẹ, càng không định dắt cô đến ra mắt những người thân quen. Người đàn ông đã từng có quan hệ thân mật với mình, bỗng chốc trở nên lạ lẫm và xa vời đến thế. Hiểu Khê tự cảm thấy bản thân thật nực cười, nghĩ kĩ lại thì hai người thực chất là hai kẻ xa lạ. Hiểu Khê muốn đi vào thế giới của anh, muốn mở cánh cửa trái tim anh ra, cô nhận thấy rõ ràng nhưng vẫn còn một con đường rất dài phải đi. Trác Nhiên từng nói, đàn ông trước tiên bàn đến dục vọng sau đó mới có tình cảm, vậy đến lúc nào thì Hiểu Khê mới chờ đợi được tình yêu mà cô muốn có?
Con người ta khi đắm chìm trong tình yêu thì thường mất đi lí trí, cho nên, bất cứ người nào cũng có thể trở thành quân sư cho họ. Tình trạng của Hiểu Khê đích thị là thế. Ngày hôm sau, cô nhanh chóng kể lại tình hình đó cho mấy người bạn tiểu học ở Phúc Kiến.
Thân Hoài Lục Giáp nói với cô trên QQ: “Có một loại đàn ông chỉ thích lên giường cùng phụ nữ, bọn họ thậm chí còn chẳng muốn ăn một bữa cơm với phụ nữ. Cho dù là có dùng bữa thì cũng chỉ để sau đó cùng lên giường mà thôi. Loại đàn ông như vậy chắc chắn là chưa bao giờ muốn hẹn hò yêu đương với người phụ nữ đó.”
Hiểu Khê sau khi đọc được những dòng này trên màn hình, giữa mùa hè oi bức mà cô lại cảm thấy lạnh toát mồ hôi.
“Vậy mình phải làm thế nào?”
“Tốt nhất là cậu nên tránh xa anh ta, chiếc giày có thích hợp với mình không thì chỉ có bản thân mình là rõ nhất thôi.”
“Phụ nữ thường rất ngây thơ, luôn nghĩ rằng cố gắng đôi chút là có thể thích hợp được.”
“Có một vài thứ dù có cố gắng thế nào thì cũng chẳng thể làm cho nó vừa văn với mình.”
...
Đúng thế, nhớ lại tất cả mọi việc giữa cô với Phó Vân từ đầu đến giờ, anh chưa từng nhắc tới người nhà của mình, cũng không đưa cô đi gặp bạn bè của anh. Tình cảm chân thành của bản thân cô khi khao khát có được cuộc tình mới, đối với anh mà nói có thể chỉ như một trò chơi tiêu khiển chăng?
Cuộc đời đúng là một trò đùa! Hiểu Khê muốn khóc mà chẳng ra nước mắt. Đúng vào lúc đang vui mừng, sung sướng vì tưởng đã tìm được “chân mệnh thiên tử” của đời mình thì người ấy lại rút lui nhanh chóng trong nháy mắt. Vốn dĩ cô cho rằng đó là những hồi ức khó quên nhất về đêm đầu tiên, nhưng cuối cùng những gì có được chỉ là một người đàn ông không có chút thành ý nào cả. Hiểu Khê thở dài một tiếng, lắc đầu ngao ngán, cuộc sống mãi mãi chẳng giống như những gì người ta vẫn tưởng tượng!
Trước kia đã từng có một thầy bói nói với Hiểu Khê rằng: “Sau này, con nhất định sẽ được gả cho một người đàn ông rất tốt, hai người sẽ có một cuộc sống hạnh phúc mĩ mãn.” “Nhưng, ông trời à, xin người hãy nói cho con biết, xin người hãy thông qua những ngôi sao hay mặt trăng để chỉ dẫn cho con, hạnh phúc của con rốt cuộc ở nơi dâu?” Hiểu Khê vùi mặt vào chiếc chăn, khóc lóc thảm thiết.
Cuối cùng, Phó Vân cũng đã chủ động hẹn gặp Hiểu Khê. “Anh vừa giải quyết xong mọi thứ, đến nhà anh nhé!” Phó Vân nhắn tin đến. Xem xong mẩu tin nhắn này, Hiểu Khê bật cười, Phó Vân không hổ danh là người bận rộn nhất thủ đô, quả nhiên đem dục vọng của mình biểu hiện trực tiếp, ngắn gọn đến mức đó, không có thêm bất cứ lời lẽ thừa thãi nào cả. Những thứ hao tâm tổn sức như việc làm quen, hỏi thăm, tặng quà, gây ngạc nhiên, tất cả mọi thứ chỉ là bước đệm mà thôi.
“Được!” Hiểu Khê trả lời. ít nhất, anh vẫn còn nhớ đến cô, Hiểu Khê tự an ủi mình như vậy. Giống y như những gì trước kia Trác Nhiên đã bảo, đừng quá đắm chìm trong tình cảm mà hãy hưởng thụ niềm vui nhiều một chút. Đúng thế, đừng quá đắm chìm trong tình cảm, Hiểu Khê tự nhắc nhở bản thân như vậy. Chỉ có như vậy, cô mới không phải đối mặt với nỗi đau khổ đến mức không thể nào ngủ được như cuộc tình trước đó.
Tuy rằng đây không phải là cảm giác yêu đương mà cô muốn có, nồng cháy, thuần khiết, nhớ mong da diết, vừa nhen nhóm đã bùng cháy dữ dội, tất cả đều không phải, nhưng Hiểu Khê vẫn cứ chấp nhận đến nhà anh. Cô thay bộ váy mà mình thích nhất, trang điểm ăn vận theo kiểu đi hẹn hò, hơn nữa, cô còn mang theo một chiếc váy ngủ bằng lụa nữa, bởi vì cô không muốn mặc chiếc váy ngủ của một người phụ nữ khác.
Trên chiếc taxi đi đến nhà anh, Hiểu Khê không muốn suy nghĩ thêm gì cả, đầu óc cô lúc này là một khoảng không vô tận, ngồi ở ghế sau xe, cô nhẹ khép mắt lại, im lặng nghe nhịp đập của trái tim. “Anh ơi, cho xin chút nhạc nhé, tôi muốn nghe 887 [Kênh FM 887 của đài phát thanh Thanh Viễn].” Hiểu Khê hi vọng mình có thể thoải mái hơn khi nghe nhạc. Cô không muốn bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Cánh cửa mở ra, đón tiếp Hiểu Khê là một người đàn ông mặc chiếc áo phông có hình chú mèo máy thông minh Doraemon, đầu tóc hơi rối, đáng yêu như một đứa trẻ thơ. Hiểu Khê nhận thấy mình đã tìm lại được cảm giác yêu với con người này.
“Tốc độ của em cũng nhanh quá nhỉ?” Phó Vân mang một đôi dép trong nhà mềm mại đặt trước mặt cô.
“Anh nói đi, đôi dép này đã được bao nhiêu người phụ nữ đi rồi?” Hiểu Khê cười hỏi, không hề. có chút ý tứ trách móc nào cả.
Đúng vậy, mỗi con người đều có quá khứ, những gì đã qua, nói cho cùng cũng chẳng thể truy cứu được. Huống hồ, một con người luôn theo chủ nghĩa truyền thống và hoàn mĩ như Hiểu Khê mà còn có quá khứ thì anh chàng Phó Vân lớn hơn cô đến bốn tuổi, một người đàn ông thành đạt trong ánh mắt người đời, làm sao có thể là một trang giấy trắng tinh? Chỉ cần đừng có bắt cá hai tay một lúc là được rồi.
“Ha ha, mẹ anh tuần nào cũng đến đây thăm anh hết.” Phó Vân quay người đi tới máy lọc nước. Người đàn ông chưa thành gia lập thất trong mắt người mẹ mãi mãi vẫn là một đứa trẻ cần được chăm sóc - thậm chí dù đã kết hôn rồi cũng vẫn cần thiết phải trông nom.
“Em uống đồ nóng hay lạnh đây?”
“Em muốn nước ấm. Cảm ơn anh.” Không ngờ Hiểu Khê lại nói cảm ơn, giống như một người bạn lâu ngày ghé thăm, có đôi chút khách sáo và xa lạ. Đây chính là mối tình mà cô đang có sao? Hiểu Khê đi vào nhà vệ sinh, không phát hiện ra bất cứ dấu tích nào của phụ nữ, thậm chí, ngay cả một sợi tóc dài cũng chẳng thấy. Cũng có thể do gã đàn ông này đã thu dọn quá sạch sẽ. Hiểu Khê mỉm cười mãn nguyện. Lúc này, cô bất giác nhớ đến một câu danh ngôn: “Tất cả phụ nữ đều là Sherlock Holmes”, xem ra hôm nay bản thân cô cũng được làm Sherlock Holmes một chuyến, nhưng không tìm ra bất cứ dấu vết nào cả.
“Em có muốn xem đĩa DVD không? Ở nhà anh có rất nhiều đĩa phim, trước kia đi công tác nhiều quá nên cũng bỏ qua không ít bộ phim hay.” Quả thật là chiếc kệ của anh xếp rất nhiều đĩa, có phim của Pháp, Hoa Kì, Hồng Kông, Đại Lục... tất cả đều được anh phân chia sắp xếp rõ ràng, ngăn nắp.
“Trời đất ơi, anh có thể mở một tiệm cho thuê đĩa phim rồi đấy!” Hiểu Khê hoàn toàn kinh ngạc trước chiếc kệ này, cả bức tường phía trước mặt cô toàn đĩa là đĩa.
“Mở một tiệm cho thuê đĩa phim là giấc mơ thuở nhỏ của anh đấy!” Phó Vân quay đầu lại nhìn Hiểu Khê cười.
Hai người chọn bộ phim Khoảng cách xa xôi nhất do Quế Luân Mĩ thủ vai chính, bởi vì Hiểu Khê rất thích hình ảnh Quế Luân Mĩ tạo dáng lắng tai nghe tiếng động in trên poster phim, trông rất nhập tâm. Hai người ngồi trên ghế sô pha xem phim, dần dần cánh tay của Phó Vân đưa ra, sau đó, cả người anh xích lại gần sát vào cô.
“Chúng ta xem phim trước đã, ngoan nào!” Hiểu Khê nhéo yêu khuôn mặt tròn tròn dễ thương của anh, lúc này Phó Vân mới ngồi về phía đầu kia của sô pha.
Anh và cô mỗi người ngồi một đầu sô pha, ôm một chiếc gối lớn, mắt chăm chú nhìn vào màn hình. Nói thực lòng thì Hiểu Khê không quen lắm khi đến xem phim ở nhà một người đàn ông. Đột nhiên, cô nhận ra rằng mình đã sống một mình nhiều năm như vậy, nên cũng đã quen với tính cách kiểu nữ vương “tất cả do ta làm chủ”, khi xem phim ở nhà, lúc nào thích nhanh thì tua nhanh, lúc nào thích quay lại thì tua lại.
“Ba năm trước, tôi và chồng tôi gần như ngày nào cũng ân ái bên nhau. Có thể ở bất cứ chỗ nào, vào bất cứ thời gian nào, chỉ cần chúng tôi nhìn thấy nhau là cơ thể lại không nhẫn nhịn được mà quấn quýt lấy nhau, cũng chẳng cần biết lúc đó đang trong tình cảnh nào, nhất định phải tiến hành ngay lập tức. Chúng tôi chẳng khác nào các loài động vật đang phát dục, nhưng chúng tôi không hề cảm thấy xấu hổ, thẹn thùng chút nào. Ngược lại, bản thân tôi còn cảm thấy trên thế giới này chẳng thể nào tìm được một đôi tình nhân trời sinh một cặp như chúng tôi nữa, trong trái tim chúng tôi, không có bất kì ai có thể thay thế cho cơ thể của người kia. Mỗi lần nhìn thấy người kia là mỗi tế bào trong cơ thể chúng tôi đều hừng hực sôi sục, đều khát vọng có được từng tế bào trên cơ thể người đối diện, các tế bào giống như đang ngoác miệng ra gào thét, tôi muốn, tôi muốn, tôi muốn...” Người phụ nữ trên màn hình chậm rãi nói. Câu thoại trong phim khiến cho người ta không khỏi tưởng tượng ra mọi thứ. Lúc Hiểu Khê còn chưa kịp hiểu hết thì nụ hôn của Phó Vân đã như phong ba bão táp cuồn cuộn in dấu trên mặt và cổ của cô.
“Chúng ta diễn một bản chân thực, sống động hơn cả phim nhé, em thấy sao?” Phó Vân gian tà thì thầm bên tai Hiểu Khê, khiến cho cả cơ thể cô như mềm nhũn ra.
“Đợi lát nữa xem xong đĩa phim này rồi đền bù cho anh nhé, ngoan nào!” Ánh mắt của Hiểu Khê vẫn dính chặt vào màn hình.
“Mỗi tôi, tôi lại hồi tưởng mỗi một tình tiết khi tôi với chồng cũ ân ái bên nhau. Từng tư thế, từng nụ hôn anh ấy dành cho tôi, từng góc độ anh ấy lật tôi qua lại, mỗi một tiếng kêu rên thích thú, sung sướng đến cực điểm. Sau đó, tôi lại bắt đầu tưởng tượng trong đau khổ, lúc này, chồng tôi có thể cũng đang làm như vậy với một người phụ nữ khác. Tôi hình dung chồng mình đến nhà cô ta, vào ngay khoảnh khắc khi cửa vừa mở ra, chồng tôi ngay lập tức kéo váy của cô ta lên, cởi chiếc quần lót, yêu cầu cô ta choãi chiếc mông cho thật cao, tất cả những động tác này đều là việc trước kia anh hay làm cùng tôi. Tôi tưởng tượng họ đang ân ái giữa thiên nhiên đất trời, trong một chiếc thang máy ở một toà nhà lớn, ở trong xe ô tô của chồng tôi, bên lề con đường nào đó ở thành phố Đài Bắc. Cũng có thể chồng tôi đang lái xe còn cô ta thì ngồi trên đùi anh ta, lên lên xuống xuống, tôi còn tưởng tượng ra cả tiếng rên rỉ sung sướng của cô ta nữa. Tôi cứ ngây thơ tưởng rằng chắc hẳn anh chỉ nói với mỗi mình tôi, sau đó hai người mãi mãi trao cả cuộc sống cho người kia, trao mọi thứ cho nhau, ôm chầm lấy nhau chìm vào giấc ngủ. Tất cả những cảnh vật này không ngừng hiện lên trong tâm trí tôi, khiến tôi hoảng loạn không biết phải làm sao, tôi gần như sắp phát điên...” Người phụ nữ trên màn hình vừa nói vừa khóc lóc rất thảm thương, nhiệt độ tụt giảm. Bộ phim vẫn tiếp tục diễn ra, có điều tâm trạng của Hiểu Khê rối loạn vô cùng.
Những lời thoại trong phim không ngừng vang đi vang lại trong đầu cô. Khi người đàn ông đáng yêu mặc chiếc áo phông Doraemon trước mặt định cởi nốt chiếc áo sau cùng trên người cô, bàn tay của Hiểu Khê liền đặt lên tay anh nhằm ngăn cản. “Xin lỗi anh, em cảm thấy không được khoẻ lắm.” Phó Vân cũng cảm nhận được nét mặt không vui của Hiểu Khê nên đành phải dừng lại, cầm theo quần áo xông thẳng vào nhà vệ sinh, lập tức cô nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Tối hôm đó, Phó Vân và Hiểu Khê không hề ân ái. Trước kia, khi xem bộ phim Sắc giới, Trương Ái Linh có nói: “Con đường tiến tới trái tim người phụ nữ phải đi qua âm đạo.” Nhưng Hiểu Khê nhận ra rằng bản thân mình không thể nào làm như thế. Đúng vậy, cũng giống như trong bộ phim Khoảng cách xa xôi nhất nói: Dù có tiếp xúc, động chạm cơ thể thân mật đến mức nào thì cũng chẳng thể lấp đầy lỗ hổng trong trái tim của mình. Nếu như lấp đầy được sự trống rỗng bên dưới, lỗ hổng trong trái tim mình phải làm thế nào mới có thể khoả lấp được? Hiểu Khê nằm trong phòng ngủ, còn Phó Vân chơi điện tử trong phòng đọc sách, đèn vẫn sáng. Hiểu Khê nằm còn Phó Vân ngồi, điểm tương đồng duy nhất là cả hai cùng tỉnh. Hiểu Khê nhớ lại một cuốn tiểu thuyết đã đọc hồi còn đại học: “Tôi sinh ra là vì chờ đợi một con người. Dung mạo, tuổi thanh xuân, kiến thức phong phú, trí nhớ mãnh liệt, tài năng trời phú và tâm hồn bản tính của tôi đều đang chờ đợi được gặp người đó. Dưới vòm trời này, chỉ duy nhất mình anh mới có thể trân trọng, yêu quý mọi thứ của tôi. Trên thế gian này, tôi chỉ toả sáng vì mình anh ấy, nếu không gặp được anh, tôi cam nguyện cô độc suốt đời, từ từ tàn úa.” Lúc đó, Hiểu Khê vô cùng yêu thích câu nói này, đồng thời cũng tưởng tượng ra thứ tình cảm mà bản thân mong muốn. Một tình yêu độc nhất vô nhị, suy nghĩ của cô hồi đó thật sự ngây thơ tới mức đáng yêu!
Mình sinh ra là vì đợi chờ một con người nào đó sao? Hiểu Khê bất giác cười nhạt vài tiếng, thực sự có tồn tại con người như vậy ư? Quay người qua, bỗng nhiên một giọt lệ nóng bỏng trào ra lăn dài trên má rồi từ từ chảy xuống gối.
Ngày hôm sau, khi thức dậy, tâm trạng của Hiểu Khê đã tốt hơn rất nhiều. Phó Vân đưa cô tới chỗ làm, sau khi tháo dây an toàn, Hiểu Khê nghiêng người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khuôn mặt tròn trịa của anh. Cô nghe thấy tiếng cửa xe đóng lại, sau đó là tiếng động cơ ô tô càng ngày càng cách mình xa hơn. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, sau đó cô thẳng bước tiến về phía ngược lại.