“Có nhiều khi, chúng ta làm nhiệm vụ của chiếc phao cứu sinh, phao cứu sinh rất hữu dụng, nhưng vấn đề là sau khi người ta được cứu rồi thì sẽ đẩy mình vào xoáy nước sâu thẳm.
Nhìn nhận một người phụ nữ có hai thời điểm: thứ nhất là khi có được tình yêu, thứ hai là khi đánh mất tình yêu.”
Sau lễ thành hôn, Lưu Hiên và vợ mới cưới đi hưởng tuần trăng mật ở đảo Maldives, vì vậy, ở công ty rất bận rộn và vô cùng nhạt nhẽo. Năm trước, trong công ty vẫn còn đông vui nhộn nhịp đến mức đau đầu, vậy mà giờ đây, sau khi giảm tối đa lượng nhân viên, người nào người nấy đều phải tích cực làm việc nhiều hơn gấp bội, những dịp lên mạng tán gẫu cùng đồng nghiệp càng ngày càng trở nên hiếm hoi. Gọi điện thoại, gửi bản fax, trả lời thư, thăm hỏi khách hàng, kí kết hợp đồng, xử lí tranh chấp... Ngày nào cũng bận rộn với những công việc này, suốt ngày suốt buổi, cả tuần cả tháng. Nhiều khi làm tăng ca đến tận một giờ đêm mới về đến nhà, cô mệt mỏi nằm ra giường, cảm giác như mình là một trái cam đã bị vắt kiệt hết nước bên trong, chỉ còn lại đúng cái xác mà thôi.
Ngoài Trác Nhiên ra, Hiểu Khê chẳng còn người bạn tri âm nào khác.
Cuộc sống của cô bắt đầu trở nên yên bình.
Cô cũng bắt đầu học cách tận hưởng sự yên bình hiếm có này.
Hiểu Khê thường tắt di động trước chín giờ tối để đảm bảo không có ai làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của mình; thỉnh thoảng mua một hộp bắp rang bơ lớn rồi ngồi ở hàng cuối cùng trong rạp chiếu phim, tùy theo tình tiết của phim mà cười lớn hoặc bật khóc tu tu; dành thời gian đi đến các vũ trường, nhảy nhót cho tới khi toàn thân nóng phừng phừng, sau đó uống Single Malt, cho đến khi đã ngà ngà hơi men, cô mới liêu xiêu về nhà.
Lại một buổi tối cuối tuần, Hiểu Khê định về nhà thay trang phục rồi đến quá bar Hương Dao trên đường Hảo Vận để nghe nhạc sống, nhưng vừa bước ra khỏi tòa nhà công ty thì cô liền nhìn thấy Phó Vân. Anh đang khoanh tay lại, đứng trước chiếc xe Audi của mình. Thấy Hiểu Khê bước ra, Phó Vân lập tức chạy vòng qua mở cửa xe cho cô, giống như một người tài xế tận tụy.
Hiểu Khê liền dừng lại, nhìn anh mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ: “Có lẽ anh đang muốn nói với mình chuyện gì, nếu không, tại sao sau khi mất tung mất tích hai tháng trời lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình chứ?” Hiểu Khê ngồi vào xe anh, thắt dây an toàn lại.
Phó Vân bật nhạc lên, đó là bài hát của Norah Jones mà cô yêu thích nhất.
“Gần đây anh khỏe chứ?” Hiểu Khê nhìn vào tấm kính trước mặt hỏi.
“Hiểu Khê, chúng ta đừng nói chuyện xa lạ như vậy được không?”
Hiểu Khê không nói gì nữa, lặng thả hồn mình vào âm nhạc, để mặc cho anh đưa cô đi bất cứ đâu. May mà vẫn còn có bài Come away with me xua đi sự im lặng giữa hai người.
“And I want to walk with you
On a cloudy day
In fìelds where the yellow grass grows knee-high
So won’t you try to come
On a mountain top
Come away with me
And I never stop loving you...”
Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, chiếc xe dừng lại trước một dãy biệt thự ở khu Thông Châu [Khu phía Đông Nam của Bắc Kinh]. Những căn biệt thự ở đây mang đậm phong cách miền quê phía Nam nước Pháp: Mái nhà màu cam, bờ tường sơn màu vàng chanh, cửa sổ màu xanh sẫm, bốn bề bao bọc bởi cọc gỗ và bờ rào trồng đầy hoa, màu tím, màu hồng, màu đỏ, từng đóa hoa để mặc gió trêu đùa, tỏa mùi hương hoa dìu dịu, ngát thơm... giống hệt như căn nhà gỗ trong truyện cổ tích mà bố vẫn hay kể cho cô nghe thuở nhỏ. Khi Hiểu Khê nhìn thấy cảnh vật này, cô có cảm giác như mình đang ở trong một đường hầm thời gian.
“Thế nào? Em có thích không?” Phó Vân quay sang, thì thầm bên tai Hiểu Khê.
“Căn nhà đẹp như trong mộng thế này nói không thích thì chẳng phải quá giả tạo sao?” Hiểu Khê trả lời, nếu nói nụ cười của cô có thể che giấu được tâm trạng thì ánh mắt lại chẳng thể lừa nổi ai hết.
Phó Vân rút chìa khóa ra mở cửa rồi nói: “Mời vào!” Anh vừa hoàn thành vai diễn một lái xe tận tụy, giờ lại giả thành anh lễ tân nhiệt tình. Cô thật sự không hiểu nổi anh đang định giở trò gì nữa.
Khi bước vào căn nhà, cô đưa mắt nhìn ngắm xung quanh. Vật dụng và dồ trang trí trong nhà mang dậm phong cách miền quê. Phó Vân đưa Hiểu Khê đi tham quan một vòng, cuối cùng, cô ngồi xuống chiếc sô pha, uống một ngụm nước rồi nói: “Phó Vân, anh đưa em đến đây rốt cuộc là để làm gì? Muốn em trang trí cho căn nhà này sao? Xin lỗi, em không phải là nhà thiết kế nội thất!”
“Hiểu Khê, chúng ta nói chuyện một chút nhé!”
“Em đã nói rất rõ trong thư rồi còn gì?”
“Anh không chấp nhận phán quyết tử hình từ một phía.” Phó Vân ngồi bên cạnh Hiểu Khê, nhìn vào mắt cô, thay dổi hẳn thái độ ngông nghênh trước đây. “Trước kia là do anh không đúng, anh đã không đối xử tử tế với em.”
“Trong chuyện tình cảm không có ai đúng ai sai, chỉ là thích hợp hay không mà thôi.” Khuôn mặt Hiểu Khê không chút biểu cảm.
“Hiểu Khê, nghe anh nói này, ngay từ lần đầu gặp em ở quán rượu vang, anh đã hoàn toàn rung động trước đôi mắt thuần khiết của em, trong lòng anh thầm nghĩ, trên thế giới này, sao vẫn có người con gái đáng yêu, chân thành đến thế? Nhưng vào lúc em rơi lệ, nói ra những đau đớn, buồn bã của bản thân, tâm trạng của anh rất phức tạp. Anh không biết đó là thương hại hay đố kị, thậm chí còn có chút phẫn nộ. Anh biết ban đầu, em không yêu anh, nhưng anh vẫn chấp nhận, anh không thể từ chối một người con gái đặc biệt như em, cho dù trong lòng em vẫn nghĩ tới một người đàn ông khác. Hiểu Khê, em có biết rằng anh đã rất nỗ lực để khiến em bất ngờ vào bữa tối đặc biệt hôm ấy, anh đã mất rất nhiều công sức mới nghĩ ra được. Anh hi vọng biết bao rằng đó thực sự là nước Vong Tình hay cạnh Mạnh Bà. Thế nhưng lúc nhìn thấy em tâm trạng thấp thỏm, căng thẳng, anh lại cảm thấy khó chịu, anh không thể nào biết được em yêu anh hay là đang lợi dụng anh, cho nên anh bắt đầu không vui, anh bắt đầu muốn lẩn tránh em. Đây chính là lý do mà em thường xuyên không tìm thấy anh. Tiệc sinh nhật mẹ anh lần trước, sở dĩ anh không mời em tham dự vì anh thực sự không đủ tự tin giới thiệu cho mẹ biết em là bạn gái của mình, bởi vì anh không biết sau khi giới thiệu em cho mẹ anh, biết đâu một ngày nào đó, khi em đột nhiên quay lại vòng tay của người tình cũ thì anh phải giải thích với mẹ ra sao. Trước đây, anh đích thực đã có rất nhiều, rất nhiều bạn gái, nhưng khi ở cùng với họ, anh chưa bao giờ cảm thấy hổ thẹn với chính mình. Xin hãy tha thứ cho anh, anh thực sự không ngờ em lại suy nghĩ quá nhiều và sâu sắc đến thế, thực ra anh cũng đã nghĩ quá nhiều. Anh xin lỗi, xin lỗi em...” Đôi mắt của Phó Vân long lanh, một giọt lệ tuôn trào khỏi bờ mi.
Nghe những lời Phó Vân nói, Hiểu Khê bắt đầu nghẹn ngào: “Anh đừng nói nữa, đừng nói nữa, anh không sai, không hề sai...”
“Hiểu Khê, một chiếc ghế gỗ, một căn nhà mộc, một người yêu thương mình, một bờ biển rộng, đó là tất cả mong muốn của anh. Mong muốn của anh không thể nào không có em được.” Phó Vân bước lại gần, ôm Hiểu Khê vào lòng. Người đàn ông thích mặc áo phông Doraemon, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu, luôn ngạo nghễ trước đời lúc này đang ôm Hiểu Khê rất chặt.
“Chúng ta làm lại từ đầu được không?” Phó Vân thì thầm.
“Lúc này, đầu óc em đang rất hỗn loạn, chưa thể trả lời anh ngay được.” Hiểu Khê nói.
Một lúc sau, Hiểu Khê gạt nước mắt, mỉm cười rồi nói với anh: “Em đói rồi, đưa em đi ăn gì đi!” Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, Hiểu Khê đã có thói quen này, mỗi lần tâm trạng không vui hoặc hỗn loạn là cô lại vô cùng nhớ nhung các món ăn thơm ngon.
Lúc về đến nhà, Hiểu Khê đã suy nghĩ rất lâu, rất lâu. Bây giờ chính là lúc phải đưa ra quyết định sau cùng, nên nói lời từ biệt và phải đi tìm một vùng trời mới cho riêng mình.
Cuối cùng Lưu Hiên cũng đi hưởng tuần trăng mật về, Hiểu Khê đã viết sẵn thư xin từ chức rồi trình lên anh.
“Hiểu Khê, đến phòng làm việc gặp anh một lúc!” Trong điện thoại, giọng nói của Lưu Hiên vô cùng tức giận.
“Em thực sự khiến anh thất vọng, anh đã bồi dưỡng, đào tạo em hơn ba năm nay, bây giờ em nói đi là đi luôn được sao? Nói với anh, tại sao lại thế?” Khuôn mặt anh phẫn nộ, bất mãn.
“Binh sĩ không muốn làm tướng quân là binh sĩ không tốt, tương tự, nhân viên không muốn làm ông chủ cũng là nhân viên tồi.” Hiểu Khê bình thản nói, bởi vì cô đã chuẩn bị sẵn những câu nói này từ trước rồi.
“Hiểu Khê, em đừng có đùa nữa, bây giờ đang trong tình hình gì chứ, đang là khủng hoảng kinh tế đó. Dù em có chí lớn thế nào thì cũng nên nhẫn nhịn, cũng phải chờ đợi chứ!” Lưu Hiên chẳng thể nào nhẫn nại thêm được nữa, anh đứng bật dậy khỏi chiếc ghế.
“Em muốn đến châu Âu.” Hiểu Khê nhẹ nhàng nói.
“Em tới châu Âu làm gì chứ? Đi tìm một người đàn ông tóc vàng mắt xanh rồi sinh một đứa con lai xinh đẹp sao?”
“Cái đó cũng rất có thể. Em muốn đi châu Âu tìm những câu chuyện cổ tích, đi tìm giấc mộng lãng mạn, thuần khiết của mình, nói không chừng chàng bạch mã hoàng tử của em đang ở Châu Âu cũng nên.” Mặt cô không chút biểu cảm.
“Được thôi, vậy anh chúc phúc cho em, chúc em sớm tìm được những câu chuyện cổ tích, tìm được bạch mã hoàng tử của riêng mình.” Lưu Hiên gạt tay, tất cả tài liệu, văn kiện trên bàn làm việc đều loạn thành một đống.
“Cảm ơn anh.” Hiểu Khê quay người bước đi, khóe mắt đong đầy nước, cô vội ngẩng đầu để nước mắt không trào ra ngoài.
“Muốn khóc thì cứ khóc, khóc cho thật sảng khoái vào!” Lưu Hiên đưa cô một tờ giấy thấm.
Bởi vì có đầy đủ các giấy tờ cần thiết, đảm bảo về tài chính nên Hiểu Khê làm xong thủ tục xuất ngoại một cách thuận lợi và nhanh chóng. Trước khi lên máy bay đi Pháp, Hiểu Khê quay đầu nhìn bầu trời âm u ở Bắc Kinh, từ giờ về sau, chẳng biết đến lúc nào, cô mới có thể nhìn lại cảnh vật nơi này. Hiểu Khê gửi một tin nhắn cho Phó Vân: “Vân, thực ra mỗi người chúng ta đều là một thành phố, hoa lệ, cô độc, đợi chờ cái chết và luân hồi chuyển kiếp. Cảm ơn anh đã để em được tái sinh.”