Chương 3
Vừa hoàn thành xong bài tập vật lí trị liệu, Mục Cẩn đỡ Đỗ Mạn Linh về phòng, sau đó ấn ngay cô lên giường, sợ cô mệt.
Trong toàn bộ quá trình. Đỗ Mạn Linh đều rất phối hợp. Bị mất trí nhớ, hiện giờ cô như một con chim non mới sinh, cho nên, đối với người mà cô nhìn thấy đầu tiên, hơn nữa lại có thân phận thân thiết với mình như vậy, có thể nói là tin tưởng vô điều kiện.
Mục Cẩn cẩn thận kê một cái gối phía sau cô, sau đó dịu dàng hỏi:” Có mệt không ?”
Đỗ Mạn Linh lắc đầu. Cơ thể đã không hoạt động hơn nửa năm, nên không được linh hoạt cho lắm. Hiện tại, mọi hoạt động đi lại của cô đều là được Mục Cẩn cưỡng chế thành không bồng thì bế. Thậm chí là lúc đi tắm, hay khi đi vệ sinh, anh đều cùng cô.
Tuy nói lúc cô hôn mê, những việc này cũng đều là anh làm cho cô, hơn nữa hai người lại là vợ chồng, nhưng cô lại rất ngại, muốn tự mình làm, thì cơ thể lại không cho phép.
Vì vậy, đối với việc vật lí trị liệu, cô luôn tập rất nhiệt tình, luôn muốn mau chóng có thể hoạt động lại bình thường, thoát khỏi hoàn cảnh xấu hổ này.
Mục Cẩn làm sao lại không biết suy nghĩ của cô, nhưng anh vẫn mong cho cô lâu khỏi một chút. Ngoài những lúc tập, anh đều cưỡng chế, bế cô trên tay, cho nên, khoàng thời gian để cô sử dụng cơ thể, không nhiều như cô tưởng tượng.
Cô như thế này, anh thích bế thì bế, thích ôm thì ôm, tình cảnh này, trước đây anh đã từng mơ về nó rất nhiều lần rồi, cứ ngỡ là mãi mãi cũng sẽ không thực hiện được, nào ngờ, trời cao lại không bỏ rơi anh.
Thật thuần thục gọt một trái táo, sau đó cắt lấy một miếng vừa phải, đưa đến bên miệng cô. Đỗ Mạn Linh cũng phối hợp, cắn một miếng táo trên tay ăn, nhai nhai mấy cái, trên mặt là sự thỏa mãn:
- “Ngọt quá ! Rất ngon !”
Mục Cẩn thấy vậy thì cười sủng nịch, lấy tay kia nhẹ nhéo mũi cô : “Con mèo tham ăn !”
Những hành động thân mật như vậy, Mục Cẩn vẫn thường làm, Đỗ Mạn Linh lúc đầu còn không quen, sau này cũng dần tiếp nhận.
Đỗ Mạn Linh thấy Mục Cẩn cứ gọt táo cho mình, bản thân lại không hề ăn một miếng, thì lên tiếng:
- “Táo rất ngon đó, anh cũng thử đi !”
Mục Cẩn khẽ ừm một tiếng, liền tiện tay đưa miếng tao cô đang ăn dở vào miệng.
- “Rất ngon, rất ngọt, đúng chứ !”
Nhìn thấy cô vợ nhỏ đang hồi hộp nhìn mình, Mục Cẩn không kiềm chế được, lập tức nhoài người lên, che lấy môi cô, mạnh mẽ đưa đầu lưỡi vào trong, tiến hành công thành đoạt đất.
Đơi đến khi gương mặt của Đỗ Mạn Linh đỏ lên vì thiếu dưỡng khí, lúc này mới buông ra, trên môi hiện ra một nụ cười trêu tức :
-“Đúng là rất ngọt, nên ăn nhiều một chút.”
Ăn, ăn, ăn. Ăn cái đầu anh, người ta là bảo anh ăn táo, chứ đâu phải ăn … người.
Không khí ái muội còn chưa biến mất hoàn toàn, điện thoại của Mục Cẩn đã vang lên.
Không nhanh không chậm, dùng khăn lau bàn tay sạch sẽ, sau đó mới nghe điện thoại : “Alo! Chú Trần ?”
-“Vậy sao ? Vậy có ai bị thương không ? À, không có người bị thương là tốt rồi, không sao, chú cứ xem đó mà làm.”
Đỗ Mạn Linh thấy gương mặt anh trông có vẻ nghiêm túc quá, không dám lên tiếng.
Đợi khi Mục Cẩn nghe điện thoại xong thì quay sang nhìn cô, giọng điệu đầy sự có lỗi:
- “Tiểu Linh, nhà của chúng ta…cháy rồi!”
A, không ngờ lại nghe được đáp án này, cô hết sức ngạc nhiên. Mục Cẩn lại nói tiếp, dáng vẻ như vô cùng tiếc nuối:
- “Thật xin lỗi, lúc trước anh còn hứa sẽ mang ảnh cưới của chúng ta cho em xem, để em có thể nhanh chóng nhớ lại, nào ngờ, lại xảy ra sự việc này. Toàn bộ đồ đạc trong căn nhà, đều cháy sạch rồi.”