Nắm trường kiếm, tôi như dũng sĩ Đồ Long, vượt mọi chông gai, liếm vết
thương một mình tiến về phía trước, mỏi mệt về nhà, nụ hôn của hoàng tử lạichưa bao giờ thuộc về tôi.
Một quyển tạp chí quăng tới trước mặt Tề Thiên Kiêu.
Tề Thiên Kiêu cúi đầu, trang bìa la bức ảnh anh va Lina bị chụp khitham gia yến hội tối qua, nang mắt, anh thản nhiên ma nhìn bạn tốt, khônghiểu bạn tốt ném tạp chí nay cho anh làm gì?
"Tôi không bảo cậu xem cai nay.‛ Nick bĩu môi, mở tạp chí ra, ‚Cậunhìn này."
Đay chính la tin tức lớn.
Con ngươi đen như mực hơi hơi co rút lại, Tề Thiên Kiêu nhìn tấm hìnhtrên tạp chí.
Cô gai trong bức ảnh dĩ nhiên không xa lạ với anh, cô bị một gã tóc nauanh tuấn ôm trong lòng, nam nhan hôn vao ma cô, ma cô cũng cười hết sứcngọt ngao.
"Nghe nói gần đay Bối Nhã cùng tiểu tử nay qua lại than mật, hắn lacon chau nha Brown, tên la Jess, từ sau sinh nhật lần trước của Bối Nhã, hai
người liền quen biết, thường thường đi chơi cùng nhau, mình còn tưởngrằng Bối Nhã chỉ coi hắn la bạn bè, không ngờ rằng lại bị chụp ảnh, với lạikhông chỉ như vậy, cậu xem xem." Nick đưa tay lật sang trang kế tiếp, vẫnla hai người đó, nhưng bức ảnh lại cang than mật.
Tay cô ôm lấy cổ người đan ông, tay gã lại đặt ở hông cô, than thể gắtgao dan vao nhau, hai người hôn đến nóng bỏng.
"Xem ra tiểu Bối Nhã của chúng ta đã yêu rồi ha!" Nick cảm than mavuốt cằm, một đôi mắt lam lại nhìn thẳng Tề Thiên Kiêu.
Hắn chờ xem phản ứng của Tề Thiên Kiêu.
Chuyện giữa Tề va Bối Nhã, hắn dĩ nhiên biết, than la bạn bè của cả haingười, hắn luôn đặt tất cả ở trong mắt.
Bối Nhã luôn luôn la tiểu muội muội yêu thương của hắn, hắn biết Tềghét hận sự tồn tại của Bối Nhã, nhưng hắn cho rằng Bối Nhã vô tội.
Song tính cố chấp của Tề hắn hiểu rõ hơn bất kì ai, hai người cùng nhaulớn lên, hắn biết khúc mắc trong lòng Tề, đối với loại an oan nay hắn cũngkhông có biện phap bình phẩm, chỉ có thể lam người đứng ngoai quan sat.
Chẳng qua la hắn không nghĩ đến Tề va Bối Nhã rốt cuộc sẽ phat sinhquan hệ, lúc phat hiện, la hắn trong lúc vô ý bắt gặp cảnh hai người bọn họhôn nhau.
Ma bị hắn phat hiện, thai độ hai người trai lại rất bình tĩnh, Tề cảnh caohắn không được nói ra, nhất la không được để Tề Duy Đức biết.
Về phần Bối Nhã, thần sắc của cô bình thản, canh môi cười yếu ớt. Côem gai nhỏ nay, thỉnh thoảng luôn trầm lặng lam cho người ta nhìn khôngthấu.
Hắn từng hỏi Tề, sao cùng Bối Nhã phat triển thanh như vậy? Thai độcủa Tề cũng la lãnh đạm, nói hai người la quan hệ bạn trên giường, ngoaicai đó ra, cai gì cũng không phải.
Ma Bối Nhã, đối mặt với cau hỏi của hắn, cô lại chỉ hướng về phíatrước ôm lấy hắn, muốn hắn không cần lo lắng vì cô, cô không có việc gì,chuyện với Tề, la tự cô để nó phát sinh.
Cô bé ngốc đó.
Nghe cô nói như vậy, hắn liền hiểu được, cô em gai nhỏ của hắn yêumột người không nên yêu, nhưng cô không cần hắn nói ra.
Cô nói, thứ thuộc về cô, cô sẽ tự mình gianh lấy, không muốn ai nhúngtay vào.
Được rồi! Hắn không nhúng tay vao, vậy hắn có thể pha rối chứ!
Than la đan ông Anh quốc, luôn muốn đứng về phía phụ nữ, hắnquyết định giúp em gai yêu thương của hắn một phen, thăm dò phản ứngcủa Tề
"Thế nao? Cậu có cảm giac gì?" Chịu không nổi sự im lặng của TềThiên Kiêu, Nick không nhịn được mở miệng.
Tề Thiên Kiêu dời mắt khỏi tạp chí, thản nhiên giương mắt, khuôn mặtanh tuấn không chút dao động,, "Muốn có cai cảm giac gì? Đó la chuyệncủa cô ta."
Ma chuyện của cô, không liên quan gì tới anh.
"Cậu không quan tam?" Nick không tin được dò hỏi.
Nhìn ra ý đồ của hắn, Tề Thiên Kiêu hừ nhẹ giễu cợt "Nick, cậu suynghĩ nhiều qua, mình đã nói rồi, mình cùng cô ta chỉ la bạn trên giường,theo nhu cầu, thế thôi."
"Cậu đối với Bối Nhã thật sự không có chút cảm giac nao?" Hắn cho làmối quan hệ của bọn họ lau như vậy, Tề phải có phần để ý chứ.
"Cảm giac? Đương nhiên la có." Tề Thiên Kiêu nhếch môi, cũng khôngmang chút cảm tình "Cậu đã quên, tôi khao khat cô ta biến mất."
"Tề." Nick nhíu may, mất hứng vì cau nói nay.
Tề Thiên Kiêu biết bạn tốt đứng về phía An Bối Nhã. Cô gai kia, vớiđan ông có một vỏ bọc, mặc kệ la cha, Mike, Cole hay la Nick, đều bị côbiến thanh ngoan ngoãn dễ bảo.
Tề Thiên Kiêu hừ lạnh trong lòng, nhìn về phía Nick, anh lạnh giọngcảnh cao, "Nick, đay la chuyện của mình va cô ta, cậu đừng quản."
Anh luôn luôn chan ghét người khac tham gia vao chuyện của mình,cho dù đối phương la bạn tốt của mình cũng không được.
Nhìn Tề Thiên Kiêu, Nick nhịn không được thở dai, "Tề, Bối Nhã nó..."
Hắn muốn vì Bối Nhã nói chuyện, nhưng lại nghĩ Bối Nhã kêu hắnkhông cần nhúng tay.
Aizzz! Hai người đều nói hắn không cần nhúng tay, thế nhưng bảo hắnkhông lo lắng sao được? Hơn nữa xem ra Tề thật sự không có một chúttình cảm nao với Bối Nhã, hắn khuyên Bối Nhã từ bỏ liệu có được không?
Nhưng Bối Nhã sẽ chịu nghe sao?
Ở phương diện nao đó, ca tính của hai người kia thật sự rất giốngnhau, kiêu ngạo giống nhau, tùy hứng giống nhau, độc lập giống nhau, cốchấp giống nhau.
"Quên đi, tùy cac người thôi!" Nick phất tay, buông tha. Hắn cứ tiếptục lam người đứng xem la tốt rồi.
"Tớ trở về phòng lam việc của mình đay.", Hắn quyết định quay về vănphòng gọi điện thoại, hắn muốn hỏi Bối Nhã một chút, cô cùng con trai nhaBrown xảy ra chuyện gì.
Nick vừa rời đi. Ánh mắt của Tề Thiên Kiêu lại chuyển về phía tạp chí,hình ảnh ôm hôn lam cho con ngươi đen lướt qua một tia lạnh.
Sau tiệc sinh nhật, anh rời khỏi Scotland, tới chi nhanh công ty ở NewYork, ma Lina cũng đi theo, cô la đối tượng gặp gỡ của anh gần đay.
Lina xinh đẹp cao nhã, gia thế bối cảnh cùng anh cực xứng đôi, mẹ rấthai lòng với Lina, nếu không có gì ngoai ý muốn, cô la người vợ tương laicủa anh.
Đối với người vợ được chọn nay, anh cũng vừa ý.
Về phần An Bối Nhã, cô vốn bé nhỏ không đang nói --
Anh đưa Lina cùng đến London, hai người cùng đến cùng đi, anh đểLina theo anh tham gia cac yến hội, khiến tạp chí đưa tin về anh va Lina,anh không ngại thể hiện sự than mật giữa anh va Lina, anh muốn cho AnBối Nhã biết, cô hoan toan không la gì hết.
Lên giường thì sao? Hai bên cam tam tình nguyện, anh không cần phụtrách, cho dù -- cô yêu anh.
Cô muốn mượn cai nay khiến anh chú ý, để xem anh có quan tam haykhông à?
Trò hề vô vị.
Cầm tạp chí, anh ném vao thùng rac,
Porsche đỗ trước cửa.
"Bối Nhã, tới rồi." Jess xoay người, mê muội nhìn An Bối Nhã, ban taymơn trớn bắp đùi trắng mịn, không an phận ma ôm eo nhỏ.
An Bối Nhã hơi say rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, lười biếngmở mắt ra, khắp người tản ra hương vị mê người không nói nên lời.
Cô cười với Jess, "Cam ơn"
Không nam nhan nao có thể khang cự lại cô lúc nay, Jess nhịn khôngđược nghiêng người về phía trước, muốn hôn cô gai đã khiến lòng hắn xúcđộng
Nhưng ban tay nhỏ bé mềm mại lại ngăn cản hắn.
"Không được." Cô lắc đầu với hắn, mắt đẹp hiện ra ý cười quyến rũ.
Jess thở dai, nhưng vẫn không bỏ qua, đôi tay dùng sức ôm vòng eothon, để than hình mềm mại dan vao hắn, "Bối Nhã, lam bạn gai của anhđược không?"
Hắn lại hỏi một lần nữa, muốn cô thuộc về hắn.
Mấy thang nay bọn họ luôn vui đùa cùng nhau, với cai ôm, nụ hôn củahắn,cô sẽ không cự tuyệt, nhưng với yêu cầu kết giao hắn đưa ra, cô lạiluôn lắc đầu.
Cô luôn dao động bất định, khiến hắn không nhìn thấu, nhưng cangnhư vậy, hắn cang say đắm cô, hận không thể khiến cô chỉ thuộc về hắn.
An Bối Nhã nhẹ nhang đẩy hắn ra, nhìn ngọn lửa trong đôi mắt changtrai, cô mỉm cười, nghiêng người thơm nhẹ lên ma hắn.
"Cam ơn anh vì đã đưa em về." Gỡ tay hắn ra, cô mở cửa xe, sau đókhom người cười với hắn "Lai xe cẩn thận, bye."
Thai độ của cô lam Jess biết mình lại bị từ chối, nhưng hắn sẽ khôngbuông tha như vậy, "Bối Nhã, ngay mai có muốn tới bãi biển không? Anhsẽ lai du thuyền đưa em ra khơi."
Ngay mai bắt đầu nghỉ hè, hắn muốn lợi dụng mùa hè nay theo đuổicô.
"Không được." Bắt đầu từ ngay mai, cô được đến công ty thực tập, đayla kế hoạch hang năm được thu xếp tốt mỗi khi đến kì nghỉ hè của cô.
Thấy Jess lại muốn nói gì đó, An Bối Nhã mở miệng, " Jess, khai giảnggặp lại." Sau đó vẫy tay chao, đóng cửa xe, bước về phía canh cổng sắt.
Nghe được tiếng Porsche phóng đi, cô rũ mắt xuống.
Tối nay cô va Jess đến quan ăn đêm thưởng thức, uống rất nhiều rượu,cảm giac say thế nay lam bước chan cô liêu xiêu, nhưng thần trí cô vẫn tỉnhtáo.
Cô từ trước đến nay luôn biết kiềm chế, biết giới hạn của mình, sẽkhông để cho mình say đến bất tỉnh nhan sự.
Thoải mai cởi giay cao gót, cô đi chan trần, theo anh đèn tiến về phíatrước, một mình đi trên con đường nhỏ, gió nhẹ khẽ lướt qua, phan tancảm giac say của cô một chút.
Cô nghĩ, nên giữ một khoảng cach với Jess, sự nhiệt tình của chang traiđó la nghiêm túc, đang tiếc, cô không thể đap lại hắn.
Cô chỉ lợi dụng hắn để khiến người kia chú ý, như thế thực qua đang,cô biết, nhưng để đạt được mục đích, cô không ngại giở bất cứ thủ đoạnnào.
Cô An Bối Nhã từ trước đến nay sẽ không phải một nang công chúalương thiện, công chúa chỉ có thể đợi chờ hoang tử đến, cô khinh thườngchờ đợi, thứ cô muốn, cô sẽ vì mình ra sức tranh đoạt, cho dù trở thanhphù thủy xấu xa cũng chả sao hết.
Dù sao, cô vốn xấu xa ma.
"Ha..." Tiếng cười nhẹ nhang theo canh môi bật ra, cô chuyển hướng,không tiến vao nha chính nữa, đi tới hướng hồ bơi ở bên trai.
Sau đó, cô chứng kiến cảnh hoang tử va công chúa hôn nhau.
Hoang tử ngồi trên ghế dựa, ban tay to ngăm đen đang chạm vao gaycông chúa, ma công chúa dựa vao vòm ngực rộng lớn của hoang tử, giốngnhư con chim nhỏ, được hoang tử ôm trong ngực.
Thật đẹp, y như một bức họa tuyệt mĩ.
Người biết thưởng thức, sẽ im lặng ma xoay người bỏ đi, không đanhlòng pha tan hình ảnh vô cùng mỹ lệ nay.
Đang tiếc An Bối Nhã cô đay từ trước đến nay không biết thưởng thức,cô đi vao bức tranh nay, lam một tên bạch diện xấu xa, "Hi! Quấy rầy rồi"
Cô cười khẽ, cắt ngang sự than mật của hoang tử va công chúa mất rồi.
Cha! Thấy Lina giật mình ngoảnh lại, còn có người nao đó bắn ra mộtanh mắt gia lạnh, An Bối Nhã không thể không thú nhận -- cảm giac thíchthật.
"Hello! Lina" Cô hướng về phía công chúa vẫy tay, đôi giay cao gótmang trên tay cô theo cử chỉ của cô ma phat ra tiếng lộc cộc.
"Hi! Bối Nhã." Lina vuốt tóc, đem sợi tóc vén sau mang tai, đối mặt vớivẻ say rượu của An Bối Nhã, cô vẫn đap lại với một nụ cười.
Mỹ nữ chính la mỹ nữ, ngay cả động tac vén tóc cũng rất đẹp.
An Bối Nhã cười tan thưởng, sau đó nhìn về phía khối băng nao đó,"Hi! Ngượng thật, quấy rầy hai người rồi."
Tề Thiên Kiêu lạnh lùng nhìn cô, cô mặc quần short demin, độ dai chỉđủ để ôm lấy cặp mông tròn, lộ ra đôi chan dai xinh đẹp, T-shirt ngắn mautrắng ôm lấy đường cong xinh đẹp, chỉ cần cô khẽ cử động, ao phông ngắnsẽ hướng lên trên, lộ ra cai bụng phẳng.
Anh nhìn chằm chằm vao bụng của cô--nói chính xac la nhìn chằmchằm vao cai khuyên rốn trên bụng.
Cô đeo nó từ bao giờ? Ba thang trước rõ rang anh còn chưa thấy.
Chú ý tới tầm mắt của anh, An Bối Nhã nghiêng đầu cười, cô vén aophông ngắn, lộ ra cai bụng nhỏ, ngón tay đùa nghịch cai khuyên lóe sang.
"Đẹp không? Em mới đeo ba thang trước." Chính xác là ngay sau hômanh đi New York, "Lúc đầu em muốn đeo thêm một cai ở lưỡi nữa." Cô thèlưỡi, sau đó nhăn mặt nhăn mũi, "Có điều em sợ Tề thúc sẽ té xỉu, nên thôivậy.‛ Giọng điệu của cô rất la tiếc rẻ.
Đang tiếc lời của cô chỉ rước lấy sự lạnh lùng của hoang tử, còn có nétphản đối trong anh mắt khinh thị của công chúa, nhưng vì gia giao tốt nêncông chúa vẫn chỉ mỉm cười lịch sự.
Thật la không thú vị.
An Bối Nhã bỏ lại giay cao gót, bước từng bước nhỏ đến bể bơi.
"Em uống say rồi, trở về phòng đi." Tề Thiên Kiêu rốt cục mở lời, vừamở miệng la lạnh lùng ra lệnh.
Cô ma nghe lời thì đúng la ma am.
An Bối Nhã buồn cười liếc anh một cai. Người đan ông nay dựa vao caigì ngồi trên ghế, dùng cai miệng cao cao tại thượng kia nói chuyện với cô?
Anh biết cô sẽ không phục tùng.
"Có lẽ hai người nên để nơi nay lại cho tôi." Cô đề nghị với họ, "Tin tôiđi, phòng có giường đôi, so ra thì phù hợp với hai người hơn."
Cho dù bảo vệ nghiêm ngặt, thế nhưng paparazzi (tiếng bông la cẩutử=]]) vô khổng bất nhập*, ống kính dai dùng tốt lắm, bị chụp mấy tấmđang ham muốn rồi được đăng trên tạp chí hang tuần sẽ không hay.
* (chỗ nao cũng nhúng tay vao, lợi dụng tất cả mọi dịp)
An Bối Nhã hướng bọn họ tặng một cai hôn gió, "Ngoan, nghe lời." Ngảngớn ném một cai mị nhãn, sau đó xoay người lấy một tư thế hoan mỹnhảy xuống bể bơi.
Rao một tiếng, thực cố ý, khiến nước bắn tung tóe đến chỗ bọn họ, rướclấy tiếng kêu nhỏ của Lina.
Thế nao? Cắn cô a!
An Bối Nhã trồi lên khỏi mặt nước, ngón tay vuốt mai tóc ngắn ẩm ướtra đằng sau, ao trắng ngắn mỏng manh kề sat than thể mềm mại, vẽ ra bộngực tròn trịa chắc nịch, một phần eo nhỏ lộ ra, quần đùi denim bao lấycặp mông tròn, Ánh trăng tỏa trên người cô, da thịt mau mật ong lộ ra xinhđẹp rực rỡ, đôi mắt đẹp như đang nhìn về phía hư không, môi cười nhạt,nét gợi cảm khiến người ta điên cuồng.
Ma đôi mắt đẹp lại liếc Tề Thiên Kiêu, tinh tường thấy được ngọn lửatrong mắt anh.
"Lina, em về phòng trước, anh có việc muốn cùng công chúa nhỏ củaTề gia thảo luận một chút." Tề Thiên Kiêu thản nhiên mở lời.
"Được rồi." Lina mềm mại gật đầu, cầm khăn tắm quấn quanh cơ thể,xoay người đi vao bên trong.
An Bối Nhã đạp nước, hiện lên than thể bơi về phía sau, ngước mắtnhìn anh, con ngươi xinh đẹp mang theo chút cam dỗ, "Chúng ta nóichuyện gì?"
Tề Thiên Kiêu nhảy xuống nước, di chuyển về phía cô.
Cô thì cứ lùi, đến tận lúc bị thanh bể ngăn lại, bị than hình cao lớn baophủ, cô ngẩng đầu, canh tay vòng lên cổ anh.
Anh đẩy tay cô ra, thô lỗ ma chế trụ người cô.
"An Bối Nhã, trò chơi nay tôi chan ngấy rồi." Anh vô tình nhìn cô,khuôn mặt anh tuấn lạnh gia ma cham biếm.
"Cô cho la ở bên tên nhóc nha Brown, tôi sẽ để ý sao?" Anh nói khẽ,nhìn thấy dấu hôn trên xương quai xanh của cô, mắt hơi long lên, ngón taynắm cằm cô cang dùng sức, lam cô đau đớn.
An Bối Nhã đẩy tay anh ra, cô dan vao anh, bộ ngực chống vao lồngngực của anh, mắt đẹp nhìn anh, "Nói chơi chan rồi, thì không chơi nữavậy!"
"Không chơi?" Ban tay nắm lấy bộ ngực mềm mại, Tề Thiên Kiêu véonộn nhũ, khuôn mặt anh tuấn cúi thấp xuống, môi hai người gần như kềsat lại, trong con ngươi đen như mực la đùa cợt không chút giấu diếm.
"Cô cam lòng? Đừng quên, la cô bam lấy tôi trước, la cô quyến rũ tôitrước, người trêu chọc tôi trước cũng la cô. An Bối Nhã, cô tưởng rằng tôikhông biết cai gì sao? Cô nang nhỏ khờ dại, cô yêu tôi, đúng không?" Anhnhìn cô chằm chằm, muốn thấy cô lộ ra bộ dạng bối rối.
Anh muốn cô không chịu nổi, muốn kéo nụ cười trên mặt cô xuống,khiến cô không thể kiêu ngạo lam can nữa, dùng anh mắt khủng hoảngnhìn anh.
Bàn tay to dùng sức, đem cô khóa vao trong ngực, dục vọng của anh kềsat mềm mại của cô, cô ngả ngớn mơn trớn than thể của anh, ma đầu ngựcnon mịn đã sớm đứng thẳng, xuyên thấu qua ao phông ngắn, hé lộ độngtình của cô.
Tề Thiên Kiêu cười nhạo, nhìn vao mắt cô khinh thường tới cực điểm,"An Bối Nhã, yêu tôi cô có thực sự sẵn sang chấm dứt trò chơi nay?"
"Sao lại luyến tiếc?" Bị anh nói toạc ra chuyên cô yêu anh, An Bối Nhãkhông chút kinh ngạc, cô sớm biết bản than không thể lừa gạt anh, cô cũngkhông ngại cho anh biết, bởi vì--la cô cố ý để lộ cho anh biết
Cô không muốn giống như trước khi tai sinh, chỉ muốn len lén thươnganh trong lòng, chỉ biết dùng vẻ kiêu căng nguỵ trang bản than, cai gì cũngchẳng dam nói, cô không muốn lại phải lam một người nhút nhat nữa.
Lúc nay, cô tuyệt đối sẽ không giống như trước đay.
"Tôi yêu anh, nhưng ma..." An Bối Nhã đẩy anh ra, ngẩng khuôn mặtnhỏ nhắn lên, bướng bỉnh không thuần phục, "Tề Thiên Kiêu, tôi khôngcần anh."
Yêu, phải hèn mọn sao?
Không, cô từng hèn mọn, không giống An Bối Nhã dam yêu dam hậnmột chút nao, ma lần nay, cô sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó nữa.
Cô kiêu ngạo cuồng vọng như thường, chỉ có như vậy, anh mới chămchú nhìn cô, thứ anh muốn la một đối thủ ngang sức, ma cô, sẽ lam anhmắt anh không thể rời khỏi người mình.
Tề Thiên Kiêu nhìn cô chằm chằm, cô gai nay... Rõ rang anh nắm đượcnhược điểm của cô, nhưng cô vẫn đang cao ngạo như nữ hoang, anh vĩnhviễn không thể hiểu rõ cô, hai người giằng co, cô chưa bao giờ sẽ la ngườithua.
Ma anh, vì thế nên căm giận, nhưng không kìm được để ý, muốn hoantoan chinh phục cô, khiến cô chịu khuất phục, biết rõ đay la thủ đoạn củacô, anh vẫn cứ bước vao.
An Bối Nhã vỗ nhẹ mặt anh, kiễng mũi chan, ghé vao lỗ tai anh thầmthì, "Tề Thiên Kiêu, trò chơi nay muốn chấm dứt hay không, la do tôi quyếtđịnh."
Sau đó trước khi anh đưa tay tóm được cô, cô đã rời đi trước.
Lên bờ, cô từ trên cao nhìn xuống anh đang ở dưới, anh trăng rơi vaotrên người cô, khuôn mặt thanh tú phấn chấn, xinh đẹp ma phơi phới kiêungạo.
"Công chúa của anh đang ở trong phòng chờ anh đấy!"
Mà cô--phù thủy xấu xa nay điềm nhiên bỏ đi trước, còn hoang tử thì...Cô còn chưa vội ma đem anh nuốt vao bụng, chậm rãi thu lưới la được rồi.
Tặng cho anh một cai hôn gió, khom người xach giay cao gót lên, côcao ngạo bỏ đi.
Tề Thiên Kiêu mím môi nhìn cô rời khỏi, lửa nóng ở dưới bụng củaanh, la một ngọn lửa giận chay hừng hực do cô dấy lên.
Vanh tai anh vẫn còn giữ lại hơi ấm từ hơi thở nhẹ nhang của cô, lờinói khiêu khích của cô khiến anh rũ mắt xuống, môi đẹp lạnh lùng nhếchlên.
Anh sẽ khiến cô hiểu ra, trò chơi nay, cô không phải la thống lĩnh, anh -- mới la kẻ chi phối nó.
Trong phòng họp, tiến hanh hội nghị nghiêm túc.
Tề Thiên Kiêu ngồi trên vị trí chủ trì, ngón tay dai cầm bút may, khuônmặt tuấn tú lạnh lùng, tay trang mau đen sang trọng tỏa ra khí thế kinhngười.
Điều nay lam cho trưởng phòng kinh doanh đang bao cao công việccang nơm nớp lo sợ, vừa lén nhìn sắc mặt phó tổng tai, vừa giới thiệu kếhoạch kinh doanh mới nhất.
Tề Duy Đức tuy rằng vẫn la tổng tai, song gần như đã không quan tamđến công việc, ngay cả công ty cũng ít đến, ông đem toan bộ công việc củacông ty giao cho Tề Thiên Kiêu xử lý, chỉ vao hội nghị cổ đông hang nămmới xuất hiện.
Ma nhan viên trong công ty đều biết tac phong nghiêm khắc của TềThiên Kiêu, anh muốn những người thực sự lam việc, chứ không phảinhững nhan viên ăn không ngồi rồi.
Tề thị tai phiệt chỉ nhận người có năng lực, không cho phép người dựavao quan hệ bước vao, hang năm tuyển chọn nhan tai đều có yêu cầunghiêm khắc, thế nhưng vẫn có một đống người muốn vao Tề thị tai phiệt,không chỉ vì lương cao, ma phúc lợi cũng tốt, chỉ cần có năng lực la có thểleo lên cao.
Ở đay, tất cả đều la những nhan vật tinh anh của công ty, bọn họ dựavao năng lực của mình leo lên địa vị bay giờ-- ngoại trừ người nao đó, cô ladựa vao quan hệ ma vao.
An Bối Nhã ngồi ở vị trí bên cạnh Tề Thiên Kiêu, ngón tay gõ nhẹ trênlaptop, đanh bản ghi chép nội dung hội nghị.
Địa vị của cô có chút đặc biệt, tuy rằng trên danh nghĩa la trợ lý đặcbiệt lam thời của phó tổng tai, nhưng trong cuộc họp va phương hướngkinh doanh của công ty, cô cũng có tư cach góp ý.
Đối với điều nay, những người ở đay không có dị nghị gì, năng lực củaAn Bối Nhã bọn họ rõ như ban ngay, hơn nữa cô lam người khởi sự, yêucầu trình độ hoan mỹ hoan toan không thua phó tổng tai.
Một cuộc họp, hai người khủng bố trấn giữ, cũng khó trach nhữngngười ở đay căng thẳng không thôi.
Tề Thiên Kiêu như nghe trưởng phòng kinh doanh bao cao công việc,anh mắt rũ xuống lại dời trên người An Bối Nhã.
Cô mặc y phục mau trắng, khuôn mặt thanh tú tranh điểm đơn giản,chuyên tam ghi chép biên bản hội nghị, nhưng anh để ý thấy canh môi côcăng ra, sắc mặt cũng trắng bệch, đầu may hơi nhíu lại.
Cô che giấu rất kha, nhưng anh vẫn nhìn ra sự khac thường của cô.
Chỉ có khi tới kì sinh lý, cô mới có thể lộ ra bộ dang nay. Kỳ sinh lý củacô luôn luôn đúng giờ, hơn nữa bao giờ cũng đau quặn, buổi sang khi rangoai, Cole còn đặc biệt vì cô chuẩn bị canh đậu đỏ, giúp cô đóng trongbình cach nhiệt để cô mang đến công ty.
Đó cũng la nguyên nhan tại sao anh lại nhớ rõ kỳ an toan của cô, ai bảocô mỗi khi đến kỳ sinh lý, tính tình cau kỉnh, sắc mặt khó coi muốn chết.
Tề Thiên Kiêu dời mắt, trưởng phòng kinh doanh đã bao cao công việcxong, sau đó nín thở chờ phó tổng tai mở miệng.
Ai ngờ phó tổng tai còn chưa nói, trợ lý tạm thời bên cạnh đã mởmiệng trước.
"Smith."
"Vâng" Trưởng phòng kinh doanh tuổi trung niên than hình thẳng tắp,vội vang đối mặt với trợ lý chỉ bằng tuổi con gái mình.
"Quý nay phat triển di động va may tinh xach tay hiệu quả rất kha,lượng tiêu thụ hơn hai mươi phần trăm, Smith, ông lam tốt lắm"
"Vang, cam ơn."
"Nhưng ma, tập trung tấn công va mở rộng thị trường nước hoa quyếnrũ danh riêng cho phai nữ, phản ứng cũng không như mong muốn, quảngcao không gợi lên được sự cộng hưởng từ đại chúng...Brooke à."
"Vâng!" Trưởng bộ phận quản lí tiêu thụ lập tức đứng lên.
"Ngoai ra, ngay cả lọ nước hoa cũng không thu hút người khac." Cônhìn về phía người phụ trach phat triển sản phẩm nước hoa, đối phươnglập tức đứng lên.
"Mọi người nói xem, nước hoa không ban được nên xử lý như thếnào?" Cô mỉm cười, tam trạng lại cực tệ, cơn đau thắt ở bụng khiến cô hoantoan phat điên.
"Tôi sẽ lập tức để phòng kế hoạch suy nghĩ quảng cao mới, mấy ngaynay sẽ sắp xếp lại quảng cao, sau đó sẽ chụp lại giao cho trợ lý va phó tổngtai xem thử." Quản lí bộ phận tiêu thụ vội vang nói.
"Tôi lập tức sẽ bảo nhóm sang chế suy nghĩ về lọ nước hoa mới, nhanviên của bộ phận phat triển sẽ đem hương nước hoa thay đổi một chút, sẽkhông để cho người tiêu dùng cho la hai loại nước hoa tương tự." Ngườiphụ trach bộ phận phat triển cũng lập tức nói.
"Tốt lắm, tôi chỉ cho mọi người thời hạn trong một tuần, một tuần sau,tôi muốn thấy thanh phẩm, một thang sau, hy vọng kho hang của chúng tasẽ không còn chồng chất đầy nước hoa nữa." Vẻ mặt cô tươi cười, nhưngnụ cười của cô lại lam cho toan thể đội ngũ can bộ tim đập nhanh. Lại đếnphó tổng tai, bọn họ căng thẳng thần kinh chờ đợi.
Bút máy trên tay Tề Thiên Kiêu đang khẽ gõ trên mặt ban từ từ đảoqua mọi người, cuối cùng dừng trên người An Bối Nhã, tay phải của côđang đặt lên ban nắm chặt thanh nắm đấm, thậm chí run nhè nhẹ.
Anh xoay anh mắt lại, mở miệng nói: "Nếu không còn ý kiến gì, hộinghị đến đay chấm dứt, tan họp."
Thấy phó tổng tai không muốn nói gì, bọn họ đều thở phao. Vội thudọn đồ đạc trên ban, bước nhanh rời khỏi phòng họp.
An Bối Nhã hít sau, chịu đựng cơn đau thắt ở bụng, cô đóng laptop lại,chan có chút run rẩy đứng dậy, lập tức cơ thể lại lảo đảo.
Tề Thiên Kiêu theo bản năng muốn vươn tay, nhưng một đôi tay khaclại nhanh hơn, ôm An Bối Nhã trong lòng.
"Bối Nhã nhỏ bé đang thương, em có khỏe không?" Nick đau lòng maôm lấy cô, "Oai! Tay em lạnh thế! Nhìn nay, đến cả sắc mặt cũng rất khócoi."
"Ui... Nick, em đau qua!" Ở trong vòng tay của Nick, An Bối Nhã giốngnhư một cô bé đang lam nũng với hắn.
"Công chúa nhỏ, em gần đay chắc chắn không ngoan, ăn rất nhiềukem!" Con bé nay, biết rõ kỳ sinh lý của bản than nhất định sẽ đau, còn ănkem dữ dội như vậy.
"Nay, ăn viên chocolate nay trước đi." Nick bóc viên chocolate bỏ vaomiệng An Bối Nhã.
Ngậm chocolate, An Bối Nhã ôm Nick thật chặt, "Nick, anh thật tốt."
"Đương nhiên." Nick ưỡn ngực, "Anh chính la quý ông Anh quốc chínhcống." Không giống người nao đó, mặt không đổi sắc ngồi ở kia.
"Vậy thưa quý ông than mến, xin ngai thương xót, bế tôi quay về vănphòng đi!" Hai chan cô chẳng còn chút sức lực nao, muốn uống canh đậuđỏ Cole chuẩn bị.
"Không vấn đề gì." Nick không nói hai lời, vươn tay ôm lấy An BốiNhã. An Bối Nhã thì yếu ớt ma xấu xa dựa vao hắn, vòng tay ôm lấy cổhắn
"Nick, liệu bay giờ đi ra, công ty có lan truyền chuyện xấu của chúng tahay không?" Ánh mắt lưu chuyển, An Bối Nhã có chút phiền não.
Nick cũng suy nghĩ sau xa một chút, "Anh cũng rất sợ nếu đi ra ngoai,mỗi bước chan sẽ có một cô gai tan nat cõi lòng." Trong công ty nhânduyên của hắn với phụ nữ phi thường tốt.
"Em biết." An Bối Nhã tam tư ưu ưu sầu sầu ma vỗ vỗ ngực hắn, "Emcũng sợ sẽ có một đống đan ông rơi lệ."
Đan ông mến mộ cô cũng không ít.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, lập tức phì cười
"Ui..." An Bối Nhã ôm bụng, cười, bụng cô cang đau hơn, "Đang ghét,em đã đau như vậy, anh còn chọc em cười."
"Anh đau có? Rõ rang la em bắt đầu trước ma." Nick kêu oan, gót chânvừa chuyển, ôm An Bối Nhã rời khỏi phòng họp.
An Bối Nhã ôm cổ Nick, thông qua bả vai, cùng anh mắt Tề Thiên Kiêuđối diện, cô cười với anh một cai, anh thờ ơ quay đi.
Cửa phòng họp đóng lại, cũng chặn đứng cuộc đối thoại của hai ngườikia.
Tề Thiên Kiêu nhìn tay mình.
Mới vừa rồi, anh còn muốn chìa tay ôm lấy cô, khi thấy Nick đem côkéo vao trong lòng, cô lam nũng dựa vao canh tay Nick, anh lại có mộtluồng kích động muốn pha hỏng cô va Nick.
Nhất định sắc mặt tai nhợt của cô khiến anh nhất thời mềm lòng, cô gaikia từ trước đến nay cuồng vọng kiêu ngạo y như con trai, chỉ có nguyệtsự, mới có thể giống một cô gai.
Anh rời khỏi phòng họp, đap thang may lên tầng cao nhất.
"Phó tổng tai." Thấy anh, người thư ký gia từng trải lập tức đứng dậy.
Lại liếc về phía phòng lam việc của An Bối Nhã, từ cửa sổ đã thấy cônằm gục trên ban lam việc, ma Nick chưa kịp đưa cô canh đậu đỏ.
Anh không nhìn thấy biểu cảm của cô, nhưng bộ dang cô tai nhợtnghiêm mặt ngấm ngầm chịu đựng vô cùng kiên cường lại hiện lên trongđầu.
Tề Thiên Kiêu lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, đi vao phòng lam việc củamình, bước chan lại dừng một chút, đột nhiên hướng thư ký mở miệng.