Cái gì mà bị rung động rồi? Tất cả đều là do cô đầu cơ trục lợi, lừa gạt dụ dỗ anh.
Cho nên? Tạ Uẩn Ninh trầm giọng hỏi. Câu nói kế tiếp anh không nói ra, nhưng mà ý tứ rất rõ ràng: Cô muốn thế nào?
Đúng là đêm đó anh có lấy tờ giấy từ tay cô xem qua một chút, bẻ ngón tay của cô. Tạ Uẩn Ninh thừa nhận từ Bẻ , chỉ là trong lời nói của Lê Lạc Bẻ ngón tay đã biến thành Kéo tay .
Tạ Uẩn Ninh nghĩ có phải anh còn phải cảm tạ cô vì đã không dùng từ Sờ , cứu vãn chút danh tiết cho anh hay không.
Hắc hắc. Đương nhiên Lê Lạc có thể nghe ra cảm xúc và ý tứ trong lời nói của Tạ Uẩn Ninh, còn có cả sự cảnh cáo. Cô cũng muốn thấy tốt thì thu về, chỉ là cô vừa mới thổ lộ nên phải thẳng thắn thật lòng, lập tức kết thúc thì không khỏi có vẻ không đủ chân thành, giống như cô đang nói đùa với Tạ Uẩn Ninh vậy.
Không được không được.
Lê Lạc trầm tư, ngẩng đầu lên, sau đó cô do dự, chậm rãi nói: Giáo sư Tạ, em có thể theo đuổi thầy không?
“Bắt đầu từ khi nào?”
“Sau khi thầy kéo tay em.”
“Cho nên?”
“Em có thể theo đuổi thầy không?”
Tạ Uẩn Ninh cảm thấy mình không cẩn thận sa vào bẫy rồi. Nhưng mà anh đã nhanh chóng cự tuyệt, không chút do dự nói: Không thể.
Lê Lạc cúi đầu, dáng vẻ thật sự tiếc nuối. Tạ Uẩn Ninh liếc mắt nhìn, lại cảm thấy cô bây giờ rất giống một đứa trẻ không được cho kẹo. Anh vừa hỏi Lê Lạc bắt đầu thích anh từ khi nào, bởi vì anh không tin lời cô nói, mà cho dù anh tin lời cô nói... anh cũng sẽ không cho lời nói của cô là thật, bởi vì trong mắt anh, cô và Thương Ngôn cũng không khác gì nhau.
Một đứa trẻ không biết trên dưới.
Chỉ là, anh không thể can thiệp đến hành động của cô, cho nên anh cho cô cơ hội lựa chọn. Vẻ mặt Tạ Uẩn Ninh không thay đổi, chỉ là giọng nói đã chậm lại một chút: Đương nhiên, cô cũng có thể theo đuổi tôi.
Cái gì? Sao lại đổi ý nhanh như vậy? Lê Lạc lập tức ngẩng đầu lên, lần này vẻ mặt kinh ngạc của cô không phải là giả bộ.
Điều kiện tiên quyết là cô phải rời khỏi tổ của tôi, rời khỏi sở sinh hóa tế bào. Tạ Uẩn Ninh nói ra điều kiện. Nếu như Lê Lạc rời khỏi sở sinh hóa tế bào, cô và anh không còn gì liên quan đến nhau, đương nhiên anh cũng không có cách nào can thiệp tới bất kỳ hành động nào của một người ngoài. Đúng không?
Cho nên hoặc là theo đuổi anh, hoặc là ở lại. Tạ Uẩn Ninh giống như là tốt bụng cho cô hai sự lựa chọn, tuy nhiên anh biết chắc cô sẽ lựa chọn ở lại! Lê Lạc cắn môi dưới, cô phải nói câu từ bỏ thế nào cho dễ nghe một chút đây?
Sau đó cô nắm chặt tay lại, cảm thấy thật khó khăn, thật rối rắm.
Tạ Uẩn Ninh cũng muốn nghe một chút xem cô gái vì anh mà phiêu dương vượt biển, rốt cuộc có bao nhiêu —— vui —— vui!
... Nếu như em cố gắng theo đuổi thầy, có thể theo đuổi được sao? Lê Lạc nghiêm túc hỏi, lại hỏi xa một chút: “Đại khái là mất bao lâu mới có thể theo đuổi được?
Đại khái là mất bao lâu mới có thể theo đuổi được? Đây là đang suy tính chi phí cơ hội sao? Tạ Uẩn Ninh thật sự rất phục Lê Lạc, trong lòng lại có chút buồn cười. Anh duy trì hình tượng một người giáo viên có phẩm cách cao thượng, nói với Lê Lạc: “Tôi chưa bao giờ chấp nhận học trò của tôi theo đuổi tôi, học trò tôi cũng giống như người của tôi vậy.
Ah... Lê Lạc buông lỏng nắm tay, sau đó quyết định ngẩng đầu nói: “Giáo sư Tạ, em không theo đuổi thầy nữa. Em muốn ở lại tổ của thầy.
Tạ Uẩn Ninh hỏi lại: Quyết định rồi?
Đã quyết định rồi. Lê Lạc gật đầu một cái, giọng điệu kiên định nói lại một lần nữa: “Em muốn ở lại sở sinh hóa tế bào, ở lại tổ của thầy.
Cô quyết định rất nhanh, nhanh y như lúc cô thổ lộ với anh vậy. Tạ Uẩn Ninh để tay trong túi quần, chậm rãi gật đầu đồng ý: Tốt lắm.
Lê Lạc nói hết câu: Em vừa nghĩ kỹ rồi, em cảm thấy thay vì theo đuổi thầy, chi bằng đuổi theo bước chân của thầy. Thay vì làm một người bất chấp vì yêu, không bằng làm một người vì lý tưởng mà phấn đấu. Chỉ có như vậy, mới có một ngày em mới có thể chân chính trở thành một người giống như giáo sư Tạ vậy... Có phải hay không?
Đúng. Tạ Uẩn Ninh có chút buồn cười. Nhớ tới lần đầu tiên anh và cô gặp nhau trong xe, cô *BichDiepDuong*DiendanLeQuyDon* cũng mạnh miệng, huênh hoang như thế này, không biết thực hư. Anh nhìn gương mặt khẽ ửng hồng của Lê Lạc lần nữa, lần này anh nói một câu khích lệ: Vậy là tốt rồi, cố gắng lên, không cần nhớ đến những thứ có hay không đều được.
Không cần phải nhiều lời nữa, Tạ Uẩn Ninh xoay người, cất bước đi về phía trước.
Hắc hắc. Lê Lạc đứng tại chỗ một lúc, giống như đang vui, sau đó chạy chậm chậm đuổi theo Tạ Uẩn Ninh, giống như cô vừa mới nói, cô muốn đuổi theo bước chân của Tạ Uẩn Ninh.
Tạ Uẩn Ninh: ...
Sau đó, cô còn vượt lên chạy trước Tạ Uẩn Ninh.
A ~ Tạ Uẩn Ninh không nhịn được mà cong môi cười. Có thể vui vẻ như vậy, anh thật đúng là không nhìn ra 1 giây trước cô vừa mới bị người đàn ông mà cô sùng bái từ lâu cự tuyệt. Sáng sớm, Tạ Uẩn Ninh cảm thấy tâm tình của mình bị trêu đùa, đúng là một biến đổi bất ngờ .
Không biết vì sao hôm nay Thương Ngôn vẫn chưa đến, cho nên buổi sáng phòng thí nghiệm chỉ có một mình Lê Lạc. Đại khái là Tạ Uẩn Ninh không muốn ở chung một chỗ với cô, thông báo mấy câu rồi để mặc cô ở phòng thí nghiệm.
Thiết bị thí nghiệm tân tiến được đặt ở trước bàn điều khiển, Lê Lạc hướng về phía kính hiển vi lấy ra chiết xuất của sinh vật biển mà cô quan sát lần trước. Hôm nay cô chỉ luyện tập thao tác thí nghiệm, cho nên cô không ghi chép gì cả. Chẳng qua thứ mà cô chiết xuất ra chỉ dùng để nghiên cứu sữa dưỡng da, loại dùng cho tiểu nữ sinh gì đó, cô dùng phòng thí nghiệm để tự chế, Tạ Uẩn Ninh đã biết nên cũng không nói gì.
Huống chi, cô còn sùng bái anh như vậy, không ngại cách xa vạn dặm vẫn trở về chỉ vì muốn theo đuổi anh, không phải sao?
Bây giờ kỹ thuật điều chế mỹ phẩm dưỡng da đã chuyển từ thời kỳ mỹ phẩm có thành phần hóa chất 2.0 lên đến thời kỳ mỹ phẩm có chiết xuất từ thiên nhiên 3.0, ở đây kỹ thuật được vận dụng nhiều nhất đó là hoạt tính lên men mẫu vật và chiết xuất abumin.
Còn thời kỳ 1.0 là thời kỳ sử dụng nguyên liệu nguyên thủy nhất chính là tinh dầu.
Lê Lạc thầm quyết tâm, tập trung tinh thần vào quá trình thí nghiệm. Trước kia cha cô luôn nói cô không chịu tập trung làm việc, nếu như ông có thể nhìn thấy hiện tại cô đã thay đổi như thế nào, liệu ông có mừng không, ông sẽ khen ngợi cô sao? Vẫn còn yêu thương cô chứ…
Đã hơn hai mươi năm trôi qua, tất cả mọi thứ trên thế giới đều đã thay đổi. Thành thị cũng đang đổi sang một diện mạo mới, dường như chỉ có lòng người là không đổi, vẫn luôn dối trá như vậy. Lê Lạc cảm thấy dù hiện tại mình đang sống trong thế giới mới này, cô cho rằng mình không sợ hãi, nhưng sự thật là cô vẫn sợ như trước, vẫn buồn chán, vẫn khao khát sự ấm áp.
Chuyên tâm làm việc nên thời gian trôi qua rất nhanh. Đồng hồ treo tường đã chỉ đến thời gian ăn trưa.
Lê Lạc không ngờ cô lại gặp Tạ Uẩn Ninh ở căn tin. Không phải là Tạ Uẩn Ninh không thích ăn trưa ở căn tin sao? Không phải anh ghét thịt gà ở đây giống như ghét xác ngâm focmon sao?
Đúng là Tạ Uẩn Ninh không thế nào ăn ở căn tin, nhưng mà hôm nay anh tới đây ăn một bữa là có nguyên nhân. Hình như người quản lý căn tin biết anh không thích đồ ăn ở đây, nên tối hôm qua đã cố ý gửi cho anh một tin nhắn rất có thành ý, nói rằng căn tin đã thay đổi đầu bếp và món ăn, hoan nghênh anh đích thân tới chỉ đạo. Quản lý căn tin đã mời như vậy, dù Tạ Uẩn Ninh không thích cũng vẫn phải nể mặt, đương nhiên là phải tới đây một chuyến.
Thật ra thì Tạ Uẩn Ninh không phải là một người khắt khe, thậm chí còn có thể coi là một người tương đối dễ nói chuyện, nhất là nếu có chuyện gì cần nhờ anh, chỉ cần không phải là chuyện quá đáng, không vi phạm nguyên tắc của anh, anh đều đồng ý. Giống như quản lý căn tin hiện tại, giống như khi bọn Chu Bắc viện cớ để xin nghỉ.
Thế nhưng, hôm nay Lê Lạc tỏ tỏ tình với anh, không chỉ vi phạm nguyên tắc của Tạ Uẩn Ninh, mà còn vô cùng quá đáng.
Lê Lạc lấy một phần thịt gà, nhìn Tạ Uẩn Ninh đang ngồi cạnh cửa sổ, bưng ba món ăn một món canh đi tới. Cô ngồi đối diện Tạ Uẩn Ninh, hỏi: Giáo sư Tạ, em có thể ngồi đây không?
Không phải là cô đã ngồi xuống rồi sao? Tạ Uẩn Ninh nói với Lê Lạc: Cô ngồi đây cũng được. Tạ Uẩn Ninh cũng không để ý chuyện Lê Lạc thổ lộ với mình, cho nên tầm mắt anh dừng lại ở đĩa thức ăn của Lê Lạc, vẫn giống như trước nói: Hôm nay khẩu vị cô rất tốt nhỉ.
Dĩ nhiên, anh hi vọng Lê Lạc cũng có thể không để ý đến chuyện đó giống anh.
Hiển nhiên, Lê Lạc không làm được, cô đẩy chiếc đũa ra, cười cười nói: Không phải là em vừa thất tình sao, cho nên em muốn biến bi thương thành động lực ăn uống.
Tạ Uẩn Ninh hừ nhẹ, lười phải so đo với việc Lê Lạc dùng sai từ ngữ.
Sau đó Lê Lạc hỏi Tạ Uẩn Ninh: Sao hôm nay Thương Ngôn vẫn chưa đến?
Tạ Uẩn Ninh không trả lời ngay, hạ tầm mắt xuống hỏi Lê Lạc: Cô rất quan tâm đến nó?
Anh có thể hỏi câu này, Bi&ch%di@p@d?uong}d!d#lq&d Lê Lạc cảm thấy thật sự bội phục anh, cô lầm bầm nói một câu: Giáo sư Tạ, tâm ý của em như thế nào, không phải hôm nay thầy đã biết rồi ư? Thương Ngôn không đến, em chỉ là tò mò nên hỏi một chút.
Tạ Uẩn Ninh: Bị cảm, xin nghỉ.
Đúng là Thương Ngôn bị cảm mạo rồi, sáng nay Tạ Uẩn Ninh nhận được điện thoại của chị gái Tạ Tịnh Di, nói ngày hôm qua Thương Ngôn phát sốt mà không nói tiếng nào, sáng nay Thương Vũ phát hiện ra nên đã tự mình đưa Thương Ngôn đến bệnh viện, hiện tại có lẽ đang truyền nước.
Ah, cảm sao. Lê Lạc đang ăn cơm, không quên thân thiết nói một câu: “Gần đây thời tiết lúc lạnh lúc nóng, thầy cũng nên chú ý thân thể một chút, coi chừng sẽ cảm lạnh đó.
Tạ Uẩn Ninh: Yên tâm, nhất định tôi sẽ chú ý.
Yên tâm, thật là thấy quỷ quan tâm.
Quả thật là gần đây thời tiết lúc lạnh lúc nóng. Mùa hè nóng bức đã qua, sở sinh hóa tế bào Thanh Hoài trồng rất nhiều cây bạch quả, lá cây cũng đã chuyển sang màu vàng, dưới ánh nắng từng tán cây lộ ra những mảng màu vàng nhạt.
Sở sinh hóa tế bào Thanh Hoài cũng đã thành lập được mấy năm rồi, cây bạch quả cũng đã lớn. Căn tin nằm cạnh con đường trồng cây bạch quả, Chu Bắc khoa trương nói những cây bạch quả này được trồng từ hai năm trước, tốn hơn 3 trăm triệu!
Tạ Uẩn Ninh ở bên cạnh Chu Bắc, không tham dự vào cuộc thảo luận về cây bạch quả, giống như chuyện này không liên quan gì đến anh vậy.
Nghe đến con số 3 trăm triệu, Lê Lạc không nói nên lời.
Chu Bắc cười cười nói: Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu (*), bởi vì muốn giáo sư Tạ của các cô vui vẻ đó!
(*) Trích từ bài Quá Hoa Thanh cung kỳ 1 của Đỗ Mục
Trường An hồi vọng tú thành đồi,
Sơn đính thiên môn thứ đệ khai.
Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu,
Vô nhân tri thị lệ chi lai!
Bài này nói về nếp sống xa hoa của Dương Quý Phi. Nàng thích ăn trái vải tươi, nên sai lính trực thuộc cưỡi ngựa tốt ngày đi đêm nghỉ để đem trái vải từ huyện Bồi Lăng tỉnh Tứ Xuyên (đường xa hơn ngàn dặm) về Hoa Thanh cung vẫn còn tươi.
Không thể nào. Lê Lạc không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ chỉ vì giáo sư Tạ thích nên đã trồng cây bạch quả sao. Đúng là quá tùy hứng rồi.
Chu Bắc giải thích nói: Giáo sư Tạ tham dự vào việc xây dựng, loại cây là do anh ta chọn.
Oh. Lê Lạc phản ứng rất nhanh, bên này Chu Bắc vừa mới nói cho cô biết, cô đã quay đầu nhìn về phía Tạ Uẩn Ninh, cười hì hì nói: Thì ra là giáo sư Tạ thích cây bạch quả.
Những lời này của Lê Lạc không hề có ý tứ gì khác, chỉ là Tạ Uẩn Ninh vừa mới được thổ lộ lại nghe ra được một chút vui mừng của thiếu nữ, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên, khác hẳn Chu Bắc ở bên cạnh cái gì cũng không biết, phụ họa nói: Đúng vậy.
Không biết có phải là do đang lúc chuyển mùa hay không, mà tối hôm qua cô lại mất ngủ đến ba giờ, lần đầu tiên Lê Lạc cảm thấy mệt rã rời ngay giữa ban ngày. Sau khi ăn trưa, cô trở lại phòng làm việc ở bên ngoài phòng thí nghiệm để viết báo cáo, hướng về phía máy vi tính khua khua gõ gõ.
Phòng làm việc này là cô và Thương Ngôn dùng chung, hai chiếc bàn làm việc đặt cạnh nhau, vị trí của cô và Thương Ngôn đối diện nhau, Lê Lạc ngồi cạnh cửa sổ. Đại khái là chỗ ngồi gần cửa sổ là Thương Ngôn chủ động nhường cho cô.
Âm thanh lưu loát có tiết tấu vang lên, chỉ là lúc bắt đầu còn là... Cùm cụp cùm cụp sau đó biến thành: “Két... Lộc cộc... Ken két... Lộc cộc...
Buổi chiều, Thương Ngôn truyền nước xong liền trở về sở sinh hóa tế bào một chuyến. Cùng đi đến, còn có cha anh Thương Vũ.
Ngày hôm qua Thương Ngôn bị cảm mạo, nguyên nhân phát sốt anh không nói với người nhà, cũng không dám nói với người nhà. Tối hôm qua mưa bão như thác đổ, Giai Khởi đi hát cùng bạn cùng lớp, bởi vì đột nhiên trời mưa nên cô gọi điện thoại bảo anh đi đón cô. Sau đó không biết vì sao mà hai người lại cãi nhau, hơn nữa lớp cô vốn không thích anh nên cố ý bới móc đôi câu, Giai Khởi liền tức giận không chịu trở về cùng anh, sau đó anh cũng tức giận, trực tiếp ném cây dù cho cô, còn mình thì đội mưa quay về.
Lúc anh về nhà cũng đã muộn, không ai biết tối hôm qua anh đã về nhà ngủ. Chuyện anh bị sốt càng không phải là cố ý không nói với người nhà, tối hôm qua anh mơ màng thiếp đi, ngày hôm sau bảo mẫu nhìn thấy anh mặt đỏ bừng tỉnh dậy, mới vội vàng nói cho mẹ anh.
Đúng lúc cha anh chưa tới công ty, liền dẫn anh đi bệnh viện.
Hôm nay Thương Vũ đưa con trai Thương Ngôn đi bệnh viện, sau đó cũng không đến công ty mà vẫn ở bệnh viện chờ Thương Ngôn truyền nước xong. Thương Ngôn chỉ là bị cảm nên sốt, người trẻ tuổi thân thể tốt, truyền được nửa bình nước đã lập tức khôi phục tinh thần.
Sau đó, Thương Vũ ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, Thương Ngôn cởi bỏ áo khoác mỏng, áo khoác là mẹ anh ép anh mặc. Anh nằm trên giường thở ra một hơi, nhìn cha anh đang đứng ở phòng ngoài nghe điện thoại, cách một lớp thủy tinh, dáng vẻ ông vẫn cao ngạo như trước.
Không biết cha anh nghe điện thoại của ai, giọng rất nhỏ nhẹ. Thương Ngôn một tay lấy điện thoại di động từ trong áo ngoài ra, nhàm chán chơi trò chơi vừa tải xuống một chút, trò chơi này là trò chơi Lê Lạc vẫn thường chơi, anh thấy cô chơi tương đối tốt.
Bây giờ con vẫn chưa nên dùng điện thoại di động. Cha của anh đi tới, nói với anh.
Vâng. Thương Ngôn nghe lời nhét điện thoại di động vào áo khoác.
Chuyện cởi áo khoác này, cha của anh nhìn thấy cũng sẽ không mắng anh giống mẹ anh. Đại khái đây chính là sự khác biệt giữa cha và mẹ. Thương Ngôn cảm thấy trong mắt của mẹ, anh vĩnh viễn là một đứa trẻ cần được chăm sóc.
Sau khi truyền nước xong, Thương Ngôn muốn quay lại sở sinh hóa tế bào.
Thương Vũ đồng ý. Anh vốn định đưa Thương Ngôn về nhà nghỉ ngơi, chỉ là Thương Ngôn muốn về sở sinh hóa tế bào, anh cũng không cần phản đối, trực tiếp lái xe tới Thanh Hoài. Khu Thanh Hoài là khu vực nhân văn và khoa học kỹ thuật phát triển nhất ở thành phố Lan, bởi vì nơi này có trường đại học và viện nghiên cứu hàng đầu cả nước. Thương Vũ lái xe vào sở sinh hóa tế bào, dừng xe ở chỗ đậu xe còn trống.
Thương Ngôn xuống xe, không cẩn thận để áo khoác rơi vào trong xe, lúc Thương Vũ xuống xe thuận tiện mang theo, đưa cho con trai.
Thương Ngôn nhận lấy: Cám ơn cha.
Có thể dẫn cha đi vào tham quan một chút không? Thương Vũ hỏi, tham quan là thứ nhất, thứ hai là đã đến đây rồi, anh cũng nên đi chào hỏi Tạ Uẩn Ninh một tiếng.
Được... Không có vấn đề gì. Thương Ngôn trả lời, trong lòng còn có một chút vui vẻ. Tuy nhiên giọng nói vẫn như trước, là giọng nói nghiêm chỉnh khi nói chuyện với Thương Vũ.
Chỉ là, sở sinh hóa tế bào không có nơi nào để tham quan, phòng thí nghiệm thì cấm người ngoài ra vào. Thương Ngôn chỉ có thể dẫn Thương Vũ đi xem con đường trồng cây bạch quả và phòng làm việc chung của anh và Lê Lạc.
Đi tới phòng làm việc ở lầu hai thì thấy cửa vẫn đóng.
Thương Ngôn đẩy cánh cửa màu trắng ra, đồng thời giữ tay nắm cửa lại, để tránh cánh cửa đập phải tường phát ra tiếng vang. Bởi vì bên trong rất yên tĩnh, không khí yên tĩnh, ánh mặt trời yên tĩnh, ngay cả âm thanh máy vi tính đang chạy cũng yên tĩnh.
Lê Lạc nhắm mắt nằm trên ghế dài màu trắng ngủ thiếp đi, cô ngủ rất say, rất yên tĩnh. Bên cạnh, cửa sổ đang mở một nửa, mang vào một nửa là ánh mặt trời, một nửa là gió, ánh mặt trời lặng lẽ chiếu tới cạnh bàn rồi đến chân bàn.
Thương Ngôn thầm hít một hơi.
Cách đó không xa, Thương Vũ đi dọc phòng thí nghiệm lầu hai, đi về phía Thương Ngôn.