Triệu Kim Nam thay một bộ giáp phục mới, lần này bộ giáp phục là những lá thép màu bạc. Binh sĩ Nam quốc cũng đều khoác lên mình những bộ trang phục màu trắng, đầu đeo khăn tang, tất cả đều nhất loạt cầm kiếm chỉ lên trời.
- " Thù này không báo, thề không làm người". Triệu Kim Nam dõng dạc hô một tiếng tiên phong, các binh sĩ khác cũng thét gào khản cổ hô hào theo.
Tần Hoài Công lúc này đã đem theo một đạo truy binh hơn mười vạn, cũng đã vây kín ngoại vi Hải Thành.
Hải Thành tuy là một cái thành trì sầm uất. Tuy nhiên, nó cũng không phải là một trong những cái thành trì lớn nhất, những thành trì lớn nhất ngoại trừ Cổ Loa thánh thành còn có Bắc Bình thành, Nam Uyển thành, Vĩ Cực thành, còn cái Hải Thành này chỉ rộng vỏn vẹn có tám mươi dặm vuông. Chính vì vậy, cũng không có tốn nhiều binh lính để vây thành cho lắm.
Những cái thành trì lớn nhất kia, lúc này đều đã rơi vào tay Bắc Quốc, thế nhưng dân chúng trong những cái thành trì này đều liên tiếp tạo phản, nhất định không phục. Bởi lẽ binh lính Bắc Quốc sau khi chiếm được những thành trì này, thì đều lạm sát vô tội, bắt bớ dân nữ, hãm hiếp giữa ban ngày ban mặt.
Không chịu đựng được cảnh đó, không những dân chúng trong những thành trì này tạo phản, mà chính là người dân bất cứ đâu thấy binh sĩ Bắc Quốc đều lao đến liều mạng.
Chính vì vậy, Bắc Quốc tuy chiếm được nước, nhưng không có chiếm được lòng dân. Dân chúng tạo phản, bọn chúng cũng đành bất lực bó tay, thậm chí binh sĩ Bắc Quốc luôn luôn phải đi cùng đội ngũ. Bởi nếu đi lẻ, lập tức sẽ bị giết chết.
Nghe tin tại thành trì cuối cùng về phía Đông hải, vẫn còn tồn tại một cái thành trì cuối cùng của người Nam Thiên Quốc. Lập tức, dân chúng tổ chức lũ lượt những đợt di cư hành hương đến đây, mục đích là muốn đầu quân.
Tần Hoài Công lấy được Nam Thiên quốc, nhưng cũng như không vậy, dân chúng liên tiếp tạo phản, nổ ra chiến tranh du kích, binh lính Bắc Quốc luôn luôn được điều động thêm từ chính quốc đến để cai trị, nhưng cũng luôn luôn bị diệt sát.
Vốn có ý định không đuổi cùng giết tận Triệu Kim Nam, thế nhưng đây lại là một cái hy vọng tồn tại cuối cùng của người Nam Thiên Quốc, nhất định phải diệt.
Ngoại trừ những binh lính đồn trú để lại, còn đủ có thể cai trị. Còn lại toàn bộ, Tần Hoài Công đều huy động bằng sạch mới thôi. Thì lúc này gom góp cũng đã được vỏn vẹn hơn mười vạn binh, vây quanh cái Hải Thành nhỏ nhoi này.
Tần Hoài Công nhìn lại số binh sĩ ít ỏi mà ngán ngẩm. Khi xưa hùng binh đông đảo, hoành tảo tứ phương, không phải lo sợ một cái quốc gia lân bang nào hết, thiên hạ này chính là bá chủ. Vậy mà chỉ qua một trận chiến, thế cục đã hoàn toàn thay đổi.
Tần Hoài Công chính là lúc này đang nhớ đến cái lão già Kha Vũ chết tiệt, đã đẩy hắn vào tình cảnh này, hắn tức giận nghiến răng cen cét một tiếng dài, rồi quay sang hỏi tên võ tướng bên cạnh.
- " Kha Vũ tiên sư đã có tin tức gì chưa".
- " Chúa thượng Kha Vũ tiên sư sau đại chiến, đã bị trọng thương, hiện đã được đệ tử nội môn đưa về đại phái để chữa trị, nghe nói tiên sư lần này bị thương rất nặng, e rằng khó mà qua khỏi". Tên võ tướng hơi khẽ cúi mình bẩm báo.
Tần Hoài Công nghiến răng cen cét thêm một tràng dài nữa, miệng lẩm bẩm " Qua khỏi, qua khỏi, sao hắn không chết luôn đi". Nói rồi hừ lạnh một tiếng quay về phía Hải Thành chăm chú nhìn, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.
Trong một đội dân chúng di cư lúc này vẫn đang từ từ di chuyển về phía Hải Thành "Ông nội, liệu chúng ta đến Hải Thành có được yên ổn hay không, nghe nói ở đó không có Bắc tặc, thế nhưng chính là cũng bị vây kín bởi quân Bắc Quốc rồi".
Một lão già lọm khọm, ngồi trên chiếc xe thồ cũ kĩ, nhìn chàng thanh niên trẻ đang hỏi mình, chán khẽ nhăn lại có chút suy tư, mệt nhọc nói " Vận mệnh an bài, đến đâu hay tới đó thôi cháu ạ". Chàng trai tre khẽ thở dài một tiếng rồi lại gắng sức kéo chiếc xe thồ kia đi tiếp.
Triệu Kim Nam cho quân binh phòng thủ Hải Thành này, mục đích chính là để cho binh lính hồi sức, cũng không có hy vọng có viện binh ở bất cứ đâu tới. Thế nhưng dân chúng chính là nghe danh lườm nượp kéo đến, bỗng chốc quân binh bổ sung sung túc, nhưng đáng lo nhất chính là thiếu binh khí.
Nếu thời gian cứ như vậy trôi mà không có sự kiện gì, thì ngày lấy lại Nam Thiên quốc hẳn không còn xa nữa. Thế nhưng Bắc Quốc chính là sẽ không để cho điều đó xảy ra.
Kim Nam đã cho binh lính liên tiếp rèn binh khí, nhưng luôn luôn là không đủ, chưa nói đến tân quân mới đến chưa có được thao luyện, nếu cứ cho cầm binh khí ra đánh thì cũng chỉ là chết vô ích.
Hơn nữa điều đó cũng không phải là trọng yếu trong lúc này. Mà quan trọng nhất chính là lương thực, Bắc Quốc vây thành đã được bốn ngày, Hải Thành tuy sầm uất giao thương luôn luôn túc trực, thế nhưng bị vây thế này thì cũng không thể trao đổi, lương thực trữ tồn trong kho chỉ còn đủ cho binh lính và dân chúng trong mười ngày mà thôi, nếu như không có một cái quyết sách đúng đắn, thì chính là bị vây đến chết đói.
Tần Hoài Công cũng chính là biết điều này, nên cũng cho binh không động, tướng không dời, mục đích là vậy chặt thành trì này, chờ đến thời cơ thích hợp rồi mới động thủ.
Thế nhưng Triệu Kim Nam ngay ngày hôm sau đã ra một cái quyết sách, đó chính là vừa đánh vừa lui, dụ binh của Tần Hoài Công ra xa Hải Thành vài ngày, để cho trong thành trì có thể tiếp tục giao thương được vài ngày, sau đó lại lập tức quay lại thành cố thủ, khi đã có đủ lượng lương thực tích trữ, rồi mới tiếp tục rèn luyên tân quân, chờ ngày khôi phục cơ đồ.
Ngoài hơn tám nghìn quân tinh nhuệ nhất đem đi dụ địch, thì Triệu Kim Nam chỉ để lại thành trì này, hơn hai nghìn quân tinh nhuệ cố thủ, còn lại cho tân quân phụ trợ bảo vệ thành trì.
Mắt thấy một đạo quân, có tướng lĩnh cầm đầu đang từ Hải Thành xuất binh, Tần Hoài Công mừng thầm trong lòng nghĩ, hẳn là bọn chúng không có chịu được nên muốn đi ra liều mạng.
Liền nháy mắt hô hoán vang dồn binh tấn công gấp, chính là muốn chiến thắng một cách chớp nhoáng, lấy thịt đè người, hơn chín vạn binh được điều động truy kích, còn để lại hơn một vạn binh tiếp tục vây công thành trì.
Triệu Kim Nam khôn khéo luồn lách tránh vòng vây dụ địch, đã dụ được đại bộ phận binh lính quấy nhiễu, Hải thành lập tức nháy mắt khôi phục giao thương, binh sĩ Bắc Quốc có chặn cướp thế nhưng cũng là không có kịp, bởi lượng thương gia quá đông đúc đang sốt máu vì thiếu hàng, lúc này giao thương thuận lợi thấy binh sĩ Bắc Quốc đến chặn cũng liều mạng đánh luôn.
Mắt thấy kế sách đã bước đầu thành công, Triệu Kim Nam lại dụ chín vạn binh kia tiếp tục ra xa hơn nữa, vừa đánh vừa rút, nhất thời dần dần làm tiêu hao bớt lực lượng truy binh.
Thế nhưng truy binh Bắc Quốc đuổi rất sát, đã mấy ngày rồi không có bỏ cuộc. Bởi lẽ Tần Hoài Công đã nhận thấy chiến thắng gần như trước mắt, đâu có thể dễ dàng mà bỏ cuộc như vậy, quyết hối binh đuổi cho thật sát, cứ thay phiên nhau dừng lại nghỉ ngơi ăn uống rồi lại tiếp tục đuổi.
Triệu Kim Nam cứ nghĩ quân Bắc Quốc không có ham đuổi bởi binh sĩ của chàng đã chạy là không thể đuổi được, thế nhưng cái đám binh sĩ kia vẫn cứ liều mạng bám giết dai như đỉa. Lúc này xạ tiễn cũng đã không còn, không thể vừa đánh vừa lui được nữa, đành chỉ đơn thuần là rút chạy.
Hai ngày sau, binh sĩ Nam quốc đã bị dồn đến Đông hải, mắt thấy không thể chạy được nữa, quân binh Bắc Quốc đã bao vây tứ phía. Tám nghìn binh lính đành dàn thế trận, vây quanh là hơn bẩy vạn binh sĩ Bắc Quốc.
Một cái đạo binh tám nghìn người, dàn binh thế trận uy phong lẫm lẫm, chính là không có sợ chết, chiến ý dâng trào.
- " Các người muốn báo thù chưa, chính là lúc này, hãy giết sạch bọn chúng, lấy máu bọn chúng nhuốm đỏ những lưỡi đao này, hòa máu của bọn chúng với biển cả hùng vĩ này, hỡi những người anh em hãy tiến lên". Triệu Kim Nam thét gào kêu vang đầy khí khái.
- " Thống Lĩnh, chúng tôi quyết đi theo người, quyết nhuốm máu đỏ những thanh đao này, tất cả chúng tôi đều sẽ liều chết, hy sinh mà 'Chiến' ". Binh sĩ Nam quốc cũng nhất loạt hét vang.
Sông nước này là của chúng ta
Hỡi anh em những người hùng dũng
Dân tộc này đất nước chúng ta từng đã nợ
Quyết dâng đao nhuốm máu ý chí ngàn thu này
Những binh sĩ Nam quốc hát lên bài ca đầy chiến ý, thét vang trời đất lao vào chém giết những binh sĩ Bắc Quốc kia. Những tiếng kêu la thảm thiết, tiếng xin tha cứu mạng vọng động, có những binh sĩ Bắc Quốc run sợ đã tháo chạy, vứt bỏ luôn cả binh khí.
Triệu Kim Nam lúc này cũng hăng máu sôi trào, cứ mỗi lần hắn chém giết đến cực hạn, thì từng luồng thiên địa nguyên lực đậm đặc, hùng hậu xông vào cơ thể hắn. Thân mình hắn cảm thấy một trận tê dần nhẹ, những cái thiên địa nguyên lực kia dũng mãnh xông vào qua từng lỗ chân lông, đem đến cho hắn một sự thống khoái vô cùng lớn, liên tiếp cứ mỗi lần đến cực hạn thì luồng thiên địa nguyên lực kia lại lập tức bổ sung nội khí cho hắn.
Không chỉ bổ sung nội khí mà còn thanh lọc cơ thể cho hắn, từng đợt, từng đợt thiên địa nguyên lực hung mãnh xông vào, thì hắn cảm giác thân thể mình càng lúc, càng có thể chứa đựng được nhiều nội khí hơn, càng lúc hắn càng có thể chém giết dai sức hơn nữa.
Thế nhưng binh sĩ của hắn lại không có dai sức được như hắn, qua hai khắc thời gian thì lúc này tuy đã làm cho binh sĩ Bắc Quốc có một cái thiệt hại vô cùng lớn, thế nhưng Nam binh sĩ cũng không còn một ai.
Nháy mắt Triệu Kim Nam đã bị binh sĩ Bắc Quốc vây kín, nội khí của hắn tuy có thể liên tiếp bổ sung để chém giết, thế nhưng đó là có binh sĩ phụ trợ bảo vệ bên cạnh, thì nguồn nội lực mới có thể bổ sung kịp thời, lúc này đã không còn ai, hắn sẽ phải chết không nghi ngờ gì.
Thế nhưng lúc này bỗng chốc có một cơn bão cát lớn quét đến, bầu trời không gian mù mịt toàn cát, binh sĩ Bắc Quốc nhất thời tán loạn. Thấy thời cơ đã đến đây chính là lúc có thể chốn thoát. Triệu Kim Nam lao mình xuống biển, phó mặc số phận cho trời định.
Nhưng hắn lại không biết rằng chính vì hành động này, mà sau này đã dẫn đến cho hắn một cái cơ duyên, tiếp cận được cấp bậc cường giả chí tôn.