“Đúng rồi. Ta muốn ở đây cho đến khi có người đến tìm ta " lão nhân vuốt râu, hừ một tiếng rồi nói tiếp " bọn họ không tới tìm gia, có lý nào gia lại chủ động tìm bọn họ ? "
“Ách, được rồi.” Lâm Tiểu Trúc đau đầu xoay người, “vậy ngài cứ ở đây đi, muốn ở bao lâu cũng được, dù sao viện này cũng bỏ trống. Ta đi đây " lão nhân nhi này tuy bộ dạng giống gia gia kiếp trước của nàng nhưng tính tình thì khác xa vạn dặm.
“Này uy uy , nha đầu, ngươi đi đâu ? " lão nhân vội vàng níu tay áo nàng " ngươi mang lão nhân ta trở về sao có thể chuyện gì cũng không quản mà bỏ đi chứ ? tối qua còn bỏ lão nhân ta ở đây một mình, ngươi quá vô trách nhiệm rồi " nói xong vuốt râu, tà nghễ liếc nhìn Lâm Tiểu Trúc " tuy nhiên coi như ngươi cũng có chút lương tâm, hôm nay còn biết đến xem lão nhân ta có bị đói chết hay không "
“…” Lâm Tiểu Trúc rũ tay áo đáp " lão nhân gia ngài hiện tại đã có tiền, có thể mướn vài người giặt đồ, nấu cơm, hầu hạ ngài. Hai mươi lượng bạc kia, nếu ngài tiết kiệm một chút thì có thể đợi đến lúc người nhà đến tìm ngươi. Ta còn có việc phải làm, không thể lúc nào cũng ở đây với ngươi "
" Không được, ta chỉ thấy ngươi nhìn thuận mắt thôi " lão nhân phản đối " ngươi nhìn mấy người này xem, tay chân thô thiển, ngay cả việc nặng cũng làm không xong, sao có tư cách hầu hạ gia "
Làm như mình được chọn để hầu hạ hắn là vinh hạnh to lớn lắm không bằng.
Lâm Tiểu Trúc dở khóc dở cười nhưng cũng rất hiếu kỳ, mở to mắt nhìn lão nhân " ngài từ đâu đến ? sao có thể lạc mất người của mình ? hay là ngài cho người đến nhà truyền tin để người nhà tới đón lão nhân gia người ah "
Lão nhân liền như khí cầu bị lủng lổ, cúi đầuu rầu rĩ nói " gia tức giận bọn họ nên một mình bỏ đi. Mướn xe ngựa chạy tới trấn nhỏ này, uống rượu trong tửu quán cả buổi mà mấy tên tiểu tử kia vẫn chưa đến tìm gia. Lúc này gia thực sự rất tức giận. Hừ, lão tử sẽ ở đây, không tìm thấy gia, xem bọn họ gấp đến mức độ nào " nói xong lại hưng phấn lên " hắc hắc, cứ vậy mà làm đi "
Lâm Tiểu Trúc không còn cách nào khác, đành chiều theo lão thôi. Có điều lão nhân này bộ dáng giống gia gia kiếp trước của nàng, có thể gặp nhau cũng xem như là duyên phận, nàng không thể bỏ mặc hắn được, kiên nhẫn nói " vậy ngài cứ ở lại đây, có điều ngài không thể xài tiền tùy tiện được. Ngoại trừ mua gạo, đồ ăn, ngài chỉ cần mua hai bộ quần áo bình thường, mướn hai người đến hầu hạ là được. Số tiền còn lại, ngài phải cất giữ cẩn thận. Nếu quá nửa tháng mà người nhà còn chưa tìm được đến đây thì ngài phải mướn người về nhà truyền tin, nếu tiêu xài phung phí thì có thể phải làm ăn mày ah. Ngài có bằng lòng đi xin người ta bố thí không ? "
Nghĩ nghĩ một hồi lại bổ sung " hôm qua ngài say rượu, có Lưu nhị gia và tiểu nhị ở tửu quán là Đại Ngưu thúc đã dìu ngươi đến đây. Lưu nhịn gia còn mang chăn đệm và đồ ăn trong nhà cho ngài dùng. Nếu người nhà tới đón ngài, trước khi đi ngài đừng quên đến cảm tạ Lưu nhị gia một tiếng " nàng không biết đến lúc nào mới quay lại đây được, cho nên muốn nói rõ ràng mọi chuyện.
Nghe Lâm Tiểu Trúc dặn dò đủ thứ, ánh mắt lão nhân nhìn nàng càng lúc càng sáng, vui vẻ hỏi " nha đầu, ngươi lo lắng cho ta?”
Đây không phải là trọng điểm, Lâm Tiểu Trúc âm thầm xem thường, bất đắc dĩ nói “những gì ta vừa nói, ngài có hiểu không?”
“Hiểu được, hiểu được .” Lão nhân gật đầu như trống bỏi, rõ ràng là qua loa cho xong, nhưng hai mắt lại mở to nhìn Lâm Tiểu Trúc
Lâm Tiểu Trúc nhướng mi hỏi “vậy ngài nói xem vừa rồi ta đã nói những gì?”
“Nói cái gì ?” Lão nhân đổ giống như rất hưởng thụ bộ dáng hung tợn của nàng, cười tủm tỉm hỏi lại
“…” Lâm Tiểu Trúc hoàn toàn bị hắn đả bại , lặp lại những lời vừa rồi một lần
Lão nhân lúc này ra vẻ thực sự ghi nhớ những lời của nàng, còn hỏi “nha đầu, nếu lão nhân ta không có tiền, ngươi có quan tâm ta không?”
Nhớ tới tình cảnh hiện tại của mình, Lâm Tiểu Trúc cúi đầu đáp “nếu thực sự có thể thì ta có ăn, nhất định sẽ không để ngươi bị đói. Tiếc là ta không được tự do, không thể mỗi ngày đều đến thăm ngươi, cũng không thể mang cơm của chủ tử ban cho ta đến cho ngươi ăn” nói xong ngẩng đầu nhìn lão nhân, mũi có chút chua xót “cho nên, không thể dựa vào ta, ngài nhất định phải chiếu cố bản thân, đừng tiêu xài hoang phí”
Nếu lão nhân không có nhà để về, còn nàng là người tự do thì nàng thực hi vọng có thể cùng hắn sống nương tựa lẫn nhau. Dù sao ở thời đại này nàng cũng không có ai thân thích, nhìn khuôn mặt quen thuộc của hắn, nàng sẽ cảm thấy bớt cô đơn. Nhưng nàng biết chuyện này không có khả năng. Dù lão nhân địa vị hiển hách, cũng nguyện ý giúp nàng chuộc thân thì Viên Thiên Dã thu mua đứa nhỏ, lại giấu nơi thâm sơn để huấn luyện chắc chắn là mưu đồ đại sự gì đó. Nàng lại không biết lão nhân và Viên Thiên Dã là địch hay bạn, nếu như là địch, nàng làm bại lộ sơn trang thì Viên Thiên Dã và toàn bộ đám nhỏ trong sơn trang nhất định sẽ phải chết. Mặc kệ thế nào thì Viên Thiên Dã đối với nàng không tệ, mà nàng với mấy đứa nhỏ cũng không có oán thù gì, cho nên nàng không thể vì bản thân mình mà gây hại đến bọn họ. Tuy lão nhân này tính tình y như lão ngoan đồng,tám chín phần sẽ không tranh quyền đoạt lợi cùng Viên Thiên Dã nhưng không có nghĩa là nàng có thể mạo hiểm, nói hết mọi chuyện của mình với hắn, huống chi nàng còn chưa biết vì sao hắn đến đây. Dù hắn không phải là kẻ địch của Viên Thiên Dã thì chưa chắc đã là bằng hữu.
Nghe Lâm Tiểu Trúc nói vậy, lão nhân chau mày, sắc mặt rất khó xem, nhưng hắn cũng không hỏi thêm, chỉ không kiên nhẫn phất phất tay “đi đi, ta sẽ không đến tiệm ăn nữa, như vậy đi, ngươi đi mua cho ta ít gạo và đồ ăn, ta sẽ tự mình nấu”
Lâm Tiểu Trúc định nói mình không có thời gian nhưng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc cùng ánh mắt chờ đợi của lão nhân, nàng đành thở dài một hơi, nhận lấy thỏi bạc rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Cũng may hôm qua nàng đã đi dạo một vòng nên biết chợ ở đâu cũng biết giá cả thế nào. Lâm Tiểu Trúc từ ngõ nhỏ đi xuyên qua, thẳng đến chợ, mua một túi gạo nhỏ, hai khối đậu hủ, một bó rau muống, ít đồ gia vị, nghĩ nghĩ, nàng lại mua thêm nửa cân thịt heo. Nếu muốn lão nhân đang sống xa xỉ phải chấp nhận ngay cuộc sống đơn giản cũng không dễ gì, cho nên mọi thứ cứ từ từ. Lâm Tiểu Trúc mua thêm một ít đồ dùng nhà bếp nữa rồi mới quay về.
“Tiểu cô nương, ngươi đi mua đồ ăn sao?” vừa đi vào ngõ nhỏ liền gặp Đại Ngưu, hắn nhìn thấy trên tay Lâm Tiểu Trúc cầm linh tinh liền chào hỏi
“Đại Ngưu thúc.” Lâm Tiểu Trúc cũng vui vẻ chào hỏi “ngươi có thể giúp ta tìm một người biết nấu ăn không? Tốt nhất là nam nhân, bao ăn ở, một tháng năm lạng bạc” với tính tình của lão nhân kia, không có người hầu hạ là không xong, có người chiếu cố cho hắn, nàng cũng an tâm hơn.
“Ngươi muốn mướn người?” Đại Ngưu đánh giá Lâm Tiểu Trúc. Hôm nay nàng mặc quần áo trong trang, không phải bộ đồ cũ nát hôm qua.
“Là lão gia tử mà hôm quan ngươi và Lưu nhị gia đã đưa về giúp” Lâm Tiểu Trúc giải thích. Lão nhân đến tửu quán trả tiền, Đại Ngưu không có lý nào không biết “lão gia tử muốn ở lại cho đến khi nào có người đến tìm hắn mới rời đi, mà ta lại không rảnh cho nên mới tìm người giúp hắn, cho đến khi hắn rời đi mới thôi”
Đại Ngưu nghĩ nghĩ, cười nói: ” vừa đúng lúc ta có đường đệ bà con xa, người thành thật lại chịu khó cũng đang muốn tìm việc, để ta giới thiệu hắn được không?”
“Vậy bây giờ ngươi có thể gọi hắn đến không? Ngươi cũng biết chỗ rồi, bảo hắn đến thẳng đó là được”
“Được, ta đi gọi hắn đến” Đại Ngưu liền quay đầu đi về phía nhà hắn.
Lâm Tiểu Trúc về nhà, thấy sân viện đã sạch sẽ hẳn, mấy người làm công cũng đã rời đi, lão đầu nhi thì nhàn nhã ngồi trên ghế dựa trong sân chờ nàng về.
“Mua cái gì về ăn vậy?” thấy Lâm Tiểu Trúc tiến vào, lão đầu liề vội vàng tiến tới, nhìn thấy mấy thứ nàng mua trong giỏ thì há hốc mồm, mở to mắt hỏi “ngươi cho ta ăn mấy thứ này?”
“Đúng vậy?” Lâm Tiểu Trúc trừng mắt “ngài quên những gì ta nói với ngài rồi sao?” nói xong không để ý tới hắn, mang mấy thứ vừa mua vào phòng bếp.