Lục Vân vốn định hôm nay đi gặp chị hai, nhưng đi qua phòng khách, lại thấy chị Khuynh Thành rầu rĩ không vui ngồi trên sô pha.
“Sao vậy chị?" Lục Vân hỏi.
“Còn không phải là chuyện của tên khốn Vương Cương sao?”
Diệp Khuynh Thành tức giận đem video trong điện thoại cho Lục Vân xem một lần.
Nhất thời.
Trong con ngươi Lục Vân hiện lên một tia lạnh lùng.
“Chị, chị đừng nghĩ nhiều, em sẽ giải quyết.”
“Cậu muốn đi tìm Nam Giang Vương sao?”
“Không cần.”
Lục Vân cười lạnh một tiếng, trực tiếp rời khỏi biệt thự.
Diệp Khuynh Thành vẫn không yên tâm, lại gọi điện thoại cho Liễu Yên Nhi.
Dù sao Liễu Yên Nhi mở quán bar, ở thế lực ngầm ít nhiều có chút nhân mạch, nói không chừng vừa vặn quen biết ông chủ của Bách Vạn Phú Hào, có thể xin giúp đỡ.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nghi hoặc của Liễu Yên Nhi: "Chị, sao lại gọi cho em vào lúc này?”
“Vương Cương bị người của Bách Vạn Phú Hào bắt rồi.” Diệp Khuynh Thành nói ngắn gọn.
“Nó bị bắt lại thì liên quan quái gì đến chúng ta.”
“Tiểu Lục Vân cũng đi qua đó rồi.”
“Cái gì? Tiểu Lục Vân cũng đi? Em qua đó liền đây.”
Liễu Yên Nhi nói xong liền cúp điện thoại, tìm lưỡi lê đeo ở sau lưng, sau đó liền vội vàng chạy tới Bách Vạn Phú Hào.
Hoa Tí Long, nếu Tiểu Lục Vân của tôi rụng một cọng tóc nào, lão nương đây tuyệt đối sẽ cho anh sống không bằng chết!
Mà giờ phút này Lục Vân đã đi tới cửa sòng bạc.
Vẻ mặt lạnh lùng.
Vương Cương sống hay chết, hắn không quan tâm.
Hắn quan tâm chính là, Hoa Tí Long lại dám quấy rầy chị Khuynh Thành, còn tuyên bố muốn đi quấy rầy Ngô gia gia.
Người này, đáng giết!
“Xuất trình thẻ căn cước.”
Hai người đàn ông áo đen lạnh lùng đứng ở cửa, ngăn cản Lục Vân nói.
Nơi này bình thường không cho người lạ đi vào, mỗi khi có người lạ muốn đi vào, đều phải thông qua khách quen giới thiệu.
Mà khách quen thường sẽ có một tấm thẻ căn cước đặc chế của sòng bạc.
Hai người này ngăn Lục Vân lại, cũng chỉ kiểm tra theo thông lệ.
Giọng Lục Vân lạnh như băng nói: "Tránh ra!”
“Tiểu tử cậu là tới gây sự sao?”
Hai người nhanh chóng phản ứng lại, sắc mặt âm trầm, chỉ là còn không đợi bọn họ ra tay, bụng liền đột nhiên truyền đến một trận đau nhức.
Tiếp tục đi.
Bùm!
Thân thể hai người nặng nề đụng vào cửa lớn, ngã nhào.
Trong sòng bạc đang có không ít khách đánh bạc đang chơi, nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng động lớn, đều là hoảng sợ.
“Có chuyện gì vậy?”
Mọi người nghi hoặc nhìn về phía cửa lớn.
Chỉ thấy một thanh niên mặt lạnh như băng bước vào.
“Không muốn chết, cút hết cho tôi!”
Thanh niên thanh âm không lớn, nhưng tất cả mọi người trong sòng bạc đều nghe được rõ ràng, nhất là hắn lúc nói chuyện, toàn bộ nhiệt độ sòng bạc đều giống như hạ xuống.
Đây là một tôn Sát Thần!
Khách đánh bạc trong lòng run lên, không dám nói gì cả, rất nhanh sòng bạc liền dọn dẹp sạch sẽ không còn bóng người, chỉ còn lại mấy cô gái chia bài xinh đẹp, trốn ở dưới bàn run lẩy bẩy.
“Chuyện gì xảy ra?”
Hoa Tí Long nghe tiếng chạy tới, theo sau chính là thủ hạ.
Trong nháy mắt nhìn thấy Lục Vân, con ngươi Hoa Tí Long co rụt lại: "Cậu là ai?”
Lục Vân cũng không trả lời, hỏi ngược lại: "Người gửi video cho chị tôi chính là anh phải không?”
Hoa Tí Long nhất thời phản ứng lại, người này là tới tìm Vương Cương, vì thế phất phất tay, vài thủ hạ lập tức chạy tới đóng cửa sòng bạc lại, sau đó chặn Lục Vân lại.
Hoa Tí Long lại dặn dò một thủ hạ: "Đi lôi tên cẩu tạp chủng kia ra đây.”
Rất nhanh, mặt mũi bầm dập Vương Cương đã bị kéo ra, nhìn thấy Lục Vân, lập tức kích động hô to: "Lục Vân, mau cứu tôi!”
“Câm miệng!”
Hoa Tí Long tát Vương Cương một cái, làm cho hắn an tĩnh lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Lục Vân: "Cứu người nên có thái độ chuộc người, cậu vừa đến liền đuổi khách của tôi đi, món nợ này tính thế nào?"
Lục Vân đè xuống lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói: "Anh chuẩn bị tính thế nào?”
Ha ha......
Hoa Tí Long cười lạnh hai tiếng: "Trước quỳ xuống dập đầu xin lỗi, sau đó giao tiền chuộc vị huynh đệ này ra.”
Lục Vân không nói gì, lẳng lặng nhìn Hoa Tí Long vài giây, mới chậm rãi mở miệng nói:
“Thứ nhất, tôi sẽ không dập đầu xin lỗi anh.”
“Thứ hai, trên người tôi không có mang tiền chuộc.”
“Thứ ba, loại rác rưởi này, không có tư cách trở thành huynh đệ của Lục Vân tôi.”
Tiếng nói vừa dứt, trong sòng bạc yên lặng chốc lát, sau đó liền vang lên tiếng của Hoa Tí Long nổi giận: "Con mẹ nó mày không mang tiền chuộc chạy tới làm gì, đùa giỡn với lão tử sao?"
“Tôi đến chỉ để nói cho anh biết, loại rác rưởi Vương Cương này, anh xử lý thế nào cũng không quan trọng, nhưng đừng quấy rầy chị tôi và ông Ngô nữa.”
Lời này vừa ra, Vương Cương lập tức liền nóng nảy: "Lục Vân, tốt xấu gì chúng ta cũng cùng ở chung trong viện phúc lợi, sao có thể thấy chết mà không cứu..."
“Câm miệng!”
Hoa Tí Long lại tát Vương Cương một cái, sau đó nhìn về phía Lục Vân: "Cho nên, đây là thái độ cầu xin người khác của mày?"
Hắn chỉ chỉ hướng cửa.
Hai tên giữ cửa đến giờ vẫn nằm lăn lộn trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Lục Vân lắc đầu nói: "Tôi không phải đang cầu xin anh, mà là, cảnh cáo anh.”
“Tao xem mày muốn chết!”
Sắc mặt Hoa Tí Long trầm xuống, ánh mắt lộ ra hung quang.
Đúng lúc này, một gã đàn ông dáng người cường tráng đột nhiên đứng ra nói: "Long ca, tôi thấy người này có luyện võ, không bằng để tôi tới chơi với hắn.”
Người đang nói chuyện tên là Lý Hổ, là tay chân đắc lực dưới tay Hoa Tí Long, hắn có thể có địa vị hôm nay, công lao của Lý Hổ không thể bỏ qua.
Hoa Tí Long gật gật đầu, sau đó nói với Lục Vân: "Tiểu tử, đừng nói tao không cho mày cơ hội, chỉ cần mày có thể chống đỡ hơn mười chiêu của Lý Hổ, tất cả đều dễ thương lượng, nhưng nếu không chống đỡ được..."
Hắn cười lạnh một tiếng:
“Không chỉ Vương Cương không đi được, hôm nay mày cũng phải ở đây cho lão tử, tiền chuộc, tăng gấp mười lần.”
Bùm!
Hoa Tí Long vừa dứt lời, lại đột nhiên nhìn thấy Lục Vân hóa thành một đạo tàn ảnh, cuồng bạo một cước đá về phía Lý Hổ.
Lý Hổ tuy rằng đúng lúc dùng hai tay giao nhau chắn ở trước người, nhưng cỗ lực lượng khủng bố kia, căn bản cũng không phải là hắn có thế chống được, hai tay trong nháy mắt bị gãy, ngực cũng theo đó mà lõm xuống.
Lục Vân quay đầu nhìn Hoa Tí Long, thản nhiên nói: "Anh vừa rồi...... nói cái gì?”