Điện thoại di động trong túi rung lên, Tần Tang thấy tin nhắn liền thu xếp đồ rồi ra ngoài. Từ xa, Tần Tống nhìn thấy hôm nay cô đeo một cặp mắt kiếng gọng đen, dáng vẻ đeo ba lô ôm sách trông rất hồn nhiên ngây thơ.
Bước đến kéo cửa ra giúp cô, đưa tay đón lấy chồng sách trong ngực cô, Tần Tống nhỏ giọng nói: “Để tôi!”. Tần Tang cười, nói cám ơn, đưa hết sách cho anh đi đến trước quầy thư viện.
Tiểu Ly cười ha ha, bước lên nịnh bợ xoa bóp vai cô: “Nữ tác giả xinh đẹp của chúng ta mệt không? Tiểu nhân xoa bóp xoa bóp cho ngài nha!”.
“Không dám không dám” ! Tần Tang lạnh lùng mà liếc nhìn An Tiểu Ly: “Ngài bận rộn ngày đêm như vậy, mẹ kiếp, chút chuyện nhỏ này nào dám làm phiền ngài!”.
Tiểu Ly biết là không giả bộ được nữa rồi, lập tức thay đổi chiến thuật, lôi kéo vạt áo của Tần Tang, làm ra vẻ cúi đầu buồn bã thì thào: “Tang Tang. . . . . . Thật sự xin lỗi!”.
Aizz, ngay từ đầu cũng không nên mạo hiểm, giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo như thế. Trần Ngộ Bạch nói đúng, Tang Tang thông minh như vậy, làm sao có thể không nhìn ra động cơ của cô chứ.
“À, tại sao chứ? Làm chuyện gì có lỗi với mình à?”, Tần Tang làm mặt lạnh nâng mắt kiếng, nhất thời An Tiểu Ly giật mình, bây giờ cô rất sợ động tác này.
Tần Tống trả sách xong rồi đi qua, nhìn thấy hai người bọn họ đang nói gì đó, nên đứng cách đó mấy bước chờ. An Tiểu Ly ngoan ngoãn ở sau lưng Tang Tang ra dấu tay với anh, anh hơi do dự đi tới. Quả nhiên, Tần Tang ở trước mặt người khác không làm khó An Tiểu Ly: “Nếu như mình giận cậu, không phải còn ngu hơn cậu à. Được rồi đi thôi, không phải là tiễn đưa Tần Tống sao? Mình mời khách, đi Hương Nguyên Cư”.
Tần Tống còn chưa rõ tình hình cho lắm, thì An Tiểu Ly đã vui mừng kéo anh đi. Thật ra thì cô cũng biết Tang Tang nói giỡn hù dọa cô một chút. Từ nhỏ đến lớn chỉ có cô sử dụng tính tình trẻ con với Tang Tang, cũng chưa từng thấy Tang Tang trở mặt. Theo cách nói của người khác, tình thương và trí thông minh cũng phải có liên quan đến nhau.
Hương Nguyên Cư là quán ăn ngon nhất gần trường học, được trang hoàng theo phong cách cổ xưa, món ăn cũng coi như đủ tiêu chuẩn. Tần Tang cười nói, mới vừa nhận tiền nhuận bút, lúc gọi thức ăn chớ nên khách sáo với cô.
Tần Tống chọn thức ăn dựa theo khẩu vị chua chua cay cay của hai cô gái, ăn cùng họ rất vui vẻ. Tiểu Ly đề nghị uống một chút rượu, ba người liền kêu nửa thùng bia tươi. Tần Tang đóng vai người chủ chi rót một ly kính Tần Tống: “Ly này chúc anh lên đường xuôi gió, sớm ngày trở về nước. Tôi uống cạn, anh sao cũng được!”.
Cô uống một hơi cạn sạch, Tần Tống cười híp mắt, cũng ngửa đầu uống không chừa một giọt, ngồi xuống lại nhấm món ăn, mùi vị đều vô cùng ngọt ngào.
An Tiểu Ly hi hi ha ha nói tuyến đường đi của Tần Tống cho Tần Tang nghe, Tần Tang cười nghiêng ngả. Tần Tống thấy cô có hứng thú với quốc gia Ả Rập, vội đưa những tấm hình chụp chung với hoàng tử Ả Rập trong di động ra. Ba người nói chuyện ồn ã, không khí vô cùng náo nhiệt. Lúc này Trần Ngộ Bạch lại réo gọi điện thoại. An Tiểu Ly tức giận trốn vào trong góc nghe điện: “Tự tìm gì đó ăn đi, em đang đi chơi với bạn, không được bắt em về!”.
Đầu kia im lặng một lúc. An Tiểu Ly đắc chí vì mình lớn tiếng dọa người, quả nhiên, phương pháp duy nhất muốn áp đảo BOSS chính là biến thành nữ vương.
“Lúc em quét dọn để thuốc bao tử ở đâu”? Chờ một lúc lâu, giọng nói trầm ấm yếu ớt của Trần Ngộ Bạch mới vang lên.
“Anh. . . . . . đau bao tử”? An Tiểu Ly lập tức dịu dàng: “Bữa tối ăn gì?”
“Anh không sao. Em nói cho anh biết để thuốc bao tử ở đâu?”.
An Tiểu Ly làm điều khiển từ xa chỉ cho anh tìm thuốc, nghe tiếng rầm rào lật ngăn kéo của bên kia, tưởng tượng thấy bộ dạng mặt anh trắng bệch đổ mồ hôi, lòng cô cũng êm ái khó diễn tả.
“Ừ, tìm được rồi!”, Trần Ngộ Bạch dường như tìm mệt bở hơi tay, thở hổn hển, giọng nói nhỏ hơn: “Đừng lo, anh không sao. Em chơi vui vẻ, lúc về thì bảo bạn nam đưa, biết không?”.
Ai cần anh lo lắng chứ! An Tiểu Ly lơ đễnh hứ một tiếng. Nhưng mà tại sao, hình như tinh thần thật sự không tập trung nữa rồi?
Tần Tống khều tay Tần Tang, ý bảo cô nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của An Tiểu Ly. Mới vừa cúp điện thoại cô ấy đã không còn nụ cười, trái cây và các món nguội mang lên cũng không đụng vào.
“An Tiểu Ly, nếu trong nhà có việc thì cậu có thể rút về trước!”, Tần Tang chuyển đĩa trái cây tới trước mặt cô ấy, con nhóc này thích nhất ăn hoa quả tạp nham và các món đồ nguội như vậy, nói là có cảm giác ôm thiên hạ vào trong lòng. Tần Tang thường giễu cợt cô ấy nói đây không phải biểu hiện của sự chung tình.
An Tiểu Ly cứ tay trái một miếng dưa hấu, tay phải một miếng dưa hami, nhưng mà trái cây vô cùng thơm ngọt kia có gặm thế nào cũng không có mùi vị gì. Sau khi gặm đến vỏ dưa thì nói “Mình đi trước!” Mẹ nó, phái nữ thời đại mới phải là một người công và tư rõ ràng, dám làm dám chịu. Đừng tưởng rằng cô đồng cảm với tòa núi băng này, đây là cô cầm tiền lương người ta, hết lòng làm việc cho người ta. Tiểu Ly bỏ di động vào trong túi rồi đứng lên, Tần Tang lần mò chìa khóa xe ném cho cô ấy.
Tiểu Ly nhận lấy, móc vào ngón tay giơ giơ với Tần Tống: “Cầm thú, tôi lái xe Tang Tang đi. Anh phải đưa Tang Tang về nhà nha.”
An Tiểu Ly hung dữ hứ anh một tiếng, rồi vội vã đi xuống lầu.
. . . . . .
Bởi vì không khí hăng hái vô cùng, hai người ăn cũng hơi no bụng. Tần Tang nói dẫn anh đi dạo một chút, thuận tiện đi tham quan sân trường bọn họ. Đương nhiên Tần Tống cầu còn không được rồi.
Bảy tám giờ tối ở sân trường là lãng mạn nhất, từng đôi tình nhân ôm ôm ấp ấp trên đường, thỉnh thoảng dưới ngọn đèn đường còn ôm hôn thắm thiết, làm những bạn nam đi qua cũng huýt sáo cỗ vũ.
Dưới đèn đường mờ ảo, làn da Tần Tang trắng nõn, gương mặt đẹp như vẽ, hôm nay cô không giống thường ngày chút nào, sự khác biết như vậy làm cho lòng tin của Tần Tống tràn đầy ý nghĩ kỳ quái. DJ trong radio của trường chọn một bản tình ca rất hợp với tình hình:
Chuyến bay rạng sáng là chuyến cô đơn nhất
Từ camera kiểm tra nhận diện mà hồi tưởng lại những hình ảnh xưa cũ.
Tôi không muốn lại đi đến bất cứ nơi đâu.
Vì đến đâu cũng đều thấy cảnh nhớ người.
Mang tiếc nuối gửi vào hành trang.
Tôi đè nén tâm tình cầm lên.
*Chuyển máy bay – Phan Vĩ Bách (转机 – 潘玮柏)
“Sáng mai tôi phải đi rồi” ! Tần Tống bước sau cô một bước, yên lặng đưa tay nắm lấy cổ tay cô. Tần Tang quay đầu thản nhiên cười với anh, nhẹ nhàng tránh ra một cách tự nhiên, lấy tay hất mái tóc trước trán.
“Tần Tang. . . . ”! Tiếng kêu như tự đáy lòng của Tần Tống, du dương do dự dưới đèn đường, chiếc bóng đổ trên mặt Tần Tang càng lúc càng lớn, đầu của anh càng ngày càng thấp. Theo góc độ tiểu thuyết mà nhìn, thì có một chàng trai cao lớn, gương mặt đẹp trai dần dần cúi đầu, cô gái mặc đầm trắng ngửa mặt, đôi môi hồng khẽ nhếch.
“Ha ha. . . . . !” Thực sự cách chỉ có mấy tấc, hơi thở của cô phả lên trên mặt anh làm anh hơi ngứa. Tần Tang bật cười.
“Tần Tống, anh thật sến quá đi”! Tần Tang cười rất vui vẻ, thật buồn cười, chẳng lẽ cho rằng cô thật sự sẽ ngoan ngoãn để cho anh ta hôn sao? Cô còn tưởng rằng tình tiết sến súa như vậy chỉ có ở trong tiểu thuyết ngôn tình, giết hại hàng vạn trái tim của thiếu nữ thôi chứ. Không biết cô đã viết bao nhiêu cảnh tượng tương tự, nhưng đây là lần đầu tiên mình gặp phải.
Tần Tống đứng thẳng người, thận trọng quan sát vẻ mặt của cô, tim đập thình thịch, ít nhất, cô cũng không cho anh một bạt tai. Có phải nói là vẫn có hy vọng hay không?
“Hôm nay chúng ta ở bên cạnh nhau rất vui vẻ, phải không”? Tần Tang đi tới sóng vai đứng chung một chỗ với anh, nhìn mặt hồ sóng gợn lăn tăn cách đó không xa, trong bóng đêm dịu dàng ngào ngạt hương thơm đặc biệt của mùa hè, làm say lòng người.
“Tần Tống, lúc nào gặp anh cũng làm tôi rất vui”! Tần Tang tháo mắt kiếng xuống bỏ vào trong túi xách. Cô cận thị hai độ, bình thường vẫn hay mang kính sát tròng. Thế nhưng lúc này, cô không muốn thấy rõ ràng cái gì nữa hết.
“Anh là một người con trai tốt như thế, tôi rất vui vì anh yêu thích tôi. Nhưng mà, tôi thật sự không thích anh!”. Cô quay qua nhìn mặt của Tần Tống. Anh đã bị từng câu từng câu của cô làm cho tâm trí thoạt buồn thoạt vui, sững sờ nghe cô dùng từ văn nhã, giọng nói ấm áp để nói chuyện với anh.
“Tôi là người ích kỷ, kiên trì cho mình cách sống thoải mái nhất. Tôi thích làm bạn với anh, bởi vì anh có thể ăn, có thể chơi; vẻ ngoài đẹp đẽ, rất có thẩm mỹ, tấm lòng lương thiện. Nhưng mà nếu như anh mang đến phức tạp cho tôi, tôi chỉ có thể giống như khoảng thời gian này, né tránh để anh không tìm được tôi!”.
“Có rất nhiều người nói, không thích người ta thì nên buông người ta ra, thậm chí cả đời không qua lại với nhau, để tránh luôn nhớ thương. Nhưng mà tôi cho rằng, thích một người không được đáp lại đã đủ khó chịu rồi, nếu như ngay cả bạn bè bình thường cũng làm không được, cuộc đời như vậy thật quá không như ý rồi. Có đúng hay không?”.
Giọng nói của cô ấm áp mê hoặc, Tần Tống như bị thôi miên mà gật đầu.
“Cho nên tôi cho rằng, tôi muốn làm bạn với anh. Anh nói đi!”.
Tâm tư của Tần Tống vô cùng rối rắm, lời nói này dịu dàng của Tần Tang không có kẽ hở, nhưng sao đáy lòng anh lại lạnh lẽo giăng đầy bốn phía.
“Nếu như mà sau khi tôi và em làm bạn. . . . . . Vẫn thích em thì sao”? Anh thử hỏi dò xét.
“Vậy tôi không thể làm gì khác hơn là chọn cách đáng tiếc nhất, cả đời không qua lại với anh.”
“Tần Tang, em đang uy hiếp tôi”! Đôi mắt đẹp của Tần Tống híp lại, ngón tay thon dài gọn gàng sờ sờ lên chòm râu mới mọc trên cái cằm. Rốt cuộc anh cũng lấy lại thần trí, Tần Tang đang cho anh là dạng gì, đầu tiên là cô cố ý lẩn trốn anh, điện thoại không nhận, nhắn tin không trả lời. Sau đó anh tìm tới cửa thì thuận thế mời khách ăn cơm, ngọt ngào với anh, lại cầm cục kẹo lớn hơn hỏi anh: “Về sau luôn ăn kẹo hình dạng này, có được hay không?”
Không được! Tần Lục anh là tên ngốc ư! Trong lời nói của cô, làm bạn sẽ không được đổi ý theo đuổi cô. Ai muốn làm bạn với cô? ! Bạn gái thì còn được!
“Không đúng! Tần Tống, đây là chính sách ưu đãi của tôi cho trai đẹp như anh”. Tần Tang tựa vào lan can bên hồ cười ngọt ngào, “Anh hỏi Tiểu Ly xem, mấy người trước kia theo đuổi tôi có phải đều bị cự tuyệt thẳng thắn hay không?”.
“Nhưng, Tần Lục thiếu tôi có thể so sánh với mấy thằng nhóc đó sao”? Cảm giác ưu việt của Tần Tống nhanh chóng bành trướng.
“Anh không chọn. Anh chỉ muốn theo đuổi em. Tần Tang, anh thật sự thích em!”. Anh khoanh tay, đôi mắt sáng hơn cả đèn đường. Tần Tang dù em có dùng thủ đoạn nói lời đường mật cao siêu đi nữa, anh cũng thật sự thích em.
Khuôn mặt điển trai của anh để râu theo kiểu Ả rập ở trên cằm, lúc không nói lời nào cũng rất nam tính, nhưng ánh mắt kia lại kiên định cố chấp giống như đứa bé thề muốn thi đạt một trăm điểm. Tần Tang cảm thấy hơi cảm động, không được tự nhiên, thậm chí rất nhiều năm sau, thỉnh thoảng cô cũng nhớ tới đêm hè này, đã từng có một người con trai xuất sắc như vậy, vô cùng nghiêm túc nói với cô: Tần Tang, anh thật sự thích em.