“Rẽ trái ở phía trước, quán Trần Ký”, Tần Tang trả lời theo bản năng.
Cô cực thích mì thịt bò canh xương heo của quán mì nhà đó. Bởi vì cách xa chỗ cô thuê trọ, xung quanh lại không có bãi đỗ xe tốt, thường thường nhân lúc đi bơi tới ăn một lần. Sáng sớm hôm nay cô đã lên kế hoạch đi ăn sáng ở đó rồi.
Thế nhưng cô cũng đoán được Lý Vi Nhiên hỏi như vậy, cũng chỉ sợ chỉ là hỏi cho có lệ, câu trả lời tự quyết định thế này, hình như hơi đột ngột. Cô âm thầm nhíu mày, gần đây hình như tương đối mất kiểm soát.
Lý Vi Nhiên hơi giật mình nhướn mày, hỏi con gái ăn gì là một thói quen lịch sự, cũng vẻn vẹn chỉ là thói quen mà thôi, phần lớn con gái đều sẽ nói tùy ý, sao cũng được, anh quyết định là được rồi.
Theo đường cô chỉ mà đưa cô đến tận cửa, Lý Vi Nhiên không xuống xe ngay lập tức, mà lượn đi rất xa để đỗ xe. Điểm này khiến Tần Tang thật sự rất giật mình, thân phận của anh ta như vậy, làm thế, thật rất hiếm.
. . .
Lúc Lý Vi Nhiên đỗ xe xong đẩy cửa tiến vào, liếc mắt một cái đã thấy Tần Tang ngồi đối diện với cửa, một tay nâng cằm, một tay gõ nhẹ trên bàn, mì gọi đã được mang lên, hai tô lớn nóng hôi hổi bày trên bàn đàng hoàng. Chắc là cô đang đợi anh đến rồi cùng ăn, nhưng món ngon trước mặt thật làm người ta thèm, vẻ mặt sốt ruột không kiên nhẫn, tính trẻ con khiến người không thể không cười cho được.
Anh mỉm cười bước tới.
“Đến rồi”!
Quả nhiên, thấy anh cuối cùng cũng xuất hiện, hai mắt cô đều tỏa sáng.
“Ồ, không biết anh thích ăn gì, nên gọi món giống tôi”. Tần Tang giải thích với anh, sau đó vội vã nâng tô lên uống một ngụm nước mì, cười thỏa mãn.
Lý Vi Nhiên thờ ơ nhún vai, nhìn cô ăn ngon, anh cũng cảm thấy thèm, mau chóng nếm thử.
Mì thật sự rất ngon, sợ mì làm bằng tay rất dai, nước lèo cũng thơm phức, lượng thịt bò và rau xanh rất đầy đủ, hành thái rắc đầy một tô lớn, nhìn thôi đã rất muốn ăn rồi.
Ăn hết tất cả đồ ăn trong bát, Lý Vi Nhiên uống cạn sạch nước mì, thoải mái thở dài một hơi dài: “Thật sự rất ngon.”
Trong lòng Tần Tang có cảm giác thỏa mãn nho nhỏ, cười với anh. Mặt cô bởi vì ảnh hưởng của việc uống nước lèo mà hiện lên hai vòng đỏ bừng động lòng người, càng tôn lên khuôn mặt đẹp như hoa của cô, nhìn nụ cười ngọt ngào đó, Lý Vi Nhiên nhìn cũng vô thức nhếch miệng mỉm cười theo.
“Cô không ăn rau”? Lý Vi Nhiên nhìn cô ăn hết mì và thịt bò, nhưng còn rau thì không đụng một đũa.
“Ừ”! Từ nhỏ cô đã kén ăn, hai năm nay dọn ra ngoài ở, thì lại càng không thể cứu vãn nỗi.
“Kén ăn cũng không tốt”! Anh nhíu mày: “Việc ăn uống cũng giống hệt cuộc sống, nào có thể muốn ăn gì thì chỉ ăn thứ đó được, cái gì cũng phải nếm thử, như vậy dinh dưỡng mới cân đối”.
Tần Tang nghe vậy thì bật cười, anh đang giảng đạo lý với cô?
“Thịt bò và mì đều không dễ tiêu hóa, chất xơ trong rau vừa vặn bổ sung khuyết điểm này, phối hợp trong ẩm thực đều có lý”. Lý Vi Nhiên tiếp tục dẫn dắt, giảng giải từng bước.
“Tôi cũng không có cách nào cả”! Tần Tang thở dài bất đắc dĩ, nghiêm túc nói với anh: “Tôi dị ứng rau, ăn một miếng thì mặt xanh lét.”
Lý Vi Nhiên nghi hoặc hỏi: “Thật hay giả vậy?”. Chưa từng nghe nói có người dị ứng cả với rau, mặt còn có thể chuyển thành xanh lá? Ninja rùa chắc?
“Giả”! Tần Tang mỉm cười chớp chớp mắt, cúi đầu ung dung thản nhiên uống một miếng nước lèo.
Lý Vi Nhiên nghẹn ở trong cổ họng, trố mắt ra nhìn. Cô gái này dám đùa giỡn anh!
Bữa sáng ấm áp trong một quán cũ, đôi vợ chồng trung niên chủ quán vui vẻ bận rộn đủ thứ, tốp người tới tới lui lui, bị ngăn cách bởi khói trắng tỏa ra từ đồ ăn thơm nóng. Một cặp nam thanh nữ tú mặc áo đôi mỉm cười với nhau, Tần Tang mi mắt cong cong, Lý Vi Nhiên đẹp trai tao nhã, hai người nhìn nhau, tâm trạng nhất thời ngẩn ngơ.
Thì ra, thật sự có một loại cảm giác, giống pha quay chậm trong phim, yếu ớt lớn dần trong tim, sau đó nhạt như nét mực viết, dường như có mà dường như không.
. . .
Gần đây, mỗi ngày của An Tiểu Ly đều trôi qua rất cực khổ.
Đi làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, đi làm về còn phải đi siêu thị mua thức ăn, rồi vội vã chạy tới nhà ông chủ nấu cơm, ngay cả cuối tuần, không có trường hợp gì đặc biệt cũng không cho phép xin nghỉ.
Hơn nữa núi băng đó cực kỳ kén chọn, chọn món ăn càng ngày càng phức tạp hơn.
Làm gì có người bình thường nào trong một ngày bình thường lại muốn ăn nem rán! ! !
Tiểu Ly nhanh nhạy né tránh dầu sôi bắn ra, thỉnh thoảng liều chết tiến tới gần, dùng đũa lật nem rán trong chảo.
Giọng nói lạnh lùng của Trần Ngộ Bạch vang lên từ phòng khách: “An Tiểu Ly, rốt cuộc còn bao lâu nữa?! Tôi đói rồi!”
Tiểu Ly nhép miệng không ra tiếng kháng nghị với cái gáy của anh, chê lâu thì tự anh làm đi!
Điện thoại vang lên trong tay chân luống cuống của cô, Tiểu Ly tắt bếp cạch một tiếng, lôi điện thoại di động ra nhìn, trên màn hình nhấp nháy tên của Tang Tang.
“Tang Tang!…” Tiểu Ly la lớn tiếng, kéo dài giọng, hét lên.
“Ừ!”
Tần Tang ừ ngắn gọn, Tiểu Ly lập tức có thể nhận thấy trong giọng điệu này rằng tâm trạng của Tang Tang không tốt lắm: “Làm sao vậy?”.
“Buổi tối ra ngoài chơi đi”!
“Ừa, biết rồi, xong việc sẽ đi tìm cậu”!
An Tiểu Ly trả lời cô.
Không cần thiết phải hỏi cậu làm sao vậy, cũng không nói buổi tối tớ có việc. Mỗi người đều có một hai người bạn, không cần lý do mà sống chết có nhau.
“Ai?”, Không biết núi băng dịch đến sau lưng cô từ lúc nào, ném ra một chữ.
Liên quan cái đếch gì đến anh! Tiểu Ly mắng nhiếc trong lòng, trên mặt vẫn mỉm cười ngọt ngào: “Tổng giám đốc, nem rán cũng sắp được rồi, ngài cầm bát đũa ra bàn ăn đi!”.
Trần Ngộ Bạch không di chuyển ngay lập tức, mà vươn tay ra nâng kính mắt, lưng Tiểu Ly phát lạnh, hầu hạ anh ta lâu như vậy, cô biết, nếu anh ta cười rồi nâng kính mắt, chính là có người sắp bị gài bẫy.
“Được”! Quả nhiên anh ta cười dịu dàng.
. . .
“Anh ….!”, Tiểu Ly nổi trận lôi đình, ngón tay chỉ vào mũi Trần Ngộ Bạch run rẩy không thôi.
Tiểu Ly giận đến mức tim gan đều run rẩy, cô mạo hiểm với nguy cơ bị hủy nhan sắc để rán những chiếc nem vàng óng ánh thơm giòn, vậy mà anh ta cắn một miếng rồi bỏ xuống, bình thản nói một câu, “Không ngon. Đổi đi, tôi muốn ăn bánh chẻo!”.
Tôi còn muốn ăn thịt của anh đó! ! !
“Là anh nói muốn ăn nem rán mà!”, Tiểu Ly nỗ lực nói lý với anh.
“Ừ,” Trần Ngộ Bạch gật đầu: “Bây giờ cũng là tôi nói muốn ăn bánh chẻo. Mau đi mua bột mì đi, muộn lắm rồi!”.
“Anh cũng biết là muộn lắm rồi …ráng ăn một chút là được rồi mà, nếu không thì tôi làm cơm chiên trứng cho anh ăn có được không”? Giọng điệu cô nhão nhẹt, bắt đầu thay đổi chính sách.
Trần Ngộ Bạch rất hưởng thụ vẻ dịu dàng của cô, nhếch môi hé ra tám chiếc răng trắng tinh cười duyên với cô: “Không được!”.
Tiểu Ly dậm chân: “Anh như vậy là sao… Ây ya mặc kệ, buổi tối tôi có việc, anh thích ăn hay không cũng được, tôi đi đây!”.
“Cô dám đi, trừ tiền lương.”
“Thích trừ hay không, bà đây chẳng quan tâm.”
An Tiểu Ly ném đi hai trăm năm mươi tám vạn, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, trừng mắt nhìn anh ta, đá bay chiếc dép trên chân, chạy bình bịch tới cửa, đổi giầy của mình rồi bắt đầu chạy.
Trên lưng truyền đến cảm giác dựng đứng lông tơ quen thuộc, cô vừa quay đầu lại, một bóng đen đã áp tới, quay lưng vào đèn nên không thấy rõ dáng vẻ, thế nhưng mùi hương bạc hà mà An Tiểu Ly đã quen thuộc dần dần tới gần.
Trần Ngộ Bạch nhìn dáng vẻ choáng váng của cô gái bị anh vây giữa thân thể và cánh cửa, tâm trạng tốt hơn, nhếch khóe miệng: “Vừa nãy cô nói, ai chẳng quan tâm?”.
Tiểu Ly bị anh đột nhiên tới gần, khiến đầu có chút mơ hồ, nghe câu hỏi của anh, thì ngốc nghếch trả lời thành thật: “…bà đây!”.
Khuôn mặt tuấn tú của anh dần dần sát lại, hơi thở nóng rực đều phả trên mặt cô, mùi bạc hà thanh thanh lạnh lạnh, Tiểu Ly hơi có cảm giác say.
Môi của anh rất mềm mại … Đó là ý nghĩ cuối cùng của An Tiểu Ly.
Trần Ngộ Bạch cũng cảm thấy như vậy, cô ấy có đôi môi mềm mại nhất trên trên đời. Anh kiên trì ngấu nghiến trên môi cô, đầu lưỡi miêu tả hình dáng tuyệt đẹp của cô, chờ cô mềm nhũn ngã vào lòng anh, mới đưa lưỡi vào mở khớp hàm của cô, dụ dỗ chiếc lưỡi thơm tho của cô dây dưa cùng với anh.
Cho đến khi cô không thở nổi nữa anh mới lưu luyến buông cô ra, đôi mắt trong veo giống như vì sao nơi chân trời vừa mới cọ rửa, “Đây là trừng phạt … Sau này không được nói chuyện thô lỗ như thế nữa, nếu không sẽ phạt em! Hử?”. Giọng nói của anh dịu dàng như nước nhỏ giọt, quyến luyến dùng đầu ngón tay ma sát trên đôi môi sưng đỏ của cô.
An Tiểu Ly thở dốc từng hơi, hoảng hồn bất định, giương mắt nhìn lên, ánh mắt người đàn ông vừa hôn cô đến mức rối bời sáng như tuyết, còn vươn đầu lưỡi ra liếm khóe miệng quyến rũ, nhắc nhở cô anh vừa làm gì.
Híc… An Tiểu Ly trong nụ cười xấu xa làm càn thỏa mãn của anh đẩy cửa mà chạy.
. . .
Điện thoại di động của Tần Tang bị trộm.
Tiểu Ly biết điều này đối với cô ấy mà nói là tổn thất lớn tới cỡ nào, thói quen bình thường của Tần Tang là có cảm hứng thì viết ngay vào trong điện thoại. Đánh mất điện thoại di động, thì có nghĩa là phải viết lại rất nhiều bản thảo, then chốt là, chưa chắc có thể viết đến trình độ nguyên bản lúc hứng chí đó.
“Cạn ly!”, Tiểu Ly cũng không khuyên cô ấy, không có gì hay ho để khuyên cả, nói mấy câu nói suông an ủi cô ấy, thà rằng say với cô ấy một trận còn hơn.
Tần Tang cười thản nhiên, chạm cốc với cô, An Tiểu Ly lúc này, phần lớn thời gian đều ngoan cố ngốc nghếch, thỉnh thoảng lại trong sáng như pha lê.
“Tang Tang!”, Tiểu Ly nằm bò trên quầy bar: “Tớ … Cậu nói, thích một người sẽ thế nào?”.
“Rất nhiều kiểu!”, Tần Tang rất thực tế.
“Tang Tang!”, Tiểu Ly bất mãn kháng nghị, Tang Tang cái gì cũng tốt, chỉ là đôi lúc nói quá ngắn gọn.
“Cậu động lòng với Trần Ngộ Bạch”?
“Ừ … Hả”? Tiểu Ly nhìn Tần Tang khó tin, vậy mà người đối diện lại trưng lên vẻ thản nhiên.
“Sao cậu lại biết”? Tiểu Ly giật mình.
“Thể loại heo nọc ngôn tình tiêu chuẩn như anh ta thả trước mặt cậu, cậu có thể không mê tít sao?”, Tần Tang lắc nhẹ rượu trong ly, “Không sao, cứ thích đi!”
Tiểu Ly lại nằm bò ra: “Nhưng trước đây không phải cậu nói là tớ nên tìm một người thành thật đôn hậu, như vậy mới không bị lừa sao”?
“Bởi vì trước đây tớ không biết cậu sẽ gặp được người tên là Trần Ngộ Bạch.”
“Nhưng mà anh ta không thành thật, đôn hậu! Anh ta… Xảo quyệt! Còn gian trá, keo kiệt, khó hầu hạ, tính tình tệ, mặt không cảm tình, hay cau có…”. An Tiểu Ly có dấu hiệu say khướt.
Tần Tang cười chọc chọc đầu cô nàng: “Có tiến triển gì với anh ta không?”. An Tiểu Ly là người đá một cái lăn một cái, nếu Trần Ngộ Bạch không tỏ thái độ gì với cô ấy, cô ấy tuyệt đối không động não suy xét quan hệ kì quái giữa hai người lúc này.
“Ừ!”, An Tiểu Ly gật đầu thành thật, là có tiến triển, anh hôn cô, nhưng mà, lại không nói gì cả. Cô không biết, nụ hôn này, đối với anh ta mà nói, có ý nghĩa giống như đối với cô không.
Hơn nữa, cô không hề cảm thấy bản thân nên thích anh ta, anh luôn luôn bắt nạt cô. Cô mê anh, chắc cũng chẳng qua là do anh ta đẹp trai trẻ tuổi lắm tiền.
Thật rối.
“Tiểu Ly, việc cậu giỏi nhất chính là đi một bước tính một bước. Mà tình yêu, cũng chẳng qua là đến đâu hay đến đó mà thôi.”. Mắt của Tần Tang cũng hơi mơ màng.