Lâm Mộng nhìn hai người đó rời đi, lập tức lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho quản lý của mình.
“Mộng Mộng, có chuyện gì?” Người quản lý hỏi.
“Cô có biết luật sự Trần Nham không?” Lâm Mộng đã từng gặp anh ta và anh ta là một luật sư rất nổi tiếng.
Không ngờ Lâm Thanh lại có mối quan hệ với anh ta, quả nhiên là một người mẹ vô liêm sỉ.
“Tôi không biết anh ta, nhưng tôi có nghe đến. Mà có chuyện gì thế?”
“Kiểm tra xem anh ta có mối quan hệ gì với Lâm Thanh.”
“Được.”
Lâm Thanh muốn xâm nhập vào xã hội của giới thượng lưu bằng cách cặp kè với một luật sư? Thật xảo huyệt.
Trần Nham kéo Lâm Thanh lên xe.
Sau khi đóng cửa lại, trên mặt Lâm Thanh tràn đầy sự bất mãn.
“Luật sư Trần, sao anh lại ngan cản tôi?” Lâm Thanh vẫn chưa đánh cô ta đủ, “Tôi không bị thương gì cả?”
“Chị ơi, đánh người là phạm pháp đấy.”
“Dù sao cũng đã phạm pháp, lần sau gặp lại cô ta, tôi sẽ đánh chết cô ta!” Lâm Thanh không nhận ra lỗi sai của mình.
Trần Nham cười nói: “Cô cũng quá bốc đồng rồi.”
“Vậy anh chưa thấy tôi đánh người phải không?” Lâm Thanh không khách khí.
Trần Nham không khỏi bật cười khi thấy vẻ tức giận của Lâm Thanh, “Tôi đã xem xét nơi này, có một điểm mù của camera giám sát ở phái bên phải cổng sơn trang cách nhà bạn mười mét, hãy kéo cô ấy tới có sẽ không có bằng chứng.”
“Được rồi, tôi đã hiểu.”
Trần Nham mỉm cười và đưa cho Lâm Thanh một chồng tài liệu, “Đây là báo cáo điều tra mới nhất.”
Lâm Thanh lập tức kiềm chế sự tức giận của mình.
Theo thông tin, Lâm Trạch đã đến quán trà có tên là “Cuối Thu” rất nhiều lần, hầu như điều vào buổi chiều, theo lời nhân viên bán hàng, đi cùng anh ta có một người đàn ông tên là Quý Bạch.
“Chị ơi, Quý Bạch là một nhà thiết kế,“ Trần Nham vừa lái xe vừa giải thích, “Và là nhà sáng lập thương hiệu thời trang nữ, tuy tính cách có hơi lập dị nhưng anh ta rất có tài.”
Lâm Thanh biết tất cả bạn bè của Lâm Trạch, cho dù chưa từng gặp anh ta, thì cũng sẽ nghe những lời kể từ Lâm Trạch. Nhưng Lâm Thanh chưa bao giờ nghe Lâm Trạch nhắc tới người này.
“Họ là bạn sao?”
“Tôi cũng không biết.” Trần Nham trả lời, “Tôi chưa bao giờ nghe Lâm Tắc nhắc đến.”
“Chúng ta hãy đến quán trà đó.”
“Vâng.”
Quán trà này nằm ở trung tâm thành phố, là một tòa nhà ba tầng đơn giản với những bức tường trắng gạch đen. Có những cây cầu nhỏ và thác nước chảy trong sân, khung cảnh rất nên thơ.
Sau khi đi qua sân nhỏ sẽ đến sảnh quán trà, Lâm Thanh nhìn thoáng qua bên cửa sổ, đã thấy một người đà ông cao lớn.
Anh ta có mái tóc dài ngang vai, làn da trắng ngần, có chút nét nữ tính nhưng cũng có nét nam tính của một người đàn ông. Tuy giới tính không rõ ràng nhưng không thể phủ nhận ngoại hình của anh ta rất nổi bật.
Lúc này, một tay anh ta cầm một chiếc bản vẻ nhỏ, một tay cầm bút chì, anh ta dường như đang vẽ thứ gì đó, dù vẽ nhưng thế nào thì trông anh ta vẫn có vẻ không hài lòng.
Lâm Thanh tìm một chỗ ngồi.
“Người đó là Quý Bạch?” Lâm Thanh mặc dù không biết người đàng ông này, nhưng nhìn vào khí chất của anh ta, quả thực giông một nhà thiết kế.
“Đúng vậy, hôm qua anh ấy cũng tới đây, tôi tới muốn hỏi chuyện với anh ấy về Lâm Tắc, nhưng anh ấy có vẻ rất ít nói, tôi hỏi gì anh ta chỉ trả lời đúng như vậy chứ không có ý kiến gì hơn.
Lâm thanh cau mày, “Nếu anh ấy và Lâm Trạch là bạn, thì anh ta sao không có vẻ gì lo lắng cả?”
“Tôi có kể cho anh ấy về sự mất tích của Lâm Trạch, anh ấy không có vẻ gì là ngạc nhiên, như vẻ anh ấy không hề quen biết gì Lâm Trạch. Nhưng tôi đã hỏi nhân viên bán hàng rằng sau khi Lâm Trạch biến mất, người này vẫn đến đây mỗi buổi chiều và nói rằng “Anh đang đợi một người bạn.”
Nhìn từ góc độ này, mối quan hệ của họ rất thân thiết, nhưng tại sao anh ta lại giấu giếm mối quan hệ của mình với Lâm Trạch?
Lâm Thanh nghe xong liền lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý.
“Chị?” A Mỹ trả lời.
“Em có từng nghe về Quý Bạch không?”
“Quý Bạch, em biết, anh ấy đã liên lạc với em vài ngày trước.” A Mỹ nói nhanh, “Anh ấy muốn mời chị quay quảng cáo, nhưng em đã từ chối, vì nó không thật sự cần thiết.”
“Hẹn đi.” Lâm Thanh nói với giọng bình tĩnh, “Sắp xếp cho chị một cuộc hẹn với anh ta và nói rằng chúng tôi muốn nói chuyện về việc quay quảng cáo.”
“Vâng, em sẽ sắp xếp ngay.”
Mặc dù cho đến bây giờ Lâm Thanh vẫn không biết tại sao Lâm Trạch lại biết mất, nhưng thông qua những người mà anh ấy từng tiếp xúc, cô có thê biết được một số thông tin.
“Chị ơi, trà chiều ở đây ngon lắm, chị có muốn thử không?” Trần Nham mĩm cười: “Tôi mời chị.”
“Được,“ Lâm Thanh mĩm cười, “vậy tôi không khách khí.”
Tình cờ bữa trưa cô cũng không ăn nhiều, vì phần lớn đồ ăn đã bị Lâm Thần ăn hết, sau khi tan làm cô sẽ về nhà ở cùng Tiểu Hoa, nhưng giờ thì không chỉ là Tiểu Hoa mà còn có Lăng Thần.
Lâm Thanh đang uống trà chiều với Trần Nham một cách yên bình, nhưng cảnh tượng này tình cờ bị quản lý của Lâm Mộng bắt gặp nên cô ta lập tức chụp ảnh gửi cho Lâm Mộng.
Họ đang cười nói rất vui vẻ. Họ có thể nói chuyện gì nếu không phải đang yêu nhau.