Tiểu Hoa ngồi trên ghế sô pha, dùng đôi mắt long lanh của mình nhìn xung quanh.
Toàn bộ tầng một gần như là phòng khách, rộng nhưng lại rất trống trải, ngoài ghế sô pha và tủ rượu, không có bất kì đồ trang trí nào, thậm chí cả bàn ăn cũng không có.
Vật trang trí duy nhất là bức tranh sơn dầu, phía sau ghế sô pha, cây thông trơ trọi dường như không có dấu hiệu nào của sự sống, trông ảm đạm và tuyệt vọng, nhưng ở một bên đó, có một cô gái đang đứng quay lưng trước gió, với thân hình gầy gò rõ ràng là rất dễ bị tổn thương, nhưng lại ngoan cố đối mặt với gió và tuyết. Những dấu chân nhỏ phía sau dường như là dấu ấn chiến thắng của cô.
Bức tranh này rõ ràng chủ yếu là gió và tuyết, lưng cô gái chỉ nằm ở một góc của bức tranh, nhưng nó đã thay đổi tông màu của toàn bộ bức tranh, thiếu đi sự suy đòi đáng lẽ phải có. Đồng thời lộ ra một loại cố chấp và cứng cỏi, không bao giờ thừa nhận thất bại.
Tiểu Hoa nhận ra bức tranh này là vì nó đã dành được một số giải thưởng quốc tế, và chú của cô bé chính là Lâm Trạch đã nó rằng cô gái trong tranh chính là Lâm Thanh, và chính Lâm Thanh đã truyền động lực cho anh ấy.
“Con đang nhìn gì thế?” Lăng Thần cầm một chiếc khăn ấm đi tới đưa cho cô bé.
Tiểu Hoa cầm lấy chiếc khăn và chỉ tay về phía bức tranh trên tường: “Bức tranh này đẹp quá.”
Lăng Thần gật đầu nói: “Ừ”
Khi lần đầu nhìn thấy bức tranh này, anh ấy đã định mua nó.
“Chú cũng thích nó à?” Tiểu Hoa hỏi.
Lăng Thần gật đầu.
“Vậy chú thích điều gì ở bức tranh này?”
“Bóng lưng ấy.”
Bóng lưng cố chấp ấy luôn mang lại cảm giác khác lạ.
“Chú mẹ cháu cũng thích bức tranh này!” Tiểu Hoa cười nói: “Con nhìn thấy bức tranh này trên điện thoại di đọng của mẹ. Chú có biết tác giả của bức tranh này không?”
“Chú chưa bao giờ biết.”
Để mua một bức tranh, anh ấy không cần phải có mặt trực tiếp.
Lúc này điện thoại của Lâm Thần vang lên.
“Nói.”
Vẻ dịu dàng vừa rồi đã không còn nữa, thay vào đó là một khí chất cao lãnh đầy hấp dẫn.
Sao khi nghe cấp dưới báo cáo, Lăng Thần cúp điện thoại, lại nhìn Tiểu Hoa, lửa giận trong cơ thể lập tức tiêu tan, trở nên bình tĩnh và ôn hòa.
“Tên của con là....Tiểu Hoa?” Lăng Thần không chắc chắn, nhưng mẹ cô bé đã gọi cô bé như vậy ở sân bay ngày hôm đó.
Tiểu Hoa cười nói: “Đó là biệt danh của con, con là Lâm Niệm, mẹ con bảo nếu người ta biết đến con thì sẽ có hậu quả. Tuy Nhiên, mẹ còn nói, khi lần đầu gặp con, bà ấy tưởng ta là một bông hoa xinh đẹp, nên gọi là Tiểu Hoa.”
Nghe Tiểu Hoa nói chuyện, khóe miệng Lăng Thần hiện lên một nụ cười. Lâm Niệm cũng là một cái tên rất hay, tóm lại là cô bé trước mặt này cũng không tệ.
“Tiểu Hoa ta đưa con về nhà.”
“Hả?” Tiểu Hoa ngạc nhiên, “Chú biết cháu sống ở đâu sao?”
“Ừm.”
Vừa rồi ta nhờ người kiểm tra.
Sơn Hà Trang cách rất xa thành phố, nếu đã bị lạc trong này, thì đương nhiên phải sông trong khu này rồi, ta biết hết tất cả những người ban đầu sống ở đây, đơn giản chỉ cần kiểm tra những người mới chuyển tới thôi.
“Chú thật lợi hại!” Tiểu Hoa còn muốn ở lại thêm một chút, nhưng hiện tại không thể ở lại thêm được nữa.
“Đi thôi, mẹ con nếu không tìm được con sẽ rất lo lắng đó.” Lăng Thần vừa nói xong liền xoay người bước đi.
“Chú.” Tiểu Hoa đứng dậy bước đi một bước đã khập khiễng như thể chân bị đau, sau đó ngảng đầu lên với vẻ mặt đáng thương.
“Chú, chân cháu đau, chú có thể ôm cháu được không?”
Trên người chú có một mùi hương rất dễ chịu, Tiểu Hoa rất thích.
Ngược lại, Lăng Thần ôm lấy cô bé không một chút do dự, thậm chí còn...ước gì được như vậy.
Lăng Thần vừa mới ôm Tiểu Hoa ra ngoài thì liền thấy Lâm Thanh vội vàng bước tới.
“Mẹ!” Tiểu Hoa lớn tiếng gọi.
lâm Thanh thấy đã rất lâu mà Tiểu Hoa chưa về nên định ra ngoài tìm con bé, không ngờ vừa mới ra ngoài đã gặp được cô bé nên mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô thấy người ôm con bé, Lâm Thanh có chút giật mình.
Anh ta là.....Lăng Thần.
Ở sân bay, ban đầu cô có ấn tượng tốt về anh ta, nhưng khi cô nghĩ rằng anh ta là bạn trai của Lâm Mộng, ấn tượng tốt đẹp duy nhất về anh ta đã biến mất, ai có thể thích được Lâm Mộng có lẽ đều không phải là người tốt.
Sẽ tốt hơn nếu Tiểu Hoa tránh xa người này.
Lâm Thanh sải bước đi tới, không thèm nhìn mặt của Lăng Thần mà trực tiếp ôm lấy Tiểu Hoa, “Con đã đi đâu vậy hả?”
“Mẹ ơi, con bị lạc đường, chú này đã giúp con.”
Tiểu Hoa đưa tay chỉ vào Lăng Thần mạnh mẽ thúc giục mẹ nhìn vào khuôn mặt tuấn tú phi phàm kia.
“Cảm ơn.” Lâm Thanh gạt tay của Tiểu Hoa xuống, “Sau này không được chạy lung tung nữa nha.”
“Con hiểu rồi.” Tiểu Hoa bĩu môi, sau đó nói với Lăng Thần, “Chú, hôm nay cảm ơn chú.”
Lăng Thần không nói gì, ánh mắt đã nhìn chăm chú vào Lâm Thanh.
Cô mặc bộ đò ngủ ở nhà rộng thùng thình, để mặt mộc nhưng khuôn mặt vẫn rất xinh đẹp, trong sáng, tưởng chùng cô không nhận ra điều đó, nhưng vẻ đẹp vô tình càng lộ ra càng quyến rũ.
“Chú.” Tiểu Hoa gọi hắn.
Lăng Thần bừng tỉnh, mở miệng định nói gì đó, nhưng điện thoại di động trên người lại vang lên.
Anh liếc nhìn nó nhưng không bắt máy.
Anh không muốn trả lời cuộc gọi của Lâm Mộng.
Lâm Thanh thấy anh ta không tiện nghe máy vì vó người ngoài nên đã ôm Tiểu Hoa rời đi.
Cô không có ý thờ ơ, nhưng tạo cho mọi người cảm giác cô rất lạnh lùng.
“Anh có thể đẹp trai đến nức có thể nhờ đó mà kiếm sống được không?” Lâm Thanh đã nhìn thấy quá nhiều chàng trai đẹp trai và quá nhiều ngôi sao nam làm mọi chuyện bẩn thiểu để có tiền. Vì vậy cô không có hứng thú với vẻ ngoài của đàn ông.
“Mẹ, mẹ độc thân lâu như vậy, mẹ không muốn tìm người đàn ông để yêu thương lo lắng sao?”
“Không hứng thú.”
Tiểu Hoa:...
Lâm Thanh không có hứng thú với đàn ông, và cô cũng không quan tâm đến bạn trai người khác, đặc biệt là bạn trai của Lâm Mộng. Cô không những quan tâm mà còn coi thường nữa.
Lăng Thần đứng đó nhìn bọn họ rời đi.
Những ngôi nhà ở Sơn Hà Trang này rất nổi tiếng, rất nhiều người giàu có đổ xô đến đây. Vào ngày sơn trang này ra mắt, gần như tất cả các ngôi nhà ở đây đều được bán hết chỉ còn lại ngôi nhà bên trái và bên phải nhà Lăng Thần.
Không phải họ không có tiền mua mà là không ai dám mua.
Ai dám làm hàng xóm với nhà Lăng Thần, cũng không dám mạo hiểm mạng sống của mình.
Nhưng bây giờ cũng có một người liều mạng chuyển đến, cuối cùng Lăng Thần cũng có một người hàng xóm và anh anh không hề ghét bỏ người hàng xóm này.
Lúc này điện thoại của Lăng Thần lại vâng lên.
Vẫn là Lâm Mộng.
Lăng Thần không đủ kiên nhẫn: “Có chuyện gì?”
Khi đó, anh cũng đã từ chối cuộc gọi của cô, không trả lời tin nhắn từ cô, thậm chí còn chặn cô. Anh đã quá chán ngáy cái cảnh cô khóc lóc ầm ĩ và còn đòi làm tổn thương bản thân mình, khiến cho Lăng Thân rất đau đầu.
“Anh Thần, đạo diễn Eva đã hẹn gặp em! Lâm Mộng hưng phấn nói: “Chắc chắn cô ấy rất thích kỹ năng diễn xuất của em!”
Lăng Thần không biết nói gì, hắn biết rõ hươn ai điều khiến Lâm Mộng nổi tiếng như vậy. Đó hoàn toàn là từ vốn tự có của cô ta.
“Sáng mai em có hẹn. Thần ca, buổi sáng anh có rảnh không? Anh có thể đi cùng em không?”
“Không có thời gian.” Nói xong Lăng Thần cúp điện thoại.
Anh ta luôn thờ ơ với tất cả những người phụ nữ xung quanh, nhưng ngay từ đầu anh ta đã ghét Lâm Mộng, vì vậy sáu năm trước, cho dù anh ta bị đánh thuốc mê, làm sao có thể ở bên Lâm Mộng....