Chương 1 Hai cô gái trẻ
Một quán cà phê với bầu không khí ưu nhã, bản nhạc nhẹ nhàng cất lên, điều hòa thổi nhè nhẹ xua tan cái nóng bức của ngày hè.
Một cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng ngồi cạnh cửa sổ bằng kính trong suốt, nét đẹp tinh xảo đầy vẻ kiều mị, mái tóc đen dài xõa tung, đôi mắt đầy vẻ kiên nghị, phía trên là hàng mi thon dài, mềm mại, môi nàng hơi nhếch lên, tiết lộ một tia lo lắng.
Người bồi bàn nho nhã mang lên tách cà phê thứ tư, rồi lẳng lặng lui xuống.
Nàng là khách quen ở đây, mỗi lần từ nơi đó trở về, việc đầu tiên phải làm, chính là đến nơi đây lẳng lặng ngồi một lúc để ngẫm lại những hồi ức tốt đẹp được cất giấu chỗ sâu nhất của kí ức.
Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh xinh đẹp sải bước vào quán cà phê xa hoa. Tiếng giày cao gót vang lên thánh thót theo nhịp bước, cô gái kia tự nhiên phóng khoáng mà ngồi vào vị trí đối diện.
Người con giá này thoạt nhìn ưu tú, làn da trắng nõn, mái tóc uốn lượn càng thêm quyến rũ, hơi thở ôn nhu, toàn thân toát ra khí chất tao nhã mà cao quý.
“Mân Mân, sao lại đột nhiên hẹn tớ đến quán cà phê?” Cô gái nhẹ nhàng đem túi LV đặt ở bên cạnh, rồi lập tức quay sang nhìn bạn mình.
“Xem ra hôm nay cậu lại tới thăm cha.”
“Chỉ Dao, cậu biết không…” Mân Huyên chậm rãi mở miệng, hai mắt nhìn xa xăm về một điểm bất định, vẻ mặt có chút hổ thẹn cùng ảo não.
“Lâu như vậy không đi thăm cha, tớ cảm thấy tóc cha bạc đi rất nhiều. Tớ thật là đồ bất hiếu, lâu như vậy mới nhìn đến cha.”
Chỉ Dao gọi bồi bàn nói gì đó, nghe Mân Huyênn nói xong, nhịn không được liếc mắt một cái xem thường.
“Mân Mân, cậu đừng suy nghĩ quá nhiều. Thời gian trôi qua, con người ai cũng phải già đi, huống chi cha cậu đã ngoài bốn mươi, già đi là chuyện bình thường, Chờ cha cậu mãn hạn tù trở về, cậu hiếu thuận với người không được sao?”
Mân Huyên cúi đầu thở dài, mười mấy năm trước, nàng cũng từng có một gia đình ấm áp hạnh phúc. Cha mở một công ty nhỏ nhưng cũng đủ cho gia đình nàng sống một cuộc sống thoải mái, vui vẻ.
Ai ngờ đâu có một ngày, mẹ nàng nhận được một bức thư nặc danh nói cha nàng ngoại tình bên ngoài, hiện đang thuê phòng ở khách sạn. Mẹ nàng giận dữ không kiềm chế được, phát điên lao ra ngoài.
Đêm đó, sấm rung chớp giật đầy trời, mưa không ngừng rơi, rất to, càng lúc càng nặng hạt, mưa đập vào cửa sổ không ngừng đánh vào tâm trí nàng rất đau, rất đau…
Đứa bé là nàng phải cuộn mình lại trốn trong tủ quần áo, thẳng đến ngày thứ hai, cảnh sát tới, nàng mới biết mẹ cùng người đàn bà kia ngã trong vũng máu, phụ thân cầm dao gây án nên phải đi tù.
Từ đó, cái công ty nhỏ của cha được thúc thúc tiếp nhận, nàng thành trẻ mồ côi. Ở nhà thúc thúc được hai tháng, nàng liền tự động đưa ra ý muốn đi cô nhi viện, thúc thúc đương nhiên không đồng ý, thử nghĩ, thúc thúc vừa mới tiếp nhận công ty của cha, thành người giám hộ hợp pháp của nàng, nếu nàng không cùng bọn họ ở một chỗ, lại ở cô nhi viện, người ngoài sẽ đánh giá hắn như thế nào?
Ngày hôm sau, nàng xách đống hành lí còn lớn hơn mình ra khỏi cửa, với khuôn mặt quật cường cùng tính tình bướng bỉnh, thúc thúc không thể ngăn cản nên đành thỏa hiệp.
Cho đến khi nàng thành niên, chính là ba năm trước đây, nàng mới chính thức lấy hết dũng khí, lần đầu tiên đến thăm phụ thân.
Đối mặt với đứa con hơn mười năm không thấy, lúc đó cha không muốn thấy nàng, lại nhờ người báo tin, nói hắn chỉ có một yêu cầu, trở lại nhà thúc thúc đi, để thúc thúc chăm sóc nàng, cha mới bằng lòng thấy nàng. Nàng không thể cự tuyệt, lập tức đồng ý.
“Mân Mân, tớ…” Chỉ Dao vừa muốn nói gì thì điện thoại trong túi reo lên. Cúp điện thoại, nàng vui vẻ nắm tay Mân Huyên: “ Mân Mân, Mân Mân, có phải cậu đang làm đại lý lái xe?”
“Đúng vậy. Dù sao chỉ là nhận lái xe cho những ngời say rượu hoặc hành động không tiện, nhanh kiếm được tiền mà lại không vất vả.” Mân Huyên lặng đi một lát, rồi mắt trở nên sáng ngời: ‘Ý cậu là…”
“Đúng rồi!” Chỉ Dao tinh nghịch chớp mắt vài cái: “ Tớ vừa nghe điện thoại, một người bạn của tớ nói lão bản của hắn uống rượu, cần một người lái xe. Người đó siêu có tiền, đến lúc nhận tiền boa khẳng định không ít. Mau, mau, mau, tớ nói địa chỉ cho cậu, cậu đi ngay đi.”
Chương 2 Đại lí lái xe
Mân Huyên theo địa chỉ Chỉ Dao cho nàng, vội vội vàng vàng đuổi tới nơi.
Từ xe buýt bước xuống, trước mắt là câu lạc bộ Chỉ Dao nhắc tới.
Người giữ cửa nhã nhặn mời nàng vào, mở ra trước mắt là đại sảnh lớn lát đá cẩm thạch, có một người đàn ông tướng mạo nho nhã tiến lên đón nàng.
“Xin hỏi là Lăng tiểu thư sao?”
“Đúng vậy, tôi là Lăng Mân Huyên.” Mân Huyên nhẹ nhàng gật gật đầu, không nhịn được phải đánh giá đối phương.
Nàng làm lái xe đã lâu, tiếp xúc với đủ mọi loại người, không phải say mèm thì miệng cũng đầy mùi rượu. Mà người trước mắt, rất thanh tỉnh, không có nửa điểm dính vào rượu.
“Đây là danh thiếp của tôi.” Đối phương không chút nào để ý ánh mắt của nàng, lịch sự đưa danh thiếp.
Mân Huyên đưa hai tay tiếp nhận, quét mắt qua tấm danh thiếp cao cấp: Trợ lí tổng tài tập đoàn Đường Thịnh- Từ Bang.
“Thì ra là Từ trợ lí, thực hân hạnh.” Mân Huyên mỉm cười, hy vọng có thể lưu lại ấn tượng tốt trong lòng đối phương, biết đâu ngày sau có thể thành khách quen.
Danh tiếng của tập đoàn Đường Thịnh nàng sớm đã nghe thấy, đây là tập đoàn đa quốc gia, kinh doanh trên nhiều lĩnh vực, từ lúc ban đầu tự nghĩ ra đồ trang điểm nhãn hiệu L&K, đến giờ đã vươn rộng ra may mặc, điền sản, vật dụng hàng ngày, thậm chí cả lĩnh vực giải trí truyền thông. Danh tiếng vang dội, độc bá một phương, lũng loạn thương trường.
“Lăng tiểu thư, cô chờ ở đây một chút.” Từ Bang một mặt ý bảo nàng chờ một chỗ, một mặt quay đầu lại, không ngừng xem chừng thang máy phía sau.
“Tổng tài sẽ xuống ngay.”
Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe thang máy phát ra một tiếng thanh thúy, cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Hai thân ảnh từ bên trong đi ra, nam nhân mái tóc màu hạt dẻ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, hắn hơi nghiêng đầu, bàn tay to ôm chặt lấy thắt lưng của mỹ nữ quyến rũ bên cạnh, đôi mắt tản mát một loại mê hoặc đáng sợ.
Cà vạt hơi buông lỏng, bộ âu phục sang trọng ôm sát thân hình to lớn vĩ ngạn.
“Tổng tài!” Từ Bang cung kính hành lễ, “ Lão gia ra lệnh ngài uống rượu không thể lái xe, lái xe Tiểu Mạnh có việc bận, nên tôi tìm cho ngài một vị quản lí điều khiển, để nàng lái xe đưa ngài trở về.”
Bạc môi nam tử khẽ nhếch, tùy ý nhìn thân ảnh phía sau Từ Bang. “Ừ, đã biết. Cậu đem chìa khóa cho vị tiểu thư này.”
“Lăng tiểu thư, đây là chìa khóa xe, hôm nay phiền toái cô đưa tổng tài trở về.”
Từ Bang móc chìa khóa trong túi đưa Mân Huyên, sau đó chỉ vào chiếc xe thể thao màu bạc trước cửa, “ Là chiếc đó, mong cô lái xe cẩn thận.”
Mân Huyên bước tới nhận lấy chìa khóa xe, lễ phép gật đầu. “Xin yên tâm, tôi sẽ chú ý.”
Đang ôm chặt thân thể gợi cảm của nữ nhân kia, nam tử trong giây lát ngẩng mặt lên, mỉm cười đầy tà mị, đáy mắt nảy lên một tầng âm u.
Lại hướng tới chiếc xe, ngồi vào phòng điều khiển, nam tử mới chậm rãi mở miệng.
“Từ trợ lí, cậu nói nàng họ Lăng đúng không?”
“Đúng vậy, tổng tài.” Từ Bang rất nhanh thu hồi tia nghi hoặc trên mặt, trả lời.
“Vị tiểu thư kia xác thực họ Lăng, gọi Lăng Mân Huyên.”
“Tốt, thực sự rất tốt.”
Đôi môi mỏng lạnh thêm vài phần, nghiến răng nghiến lợi mà nói, tay xiết chặt vòng eo nữ nhân bên cạnh, thẳng đến khi nàng gắt lên: “Lạc, anh làm đau người ta.”
“Em lên xe trước chờ tôi.” Nam tử không chút để ý nữ nhân kia đang bĩu môi, động tác gần như thô lỗ mà đẩy nàng một chút.
Nữ nhân chu đôi môi đỏ tươi, lảo đảo đi về phía xe, gương mặt kiều mị tuy có chút bất mãn, nhưng cũng không dám lên tiếng.
Hắn, Doãn Lạc Hàn, tổng tài tập đoàn Đường Thịnh, đích xác là một người đàn ông độc thân hoàng kim, tính cách lạnh lùng cao ngạo, hơn nữa lại có khối tài sản ngang bằng ngang ngửa một quốc gia, bên người lúc nào cũng có một đám oanh oanh yến yến vây quanh, thay nữ nhân như thay quần áo, cảm giác mới mẻ với một nữ nhân nhiều nhất cũng chỉ đến ba tháng.
Hắn ghét nhất cũng chán ghét nhất là loại con gái dây dưa, chỉ biết khóc sướt mướt suốt ngày. Sở dĩ nàng có thể duy trì loại quan hệ cùng giường bốn tháng với hắn, hoàn toàn vì nàng luôn khắc sâu điều này, nếu không cũng đã sớm bị phủi văng ra như cái khăn tay không đáng một đồng.
“Thực xin lỗi, tổng tài. Ngài luôn ghét nhất người họ Lăng, là tôi nhất thời không chú ý đến điểm này. Thực xin lỗi.” Từ Bang nhanh chóng nhận thấy mình vừa phạm phải một sai lầm nghiêm trong, vội vàng mở miệng giải thích.
“Tốt lắm, Từ trợ lí, tôi chẳng những không trách cậu, ngược lại còn phải cảm tạ cậu.” Ai ngờ Doãn Lạc Hàn không chút nào để ý phất phất tay, môi nở nụ cười lạnh lùng âm hàn. “Nhớ kĩ, cuối tuần trước tôi giao điều tra chuyện bọn họ sao? Tư liệu ngày hôm qua cậu giao cho tôi, mặt trên đúng là ảnh chụp của nàng…”
Chương 3 Đưa về khách sạn
Mân Huyên ngồi trên xe lẳng lặng đợi một lúc, Duẫn Lạc Hàn mới ngồi vào xe, nghe thấy tiếng đóng cửa, nàng liền vặn chìa khóa xe, khởi động động cơ ô tô, hai mắt nhìn thẳng phía trước, hết sức chuyên chú lái xe.
Ngồi ở ghế tài xế, nàng không biết tại sao, luôn cảm giác phía sau có một ánh mắt sắc nhọn đâm tới, liếc nhìn vào kính chiếu hậu, đập vào mắt là hình ảnh ái muội nhất thời làm nàng có chút xấu hổ không thôi.
“Lạc, vũ hội vừa nãy nhàm chán quá!” Người con gái mềm mại rúc vào ngực Duẫn Lạc Hàn, bàn tay chậm rãi cởi nút áo, vẽ từng vòng tròn khiêu khích lên vòm ngực rắn chắc. “Người ta mới mua một bộ áo ngủ gợi cảm, đợi mặc cho anh xem được không?”
“Em xác định? Đến lúc đó áo ngủ còn lành lặn mặc trên người em?” Ngón tay ngả ngớn nâng cằm cô gái, phả từng hơi thở nóng bỏng kích tình bên tai, một tay không an phận mà phủ lên trước ngực.
“Lạc, anh xấu lắm!” Cô gái kia cười duyên, chủ động dâng lên đôi môi đỏ tươi, vong tình mà hôn hắn.
Mân Huyên cực lực không nhìn vào kính chiếu hậu, nhưng cô gái lại kiều mị kêu to một tiếng làm nàng không tự chủ được mà liếc mắt, ngay lập tức trên má hiện lên một tầng ửng đỏ. Hai người kia không ngượng ngùng một chút nào sao, bên trong còn có một người sống sờ sờ là nàng đây! Còn vội vội vàng vàng bắt đầu đoạn hình ảnh hương diễm…
Trong đầu đột nhiên nhớ tới một vấn đề, nàng còn chưa hỏi rõ ràng địa chỉ nơi phải đến. Nàng không mục đích cứ lái thẳng về phía trước, được một lúc, hai người ở ghế sau dường như vẫn chưa có ý dừng lại, ngược lại động tác còn lớn mật hơn, hồn nhiên đến mức quên hết mọi thứ.
Không khí trong xe càng lúc càng ái muội, hai mắt nhìn về phía trước của nàng cơ hồ đã muốn bốc lửa, chân đột ngột đạp phanh. Hai người đằng sau không kịp phòng bị mà ngã sấp về phía trước theo quán tính.
“A… Cô làm gì? Có bệnh à?” Cô gái bất chấp quần áo không chỉnh, thét chói tai lên.
Mân Huyên nghiêng mặt, lạnh lùng nói một câu: “ Thực xin lỗi, tiểu thư, tiên sinh, hai người còn chưa nói địa chỉ cho tôi. Mặt khác, hai người có thể kiềm chế một chút chứ? Trong xe còn có tôi là người ngoài.”
“Cái gì? Cô…” Cô gái kia hơi đề cao giọng, lại mềm mại dán vào ngực Duẫn Lạc Hàn, “Lạc, anh xem. Từ trợ lí tìm loại quản lí điều khiển gì, không thức thời chút nào, ngay cả phép lịch sự tối thiểu cũng không hiểu.”
Doãn Lạc Hàn nhìn thân ảnh cao ngạo phía trươc, chỉnh lại góc áo hỗn độn, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nháy mắt trở nên lạnh lùng: “Nơi này cách chỗ ở của em không xa, em hiện tại xuống xe.”
“Cái gì? Người ta…” Cô gái còn muốn nói thêm câu gì đó, nhưng nhìn lại khuôn mặt tuấn tú không có một chút muốn thương lượng, nàng không thể làm gì khác hơn là khẽ cắn môi, mở cửa, căm hận mà xuống xe.
Cửa xe bị đập mạnh, Mân Huyên có thể cảm thấy, người kia xuống xe xong lớn tiếng mắng chửi mình. Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, mấy ngày nay người cần đại lí lái xe rất ít, đêm nay thật vất vả mới có một phần sống, hiện tại lại náo loạn thành cái dạng này, xem ra thật đúng như giới truyền thông nói, tổng tài tập đoàn Đường Thịnh là kẻ có sinh hoạt cá nhân thối nát, công tử đào hoa, ăn chơi trác táng.
Duẫn Lạc Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ra, hắn chau mày, phun ra hai chữ không hề có độ ấm. “Lái xe.”
“Tiên sinh, xin hỏi địa chỉ là…” Hồng Huyên nhịn cảm giác kinh ngạc, cố ý kéo dài thanh âm nhắc nhở hắn.
“Cứ lái về phía trước, tới rồi tự nhiên tôi nói cho cô biết.” Hắn không để ý vẻ bất mãn trong giọng nàng, chậm rãi khép hai mắt, dựa vào ghế, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Mân Huyên thở dài, giẫm lên chân ga. Được rồi, ai bảo hôm nay nàng đụng phải một kẻ tâm tình bất định. Dù sao, giá một giờ lái xe là một trăm khối, hiện tại bọn họ đã ở bên ngoài hơn một giờ. Nếu hắn nguyện ý chi ra nhiều tiền, đương nhiên nàng cũng không có ý kiến.
Phút chốc tâm tình của nàng tốt lên, bắt đầu kiên nhẫn lái về phía trước, đến ngã tư cũng không chút do dự dẫm lên chân ga, y như lời hắn, cứ đi về phía trước.
“Dừng xe.”
Nàng nắm tay lái, đang phóng nhanh trên con đường rộng rãi, hắn đột nhiên lên tiếng làm nàng hoảng sợ, tay chân luống cuống mà đỗ xe bên đường.
Bên đường tọa lạc một khách sạn năm sao bàng bạc lặng im mà khí thế, nhìn thấy thân ảnh Duẫn Lạc Hàn bước xuống, nàng cũng cuống quít tắt máy, theo xuống xe. Mặc dù còn nhiều nghi vấn, nhưng nàng cũng không có lắm miệng, dù sao cũng là việc riêng của người ta, xen vào việc của người khác chỉ rước vào chuyện không vui cùng xem thường.
Nàng chạy chậm vòng qua xe thể thao, đến cạnh Duẫn Lạc Hàn, tay đưa chìa khóa cho hắn. “Tiên sinh, chìa khóa xe của ngài.”
Thấy đối phương không có nhận, nàng mới phát hiện ra một tia không thích hợp. Duẫn Lạc Hàn một tay chống trần xe, đầu cúi thấp, sợi tóc nâu bay bay trong gió che khuất cảm xúc trên mặt.
“Tiên sinh, ngài làm sao vậy? Có nặng lắm không?” Mân Huyên thân thiết cúi người, chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt mông lung của hắn, tốt bụng hỏi han. “Ngài ở khách sạn sao? Có cần tôi đưa ngài lên?”
“Được.” Nàng vừa dứt lời, đối phương phút chốc quay người lại, đặt tay lên vai nàng, một nửa trọng lượng của hắn cũng đè lên người nàng.
“Nặng quá!” nàng không chịu nổi sức nặng, hai chân rung rung, nhịn không được than nhẹ một tiếng.