https://truyensachay.net

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 49 - 51

Trước Sau

đầu dòng
Chương 49    Kỳ hạn một năm

“Em cảm thấy thời gian quá ngắn?” Khuôn mặt tuấn tú nhưng âm trầm của hắn trong nháy mắt đã tới gần nàng, giọng điệu nhẹ nhàng quâng bơ lại mang theo kiên quyết: “Thời gian thêm vào đến một năm.”

Nàng kinh ngạc trừng lớn mắt, bị sự cường ngạnh bá đạo của hắn làm cho thất kinh: “Không được! Tôi không…”

Phút chốc hắn nâng cằm nàng lên, đôi mắt thâm u hơi hơi nheo lại: “Hợp đồng viết rất rõ ràng, điều đầu tiên khi làm tình nhân là phải  nhu thuận dịu ngoan, mà không phải một mặt phản bác tôi, em vừa xúc phạm tôi, hẳn là phải bị trừng phạt.”

“Hắt xì…” Nàng che miệng, đứng lúc xua tay tránh cho hắn đụng vào, lui ra sau mấy bước, “Anh không nên dựa vào tôi gần quá, hôm nay tôi bị cảm, phát sốt, nếu không sẽ lây bệnh cho anh.”

“Bệnh của em tới thật đúng lúc.” Hắn khẽ mở bạc môi, đôi mắt lợi hại bắn thẳng vào nàng, có một loại quyết đoán nhìn thấu lòng người.

Nàng hơi nhìn đi chỗ khác, hấp hấp mũi, dùng khăn tay lau nước mắt không  ngừng chảy ra. Nàng cố ý ngâm nước lạnh vì tránh né hắn đụng vào, tuy rằng không phải kế lâu dài, nhưng đây là phương páp duy nhất nàng có thể nghĩ đến trước mắt.

“Em đang phát sốt, cho nên muốn tôi cách xa một chút phải không?” Hắn hừ nhẹ một tiếng, môi gợi lên một chút tươi cười ái muội, “Tôi nghĩ tôi không ngại chăm sóc một bệnh nhân…”

Phút chốc, bả vai nàng bị hắn xoay lại, tiếp đó bị hắn đầy ngã vào sô pha. Một loạt hành vi như vậy của hắn nháy mắt quấy rầy trận tuyến đầu tiên của nàng, nàng theo bản năng lùi dần về sau, liên tục xua tay. “Không, không cần, tôi chỉ bị cảm mạo nhẹ thôi, sau này chú ý nghỉ ngơi thì không sao. Anh không cần tới gần, bệnh của tôi sẽ lây…”

“Hiện tại em là người phụ nữ của tôi, tôi hắn là phải chăm sóc em thật tốt, sao lại để em tiếp tục khó chịu.” Hơi thở nguy hiểm của hắn đột nhiên tới gần, bàn tay to lớn dần dời đến cúc áo trước ngực nàng.

“Anh muốn làm gì?” Nàng thở dốc vì kinh ngạc, vội vàng bắt lấy tay hắn, dùng sức muốn đẩy ra, không ngờ lại bị đối phương kéo lại đây, giam vào lồng ngực.

“Hiện tại em là vật sở hữu của tôi, lúc này đây đương nhiên tôi phải kiểm nghiệm một chút trình độ làm vừa lòng tôi của em.” Hắn tà tứ cười, dễ dàng đẩy ra nàng, cực kỳ thuần thục cởi bỏ cúc áo của nàng, da thịt trắng nõn như sữa chợt bại lộ trong không khí.

“Nơi này là văn phòng của anh, anh, anh không cần làm như vậy…” Nàng hoàn toàn phát hoảng, tuy rằng biết làm tình phụ là phải làm những gì, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến hành vi lớn mật của hắn còn vượt xa so với tưởng tượng của nàng, dám làm chuyện vượt rào trong văn phòng.

Cốc cốc cốc…. Mấy tiếng đập cửa có quy luật đúng lúc vang lên, hắn dừng tay, trầm giọng hỏi. “Chuyện gì?”

“Tổng tài, đã đến giờ, ngài nên xuất phát.”

Là thanh âm của cô gái kia, nàng như thấy được cứu tinh, dùng hết toàn lực giãy khỏi lòng hắn, lùi đến nơi cách xa hắn nhất, dùng hai tay hốt hoàng che chắn trước ngực.

Hắn cười lạnh một tiếng, chậm rãi đứng lên, con ngươi tối đen như mực lóe lên tia sáng lạnh lẽo. “Tốt nhất em đừng nghĩ tiếp tục đùa giỡn, những thứ tôi muốn có được , bất luận kẻ nào cũng đừng tưởng ngăn cản tôi.”

 Chương 50   Lập tức chuyển nhà

Hắn nắm giữ một tập đoàn buôn bán trên nhiều lĩnh vực – Đường Thịnh tập đoàn, chỉ cần một khắc có thể nắm rõ biến chuyển trên thị trường, sinh tồn trên thương trường ngươi gạt ta lừa, chỉ bằng điểm nhỏ kĩ xảo của nàng sao có thể không bị hắn nhìn thấu.

Nàng chắn chặt môi dưới, buồn bực quay mặt đi chỗ khác.

“Đợi trợ lí Từ lấy hợp đồng cho em kí tên, em theo những gì anh ta nói mà làm.” Hắn lạnh lùng bỏ lại những lời này, đi thẳng ra văn phòng.

Nhìn thân ảnh hắn  biến mất ngoài cửa phòng, nàng sợ hãi vỗ vỗ ngực, còn chưa kịp hoàn hồn, một thân ảnh lại nhanh chóng bước vào. Nàng giật mình một chút, thấy rõ người vào là từ Bang, thế mới nhẹ nhàng thở ra.

“Lăng tiểu thư, mời cô xem một chút bản hợp đồng này, nếu không có kiến nghị gì, phiền cô kí tên lên chỗ này.” Từ Bang đem hợp đồng đến trước mặt nàng, văn bản hiển nhiên là vừa được in ra, hơi tản ra mùi mực.

Nàng tùy ý lật giở một ít điều khoản bên trên, rồi trực tiếp lật tới tờ cuối cùng, quả nhiên thấy ba điều kiện nàng đưa ra, nàng đọc từng câu từng chữ, xác nhận không sai gì, hai tay run run kí tên chính mình lên hai bản hợp đồng.

Doãn Lạc Hàn đã kí trước lên hai bản hợp đồng, Từ Bang trực tiếp đưa một bản cho nàng, bản còn lại cất vào tủ văn kiện, sau đó lấy ra trong túi một chiếc chìa khóa cùng một tờ giấy đưa cho nàng.

“Lăng tiểu thư, hiện tại việc đầu tiên cô phải làm là thu thập hành lý chuyển nhà, đây là địa chỉ cùng chìa khóa nơi sau này cô ở.”

“Chuyển nhà? Hiện tại sao?” Nàng nao nao, nhìn vật trong tay hắn, do dự nhận lấy. “Đây là ý của anh ta?”

“Đúng vậy.” Từ Bang gật đầu một cái, “Tổng tài muốn chiều nay ba giờ cô phải dọn vào.”

“Ba giờ?” Nàng kinh ngạc nhắc lại, vì lấy học bổng, bình thường cho dù có liều mạng làm thêm thế nào, nàng cũng không xao nhãng việc học, gần đây trốn học nhiều lắm, nếu hôm nay lại không đi học…

Từ Bang khoanh tay, vẻ mặt không nề hà, “Đây là tổng tài nói, tôi chỉ nhắn hộ lời ngài. Cô có nhiều hành lý sao? Tôi để lái xe giúp cô đi dọn đồ.”

“Không cần phiền toái, một mình tôi có thể ứng phó được.” Nàng lắc đầu, xiết chặt chìa khóa cùng bản hợp đồng trong tay, đờ đẫn bước ra cửa.

Đến bây giờ nàng vẫn còn cảm giác đang nằm mơ, tựa như tất cả không phải sự thật, thế  nhưng nàng để cho kẻ so với ma vương còn tà ác hơn, Doãn Lạc Hàn mua chính mình một năm.

Ra khỏi Đường Thịnh, nàng gọi điện cho Chu viện trưởng, nghe bên tai giọngChuviện trưởng kinh hỉ không thôi, nàng ở đầu dây bên này âm thầm cười khổ.

Vài phút qua đi, nàng cúp điện thoại, cảnh giác đem bản hợp đồng để vào ba lô. Thứ kia đối với nàng mà nói, là thứ cứu vớt bọn trẻ ở cô nhi viện, cũng là một loại khuất nhục nàng cực lực muốn quên.Chương 51   Cuộc gặp kì quái



Nàng kéo lê thân mình mệt mỏi đi đến một quảng trường trống trải, xinh đẹp, chọn một chiếc ghế đá ngồi xuống.

Nơi đây thật náo nhiệt, từng khuôn mặt tràn đầy tươi cười, tựa như phía sau đều là hạnh phúc cùng vui vẻ.

Đột nhiên nàng cảm thấy thế giới của mình là một mảnh u ám, tiếng cười đùa vui vẻ bên tai cách nàng  thật xa quá, không biết  một năm dài đằng đẵng sau này có thể vượt qua như thế nào.

“Cô gái… Cô gái ơi…”

Tiếng gọi cắt ngang suy nghĩ của nàng, ngẩng đầu, một lão bá trung niên tươi cười, chỉ chỉ vào chỗ trống bên cạnh nàng. “Cô gái trẻ, bên cạnh cháu không có người sao? Bác muốn ngồi chỗ này nghỉ ngơi một lúc.”

Nàng lắc đầu, lễ phép cười: “Lão bá, bác ngồi đi, nơi này không có người ngồi.”

“Ha ha… Được, cám ơn cháu.” Lão bá cười cười, ngồi xuống ghế.

Nàng đem ba lô đặt trên đầu gối, cúi đầu gảy ngón tay, hành lý của nàng ở Lăng trạch rất ít, không cần nửa giờ có thể thu thập xong, tính toán một chút, nàng quyết định ngồi ở chỗ này giết thời gian, sau đó tiến vào nơi kia trước ba giờ.

Lơ đãng quay đầu, thấy lão bá đang mỉm cười nhìn nàng, nàng kinh ngạc một chút: “Lão bá, bác có việc gì sao?”

“Ha ha, cô gái trẻ, bác đói bụng.” Lão bá cười tủm tỉm lấy tay chỉ về phía trước, đột nhiên nói một câu.” Cháu mời bác ăn cái gì đi.”

Nàng nhìn về phương hướng lão bá chỉ, đó là một cửa hàngKentucky, quay đầu không khỏi nở nụ cười, “Dạ, lão bá, bác cứ ở chỗ này, một lúc nữa cháu trở lại.” Nàng cũng không cảm thấy hành vi của lão bá có chút mạo muội cùng đường đột, ngược lại cho rằng vị lão bá này khá thẳng thắn đáng yêu.

Lão bá lại cười ha ha gật đầu như trước, nàng chầm chậm chạy tới cửa hàng kia. Sau đó, nàng mang theo một túi đồ ăn trở về, gặp lão bá vẫn ở chỗ này, nàng lấy ra một cốc đồ uống cùng một chiếc Hamburger đưa cho lão bá. Đối phương tiếp nhận không hề khách khí, cắn từng miếng từng miếng một.

Thấy lão bá ăn ngon miệng như vậy, nàng đột nhiên cũng thấy đói bụng, vì thế lấy ra một phần nước ngọt cùng hamburger ăn.

Hai người một già một trẻ không quen biết ngồi trên ghế, không đến mười phút đã ăn hết phần ăn dành cho cả nhà. Nàng ăn no ợ một tiếng, dùng khăn giấy lau khóe miệng đầy mỡ, mấy ngày nay trôi qua hỗn loạn, bữa ăn của nàng cũng không quy củ, đây là bữa ăn no nê nhất cũng vui vẻ nhất của nàng.

Lão bá liếc đồng hồ đeo tay, vẻ mặt tươi cười hòa ái như trước: “Cô gái, cám ơm cháu đã mời bác ăn, bác phải đi.”

“A, dạ, tạm biệt lão bá.” Nàng hơi sửng sốt, ngồi thẳng người, khi tâm tình không tốt lại có thể gặp một người hiền lành như vậy, không khỏi có cảm giác thân thiết.

“Đúng rồi, cô gái trẻ.” Lão bá đi được vài bước, rồi sực nhớ ra gì đó, xoay người lại, “Để cảm tạ cháu mời bác ăn, ngày mai bác mời cháu đến nhà hàng của bác ăn uống xong ngọ trà.”


alt
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc