Chương 64 Lần gặp mặt thứ ba
Chỉ Dao xua tay, vẻ mặt đáng tiếc, “Mấy ngày nay tớ và cậu không liên lạc, có mấy lần quản lí điều khiển cậu đều bỏ lỡ, những người đó đều có tiền, chi tiêu hào phóng, tiền boa khẳng định không ít. Nhưng không sao, hôm nay người cần lái xe thuê cũng không tệ, đến lúc đó có thể cậu lại kiếm thêm được một chút.” Nói tới đây, Chỉ Dao vui vẻ vỗ vỗ bả vai Mân Huyên.
“Chỉ Dao, cám ơn cậu…” Mân Huyên xiết chặt tờ giấy trong tay, thanh âm có chút nghẹn ngào, Chỉ Dao đối tốt với nàng như vậy, mà nàng lại lừa bạn, thành tình phụ vị hôn phu của Chỉ Dao.
Mân Huyên áy náy không thôi, nhất thời không thể không chế nước mắt.
“Mân Mân, cậu làm sao vậy? Sao lại khóc?” Chỉ Dao lập tức hốt hoảng, vội vàng lấy khăn tay lau đi nước mắt chảy khỏi khóe mắt nàng, “Nha đầu ngốc, cậu là bạn tốt của tớ, tớ đương nhiên phải giúp cậu. Được rồi, đừng khóc. Nếu cậu lại khóc, tớ sẽ phạt cậu về sau rảnh rỗi phải theo tớ đi uống trà chiều, đi dạo phố.”
“Đấy không phải là trừng phạt, mà là hưởng thụ.”
Mân Huyên oán trách tiếp nhận khăn tay, lau nước mắt.
Nhìn Mân Huyên ngừng khóc, Chỉ Dao tiếp tục lôi kéo nàng đi đến nhà hàng, con ngươi nhẹ nhàng đảo qua một vòng, “Nếu không trừng phạt cậu vài ngày nữa phải tham gia tiệc đính hôn đầu năm của tớ với Lạc ca ca đi.”
“Tiệc đính hôn đầu năm?” Mân Huyên nghĩ mình nghe lầm, không xác định được lặp lại một lần.
“Đúng rồi!” Chỉ Dao nở nụ cười ngọt ngào, “Lạc ca ca nói chờ anh ấy đi công tác Nhật Bản về sẽ tổ chức.”
Nụ cười trên mặt Chỉ Dao làm mắt nàng như bị phỏng, Mân Huyên do dự lên tiếng, “Tớ cũng không thể được…”
“Không thể.” Chỉ Dao kiên định ngắt lời nàng, “Khẳng định là cậu định nói cậu bận làm thêm bên ngoài đúng không? Tớ không cần! Cậu là bạn tốt của tớ, tớ cùng Lạc ca ca đính hôn, cậu đương nhiên, hơn nữa nhất định phải tham gia.”
Ngữ khí của Chỉ Dao không hề có bất cứ khe hở nào có thể thương lượng, Mân Huyên bất đắc dĩ, Chỉ Dao thật tâm đối đãi với nàng, coi nàng là người bạn có thể thổ lộ chuyện tình cảm, nhưng nàng thì sao, nàng lại làm gì Chỉ Dao, giấu diếm, lừa gạt.
Trong lòng một ngàn lần, một vạn lần thầm nói xin lỗi Chỉ Dao, chỉ cần hợp đồng kết thúc, nàng tuyệt đối giải trừ cái loại quan hệ không bình thường với Doãn Lạc Hàn, thực xin lỗi,….
Hai giờ sau, uống xong trà chiều, nàng cùng Chỉ Dao cùng bước ra nhà hàng, Chỉ Dao muốn đưa nàng đến địa chỉ ghi trên giấy, nhưng nàng lấy lý do ăn rất no từ chối Chỉ Dao, vì thế Chỉ Dao lái xe đi trước.
Tạm biệt Chỉ Dao, lẳng lặng đi trên vỉa hè, nhớ tới tấm lòng chân thành của Chỉ Dao, thân thể nàng như đeo cả tòa núi, như muốn đè chết nàng.
“…. If the bright lights blinds your eyes, my love will get you home…”
[...nếu ánh nắng chói chang làm anh lóa mắt, tình yêu của em sẽ mang anh trở về...]
Di động đặt trong túi đột nhiên vang lên tiếng chuông quen thuộc.
Chắc là Chỉ Dao, hay là lúc nãy nàng đã quên cái gì, nàng nhìn màn hình, mặt trên viết tên Orange, sao lại thế này, di động nàng có một cái tên nước ngoài, hơn nữa tiếng chuông này rõ ràng thuộc về số điện thoại của Chỉ Dao. Thật cổ quái…
Nàng ấn nút nghe, “Vâng, xin hỏi ai đó…”
“Em không nhớ rõ tôi sao?” Đầu bên kia vang lên tiếng cười trêu chọc, “Bà cô lôi thôi…”
Vừa nghe đến hai chữ “bà cô”, cơn tức lập tức bùng lên, nàng biết đối phương là ai. “Ai, ai là bà cô. Còn có, sao anh có số điện thoại của tôi?”
“Tôi nói rồi, chúng ta nhất định là có duyên…”
“Hừ, nhất định là anh vụng trộm lưu số điện thoại của anh vào đi động tôi, đúng hay không? Hơn nữa hiện tại tiếng chuông này cũng là kết quả trò đùa dai của anh. Đừng tưởng chúng ta gặp nhau mới hai lần đã thành quen biết, hiện tại tôi chính thức nói với anh một lần, tôi và anh là người xa lạ, về sau đừng tới phiền tôi…”
Nói xong này đó, nàng dùng sức gập điện thoại vào, ném vào ba lô, chạy chậm đến khách sạn năm sao đối diện.
Nàng theo những gì trên giấy viết mà lấy chìa khóa của cô lễ tân, rồi chạy xuống bãi đỗ xe ngầm dưới đất, lái một chiếc Ferrari màu xanh ngọc đi ra, ngừng ở nơi được chỉ định gần khách sạn.
Ngón tay đập đập vào tay lái, càng không ngừng nhìn giờ, hẹn bảy giờ đã quá nửa giờ, nhưng nàng cũng không sốt ruột, quản lí điều khiển có quy định, hẹn lúc nào liền bắt đầu tính tiền từ lúc ấy.
Nàng ngồi trong xe, lẳng lặng đợi, chán đến chết mà nhìn xung quanh chiếc xe thể thao sang trọng. Không khỏi bắt đầu đoán đối phương là người như thế nào, theo màu xe cùng nội thất bên trong, đối phương hẳn là đàn ông, có lẽ là vị công tử giàu có nào đó.
Nhân lúc nàng còn đang còn ngây người, một thân ảnh rất nhanh đi tới, hai tay thoải mái mở cửa xe, hùng hổ ngồi vào chỗ bên cạnh nàng.
Nàng bị hành động đột nhiên kia dọa cho hoảng sợ, nhưng lập tức nhớ tới đối phương có thể là chủ chiếc xe, quay đầu đi, lại chấn động.
“Thực kinh ngạc sao?” Đôi môi đỏ của người kia hơi cong lên, “Tôi nói rồi, chúng ta có duyên với nhau, em không thừa nhận cũng không được, đây là lần gặp thứ ba trong ngày của chúng ta.”
“Sao lại là anh?” Nàng hung hăng trừng mắt nhìn đối phương, “Vừa rồi tôi cùng anh trò chuyện, anh đang theo dõi tôi. Không phải là anh thấy nhàm chán, trêu đùa tôi rất vui vẻ đúng không? Tôi đang làm việc, lát nữa chủ nhân chiếc xe này sẽ đi ra. Nếu không muốn đi gặp bảo vệ, mời anh tránh ra.”
oOo
Bỏ rơi ma vương tổng tài - Chương 65 + 66
Chương 66 Một tuần
.
“Kim Chính Vũ, anh không được tự chủ trương, tôi muốn suy nghĩ một chút.” Mân Huyên nói liên tiếp, chuyện tốt như vậy, nếu là trước đây, nàng tuyệt đối không chút do dự đáp ứng ngay, nhưng hiện tại nàng lại là tình phụ của người kia, hắn nói là đi Nhật Bản công tác, nhưng cũng không nói cụ thể khi nào thì trở về, chẳng may đêm mai hắn đã trở lại biệt thự….
“Được rồi, có thể cho em thời gian suy nghĩ.” Hắn một mặt thoải mái nói, mặt khác đã nhảy ra ngoài xe, hai tay đặt lên thành xe, hướng nàng chớp mắt vài cái, “Ngày mai tôi chờ điện thoại của em.”
Hắn chạy về cửa lớn khách sạn, cũng nói vài câu gì đó với nhân viên đứng ở đó, đối phương hơi cúi người, đi đến chỗ chiếc Ferrari.
Kim Chính Vũ hơi vẫy tay về phía nàng, còn há miệng nói gì đó, hai tay đút túi, mang theo vẻ mặt tươi cười đi vào đại sảnh khách sạn.
Hẹn gặp lại, bà cô! Với thị lực siêu tốt, Mân Huyên dễ dàng liền thấy hắn nói gì, thoạt nhìn chính mình cùng lắm chỉ hơn hắn một hai tuổi. Có đến mức phải gọi nàng là bà cô sao?
Nàng vừa tức giận vừa buồn cười, cũng lạ hôm đó vội vàng ra ngoài, quên mất chải đầu, nên ấn tượng đầu tiên của hắn về nàng mới thành lôi thôi lếch thếch như thế.
Nàng bước xuống xe, người ở bãi đậu xe đã ngồi vào trong, đem xe lái đi.
Ngẩng đầu nhìn thấy mấy chữ “Đại khách sạn Thịnh Trạch”, thân thể không khỏi đánh cái giật mình, sao trùng hợp vậy, lần đầu tiên nàng làm lái xe thuê cho Doãn Lạc Hàn cũng đi đến đây, dưới âm mưu của hắn, nàng còn mất đi thứ quý giá nhất đời con gái, tâm tình đột nhiên trở nên khó chịu, điều chỉnh lại ba lô trên lưng, đi đến bến xe bus phía đối diện.
Tột cùng thì nên hay không nên nhận phần công việc này? Nhiều năm làm thuê nói cho nàng, tiểu tử Kim Chính Vũ này, tuy rằng nói chuyện không tốt, bộ dáng kiêu ngạo, không biết khiêm tốn là gì, nhưng nhìn ánh mắt trong suốt của hắn, nàng không thấy có ý đồ hay mưu toan, hắn đưa ra đề nghị này, người đáng phải ăn mừng phải là nàng, bằng tài lực của hắn hoàn toàn có thể tìm một người lái xe hơn tuổi nàng, ổn định mà có kinh nghiệm lái xe phong phú.
Chính là lời cảnh báo của Doãn Lạc Hàn ngày đó vẫn quanh quẩn trong lòng, nàng nên làm thế nào?
Đang ở phía sau, chiếc xe bus số 201 nàng đang đợi chầm chậm chạy tới, xe vừa dừng lại trước bến xe bus, cửa xe mở ra, một tá người tranh nhau đi lên, Mân Huyên ở phía sau bị gạt sang một bên, cuối cùng mới lên được xe.
Xe bus chật cứng, nàng mới bước lên, khi còn đang ở bậc lên xuống, cửa xe đột ngột đóng lại, tay nàng bị kẹp phải, đau đớn nhất thời truyền ra toàn bộ cánh tay.
Nàng nhăn mày, xoa xoa cánh tay đau nhức, xe bus chật cứng người bắt đầu tiến lên chậm rãi, người ở đằng trước không ngừng chèn ép Mân Huyên, nàng nắm chặt tay vịn, miễn cưỡng chống đỡ.
Hiện tại kinh tế đình trệ, rất nhiều thành phần tri thức đi làm đều bắt đầu bớt ăn, từ ngồi xe taxi thành bắt xe bus, này đó lại làm nàng nghĩ tới đề nghị của Kim Chính Vũ.
Tiền lương hậu hĩnh như vậy quả là dụ hoặc quá lớn với nàng, nhưng nàng không thể không kiêng kị Doãn Lạc Hàn âm lãnh vô tình kia, có lẽ nàng có thể lợi dụng thời gian này cân bằng xung đột giữa hai người.
Nàng không biết khi nào hắn đi thị sát trở về, nhưng chắc chắn trợ lí Từ Bang của hắn biết, hôm nay quá muộn, sáng mai nàng gọi điện tới hỏi một chút khẳng định sẽ biết.
Nghĩ vậy, nàng vui vẻ khoái trá bước xuống xe bus, Thượng Đế phù hộ, chỉ mong lần này hắn đi công tác ít nhất một tuần, không, không phải một tuần, là càng dài càng tốt, như vậy nàng có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Ngày hôm sau,
Nàng gọi điện thoại cho Từ Bang, sau khi ngắt điện thoại, hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vì thế nàng vội vàng tìm tên Orange trong điện thoại, vừa ấn nút gọi, vừa nghĩ tên tiếng anh của người này cũng thật cổ quái.
“A lô?” Bên kia đầu dây truyền đến giọng mũi đậm chất, chắc tiểu tử này còn đang ngủ.
“Là tôi, tôi là Lăng Mân Huyên…”
“Bà cô, sớm như vậy có việc?” Giọng hắn mơ mơ hồ hồ, vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
” Bà cô” xem ra là là không thể sửa được, nàng bất đắc dĩ thở dài, “Tôi gọi điện thoại vì muốn nói cho anh, tối qua ý của anh là muốn tôi làm lái xe thuê lâu dài cho anh, tôi nghĩ tôi không có khả năng nhận việc này, nhưng cuối tuần tôi có thể đảm đương, không biết ý anh là…”
“Ừ, … Được.” Hắn đầu bên kia hiển nhiên là đồng ý lung tung, lần này không cần đoán cũng biết hắn sẽ tiếp tục nhắm mắt lại ngủ, miệng vô ý thức nói ra.
Quên đi, tốt nhất đến giữa trưa gọi lại cho hắn đi, Mân Huyên buông điện thoại xuống, ngón tay đang chuẩn bị ấn nút ngắt cuộc gọi, chợt nghe thấy đầu bên kia có tiếng nói mơ màng, mềm mại khác.
“Chính Vũ, ai gọi vậy a! Mới sáng sớm đã ầm ĩ, hình như còn là giọng con gái. Chán ghét, trừ bỏ em, rốt cuộc anh còn có bao nhiêu…”
“Bảo bối, đương nhiên em là duy nhất…”
“Hừ, anh không cần gạt tôi, anh rất lăng nhăng, theo tôi biết tôi là bạn gái thứ chín mươi mốt của anh,… Không nghĩ tới mới hẹn hò vài ngày với tôi, anh lại thông đồng với con khác… Anh làm vậy với tôi, tôi muốn cho anh hối hận….”
Thì ra bên người hắn còn có một cô gái, chính mình gọi cũng không đúng lúc, Mân Huyên khinh thường thè lưỡi, vội vàng ngắt điện thoại.
Nghe cô gái kia nói tựa hồ cũng không dễ lừa gạt, nói không chừng còn cho hắn ăn một cái tát, đàn bà sau khi phát hiện mình bị lừa gạt tình cảm rất đáng sợ, thậm chí mất đi lí trí. Trước đây hắn còn có tận chín mươi bạn gái, tiểu tử này cũng không phải làm tình bình thường, đồ cây cải củ lăng nhăng như hắn phải nếm chút đau khổ.
Ai bảo hắn lúc nào cũng trêu đùa mình, coi như nàng vô tình đáp trả hắn, nàng vui vẻ khi thấy người gặp họa, đi đến trước bàn học, cầm lấy sách vở cần học hôm nay bỏ vào ba lô, đi ra phòng.