Chương 73 Đau âm ỉ
Đẩy cửa ra, bên trong phòng vẫn vang lên khúc nhạc dương cầm cũ, nàng thả thứ vừa mua vào ngăn tủ đầu giường, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, sau đó lại rón ra rón rén lui ra ngoài.
Trở lại phòng, nàng lấy áo choàng tắm bước vào phòng tắm, vừa tắm rửa xong, chợt nghe thấy tiếng chuông đặc biệt kia vang lên, nàng kích động mở cửa phòng một lần nữa chạy trở về.
Cởi bỏ quần áo trên người, nằm xuống giường, đến khi hắn tách ra hai chân nàng, dùng thân hình nóng cháy đè lên người nàng, không tự chủ được khẽ run một chút, trước mắt không tự giác hiện lên vẻ mặt hồn nhiên của Chỉ Dao, cảm giác đau khổ dâng lên, nhắm mắt lại, nước mắt không thể khống chế mà chảy xuống.
Nàng nghiêng đầu, muốn che giấu nước mắt, không kịp phòng bị mà nghe thấy một trận lạnh nhạt châm chọc.
“Khóc cái gì? Cùng tôi **, em cảm thấy không thú vị? Mỗi lần đều như con búp bê vải bất động, người cảm thấy không thú vị hẳn là tôi mới đúng.”
Lời châm chọc của hắn như kim đâm vào tai, nàng cắn môi, mở to mắt: “Nếu cảm thấy không thú vị, như vậy xin mời thả tôi. Chấm dứt được không? Anh muốn tôi làm cái gì tôi đều nguyện ý, chỉ cầu anh chấm dứt tất cả.”
“Không đủ!” Hắn nắm chặt cằm nàng, xoay về phía mình, con ngươi đen lóe lên âm hàn, “Tôi còn chưa chơi đủ, trò chơi này chỉ khi nào tôi nói chấm dứt mới có khả năng chấm dứt.”
Nàng nhíu chặt mi, hắn nâng eo nhỏ của nàng lên, không chút do dự động thân, cuồng dã va chạm, một trận tê dại điện lưu nhanh chóng lan khắp toàn thân, như pháo hoa nổ tung theo tiết tấu của hắn, cắn chặt môi không để tiếng rên rỉ thốt ra.
Cả căn phòng tràn ngập tiếng đàn dương cầm trữ tình, cùng tiếng thở dốc ồ ô quyện lấy tiếng than nhẹ như có như không, mới nghe không khỏi làm người ta mặt đỏ tai hồng.
Hồi lâu qua đi, tiếng thở dốc dần bình ổn, hắn xoay nguời ngồi xuống giường, nàng toàn thân xụi lơ, vô lực thở hổn hển, miễn cưỡng ngồi dậy, xuống giường, phủ thêm áo tắm, ba bước cũng thành hai bước chạy khỏi phòng.
Trở lại phòng ngủ, hai chân rốt cuộc vô lực chống đỡ thân thể, mềm oặt ghé vào giường khóc lớn, nước mắt nhạt nhòa hai má, ướt đẫm chăn bên dưới.
Vì sao lại thành như vậy, nàng cảm thấy mình quá hạ lưu, chính mình chẳng qua chỉ là kẻ để hắn phát tiết dục vọng. Nàng thật hận hắn, hận hắn, hận hắn vô tình lãnh khôc, nàng không hiểu mình đã đắc tội hắn chuyện gì, vì sao phải đối xử như vậy với nàng? Vì sao?
Hắn căn bản sẽ không để ý tới cảm giác của chính mình, hắn căn bản cũng không thể cảm nhận được cảm giác sợ hãi như bước trên băng mỏng, nàng sợ lắm, sợ Chỉ Dao sẽ biết tất cả, nếu nàng mất đi Chỉ Dao, nàng vĩnh viễn cũng không thể tha thứ cho mình.
Nước mắt như hồng thủy vỡ đê, cọ rửa hốc mắt, đau quá, nàng có phải thật rất khổ…
Di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên, nàng không để ý tới, nhưng nó vẫn cứ vang như cũ, khiến nàng không thể mặc kệ.
Nàng đứng lên, nước mắt làm tầm mắt mơ hồ, lung tung lau đi, nhìn thoáng qua màn hình, là Kim Chính Vũ gọi đến.
Hiện tại giọng của nàng khẳng định là nghẹn ngào, buông xuống di động không nghĩ tiếp, coi như chính mình không nghe thấy, nhưng lại nhớ tới bữa sáng ấm áp trước kia, đáy lòng nổi lên từng đợt lo lắng.
Tay phải bất giác cầm lấy điện thoại, sụt sịt cái mũi, dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “A lô, Kim Chính Vũ, chuyện gì?”
“Giọng em làm sao vậy? Nghe có vẻ là lạ…”
“Không có gì, vừa mới ngủ, tỉnh lại lúc nói chuyện có điểm như vậy, có việc sao?”
“Ừ, ngày mai tôi có vẻ bận, buổi tối em không cần đi khách sạn đón tôi.”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Doãn Lạc Hàn đã trở lại, buổi tối nàng không có khả năng đi làm lái xe thuê, nếu Kim Chính Vũ nói như vậy, gãi đúng chỗ ngứa, nhưng ngày mai hắn bề bộn nhiều việc, ngày khác nàng sẽ nhắc tới chuyện này.
Nàng đang chuẩn bị ngắt cuộc gọi, lại nghe thấy hắn ở đầu dây bên kia nói: “Vị bằng hữu kia của em…”
“Anh ta tốt lắm, chúng tôi… Chúng tôi không có gì, chỉ là bạn bè bình thường…” Nàng vội vã giải thích, nàng không muốn Kim Chính Vũ biết thân phận hiện tại của nàng là tình phụ của người ta.
Kim Chính Vũ nhẹ nhàng nở nụ cười, “Tôi biết, em đừng khẩn trương, ý của tôi là nói, hôm nay em mang đồ cho bạn em có đến đúng lúc không? Có hay không đến trễ?”
“À, không có, tôi rất nhanh liền chạy tới.” Nàng chột dạ nói xong, cảm thấy chính mình quá khẩn trương.
“Tốt rồi, em đi nghỉ sớm một chút, không cần quá nhớ đến tôi.”
Kim Chính Vũ như trước cười đến bất cần đời.
Khóe môi không khỏi giơ lên, thật là đồ tự kỉ, nàng không có sở thích yêu các em trai nha!
Buông điện thoại, tâm tình nặng nề áp lực đã bớt nhiều, xem ra loại công tử đào hoa Kim Chính Vũ vẫn có mặt tốt, ít nhất sau khi nói chuyện phiếm với hắn, tâm tình của nàng tốt hơn nhiều.
Hai tay không khỏi xoa xoa cái bụng khô quắt, đói quá, trưa nay chưa ăn, hiện tại đã gần bảy giờ, đành phải ăn hai bữa gộp làm một, nàng lấy mì gói ra, đun chút nước trong ấm điện, lẳng lặng chờ nước sôi.
Ba lô nằm chỏn gọn trên mặt đất, nàng đi đến nhặt lên, lấy sách vở ra, tính trong lúc đợi nước xem sách trước.
Nhiều năm như vậy trôi qua, có một câu vĩnh viễn chống đỡ nàng, thì phải là cơ hội luôn ưu ái những người có chuẩn bị.
Nàng không thể tiếp tục bị động, nếu muốn thay đổi hiện trạng, nhất định phải cố gắng, sau khi tốt nghiệp có thể tìm được một tòa soạn mình thích rồi xin việc, làm nên sự nghiệp của chính mình. Tuy rằng bị một kẻ ma quỷ như Doãn Lạc Hàn áp bách, nhưng nàng vẫn có tôn nghiêm của chính mình, lý tưởng của nàng còn chưa có thực hiện, không thể chỉ vì một chốc lát suy sụp mà bẻ gẫy giấc mộng một đời người.
Mở sách vở, nàng còn đang đắm chìm trong sách, di động lại vang lên, là tiếng chuông đáng sợ đó, nàng trừng mắt nhìn di động, do dự tiếp nghe.
“Hiện tại đến phòng khách một chuyến.”
Chương 75 Đây là kì ngộ
Còn không phải là anh lộ ra ngoài, tôi cùng lắm là không cẩn thận ngắm mà thôi. Nàng nói thầm trong lòng, ngược lại đúng lí hợp tình nói: “Không phải anh bảo tôi chuẩn bị bữa sáng sao? Tôi đi lên là nói cho anh bữa sáng đã chuẩn bị tốt.”
Hắn cởi bỏ áo ngủ, lấy ra một bộ quần áo trong, lạnh lùng tà nghễ nhìn nàng, “Nữ nhân, em hẳn là nên hỏi tôi trước khi nào thì dùng bữa sáng, hiện tại tôi đến quần áo còn chưa mặc, em đã kêu tôi đi ăn bữa sáng, em là cố ý đi.”
Chính nàng bữa sáng cũng chưa ăn đã chuẩn bị bữa sáng cho hắn trước, không một câu cảm ơn thì thôi, thế nhưng còn ghét bỏ nàng làm quá sớm, người này rất đáng giận!
“Tôi không phải ô sin anh thuê, tôi còn muốn đến trường, hiện tại tôi bị muộn học rồi, Doãn đại tổng tài, anh cứ tự nhiên.” Nàng lườm hắn, không đợi hắn mở miệng nói, xoay người chạy xuống lầu.
Chết tiệt, người đàn bà này càng lúc càng to gan, xem ra mấy ngày nay hắn quá nhân từ với nàng, thế nên nàng bắt đầu trở nên vô pháp vô thiên.
Hắn nheo mắt, chậm rãi cài nút áo, hàn ý thâm trầm theo bạc môi chậm rãi hiện lên, trong đầu đã có một chủ ý tuyệt diệu.
***
Cửa hàng bánh ngọt ở trung tâm khu phố, bình thường làm ăn buôn bán vẫn rất tốt, bánh ngọt mới ra lò mang theo mùi hương ngào ngạt, đủ loại bánh bày trong tủ kính, làm người ta dán mắt cùng chảy nước miếng, lát sau trước cửa tiệm đã xếp một hàng dài.
Trong cửa hàng cơ hồ là bận tối mắt tối mũi, liền ngay cả quản lí cũng gia nhập hàng ngũ hỗ trợ.
Mân Huyên cầm khăn lau chăm chỉ lau cửa sổ, dường như nghe thấy có người gọi tên mình, nàng quay đầu lại, là quản lí. Thấy quản lí vẫy vẫy tay về phía nàng, nàng chỉ chỉ cái mũi của mình, một bên nhớ lại hôm nay mình có làm việc gì sơ suất không, quản lí gọi nàng làm gì.
Quản lí lại vẫy vẫy tay, nàng bỏ khăn lau xuống, xoa xoa tay, chạy nhanh đến.
“Lăng Mân Huyên, cháu tạm thời ngừng làm việc.”
“Quản lí, hôm nay cháu không đến muộn.” Nàng trừng lớn hai mắt, vội vàng thanh minh: “Không tin bác hỏi Tiểu Mẫn.”
“Tôi biết hôm nay cháu không đến muộn, tôi muốn nói không phải như vậy.” Quản lí khoát tay, sau lại chỉ vào cửa hàng đông đúc: “Hôm nay bận quá, vừa mới có điện thoại đặt hàng, yêu cầu đưa bánh tới cửa, tôi quyết định điều cháu đi đưa hàng. Cháu là người vệ sinh của cửa hàng, chuyện này vốn không nên bảo cháu đi làm, như vậy đi, tôi để cháu nghỉ ngơi một ngày, cụ thể ngày nào tùy cháu, cháu cảm thấy thế nào?”
“Vâng, quản lí, không thành vấn đề.” Mân Huyên gật đầu không ngừng, bình thường cửa hàng bánh ngọt rất ít khi được nghỉ, có chuyện tốt như vậy, nàng đương nhiên cầu còn không được.”
Mẻ bánh ngọt mới ra lò rất nhanh liền từ tay Tiểu Mẫn chuyển sang nàng,lúc gần đi, quản lí đưa cho nàng một chiếc chìa khóa xe máy.
Hơn mười phút sau, nàng dựa theo địa chỉ, đi vào một khu dân cư xa hoa, nhìn số nhà, từng căn từng căn biệt thự xẹt qua trước mắt, nàng đi thật sự chậm, sợ bánh ngọt đặt trong giỏ bị nát.
Đi đến một ngã tư, nàng không biết nên theo hướng nào, dừng xe, lo lắng nhìn ngó xung quanh.
Đúng lúc này, một vị lão bá chậm rãi tản bộ lại đây.
“Vị lão bá, xin hỏi địa chỉ này đi như thế nào?” Nàng đỗ xe, nhanh chóng chạy đến trước mặt đối phương, cầm lấy tờ giấy đưa lên.
“Ha ha… Cô bé, là cháu a!”
Giọng lão bá này có chút quen thuộc, nàng định thần lại, đây đúng là lão bá ngày ấy gặp ở quảng trường. “Trùng hợp quá, lão bá, ở đây gặp được bác.”
“Đúng vậy, rất trùng hợp.” Lão bá vẫn cười hòa ái như thế, nhìn thoáng qua địa chỉ trên giấy, “Đại chỉ này ta biết, ta vừa đi ngang qua đó, ta dẫn cháu đi.”
“Thật vậy chăng? Cảm ơn bác, lão bá.” Mân Huyên vò tờ giấy trong tay, vui vẻ cười rộ lên, không thể tưởng được lại may vậy, ở nơi này gặp được lão bá.
Lão bá chậm rãi đi trước, nàng ngượng ngùng ngồi lên xe, đi theo sau.
Một lát sau, lão bá quay đầu lại, cười tủm tỉm nói: “Cô bé, cháu không giữ lời hứa nha, ngày đó ta ở nhà ăn đợi cháu quá trưa, cháu cũng chưa đến.”
“A?” Mân Huyên kinh ngạc kêu một tiếng, thật cẩn thận mở miệng, “Lão bá, bác thật sự mời cháu uống trà ở nơi đó sao?” Nàng vẫn nghĩ lời lão bá khi đó chỉ là khách sáo, không ngờ là thật.
“Đúng vậy. Không phải cháu cho là ta nói đùa đi?” Lão bá hơi kinh ngạc.
“Lão bá, thực xin lỗi, ngày đó cháu nghĩ…” Mân Huyên thẹn thùng cúi đầu.
“Không sao, cháu không cần để trong lòng, lần sau cháu mời ta uống trà coi như bồi thường thế nào?” Lão bá cười ha ha, đưa ra ý kiến.
“Có thể, ngày khác nhất định mời bác uống trà.” Mân Huyên khẳng định gật đầu, lấy ra giấy bút trong ba lô, đem số điện thoại của mình viết ra đưa ra lão bá.
“Đây là số của cháu, còn có tên của cháu, cháu là Lăng Mân Huyên. Bác muốn uống trà khi nào, gọi đến số này là có thể.”
“Ha ha… Được, ta đây sẽ không khách khí.” Lão bá nhận lấy tờ giấy cười cười, chỉ vào tòa nhà phía trước, “Nơi đó chính là nơi cháu muốn đến.”
“Vâng, cám ơn.”
Mân Huyên đem xe dựng trước cánh cửa xa hoa khí phái.
“Mân Huyên, vào đi.” Nàng vừa ngẩng đầu, nhìn thấy lão bá đang đứng trước cửa ngoắc ngoắc nàng, lão bá quen biết chủ nhân của căn biệt thự này sao.
Nàng khóa kĩ xe, mang theo bánh ngọt chạy qua. “Cháu không cần đi vào, lão bá, cháu thây bác rất quen biết chủ nhân nhà này, cháu trực tiếp đem bánh ngọt giao cho bác, phiền bác giúp cháu mang vào đi thôi.”
Lão bá lắc lắc đầu, vẻ mặt ý cười, chỉ vào tòa nhà xa hoa rộng lớn phía sau. “Mân Huyên, không cần khách khí. Ta một người ở nhà quá nhàm chán, con trai con gái cũng không ở. Cháu tiến vào cùng ta nói chuyện đi.”
Chính mình không có nghe sai đi, nháy mắt miệng của nàng há hốc đến mức có thế nhét vào cả quả trứng: “Này… Đây là nhà bác?”
“Đúng vậy, đi vào ngồi một lát.”
Lão bá lôi kéo nàng đi vào, lại gặp một vài người giúp việc nữ đang quét tước, cùng nhau cúi đầu. “Lão gia, ngài tản bộ đã trở lại.”