Huyên, nếu như thực sự có cái gọi là luân hồi…” Tay hắn đong đưa chén nước trong tay, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt ánh lên sự nghiêm túc và chân thành hiếm thấy “Anh muốn hẹn em kiếp sau, kiếp sau, kiếp sau và kiếp sau nữa,… cho dù có qua bao vòng luân hồi, em vẫn mãi là của anh.”
Cô đang cúi đầu ăn trứng, nghe hắn những lời này không khỏi có chút buồn cười “Anh nghĩ gì nhiều vậy… Kiếp này chúng ta mới chỉ đi hết một phần ba, anh đã nghĩ gì đến lắm kiếp sau như vậy…”
Thấy cô không đáp lại, hắn chỉ nhẹ mím môi, sau đó nhìn đồng hồ nói “Mới 8h40 phút, hôm nay đi làm muộn chút đi. Dù gì anh đến công ty lúc nào cũng được.”
Cô xem đồng hồ, lập tức lo lắng đứng lên “Không được đâu Hàn, em đến giờ đi làm rồi, anh mau đưa em đi đi.”
Hắn giả điếc, vẫn từ từ ăn sáng. Cô biết hắn vẫn còn đang đợi câu trả lời của cô, vội đi đến phía sau hắn, ôm lấy cổ hắn, hôn chụt một cái lên má hắn “Em đùa thôi, em đương nhiên là muốn kiếp sau, kiếp sau, kiếp sau sau sau sau sau nữa có thể ở bên anh. Được rồi, đừng giận mà, mau đưa em đi làm đi…”
Cô cố nhịn cười nịnh hắn. Cô đã kết hôn với hắn, cũng đã mang thai con của hắn rồi mà hắn còn cứ suốt ngày lo cô chạy mất!
“Anh đâu phải người ích kỉ động tí là giận. Anh có nói gì đâu…” Hắn mất tự nhiên ho khan một tiếng, nhưng khóe môi cong lên đã tiết lộ cảm xúc thật của hắn. Hắn nhận lấy khăn giấy trong tay cô, lau miệng, sau đó kéo tay cô ra khỏi biệt thự.
“Vâng, là em nói, anh không nói gì cả!” Cô gật lấy gật để, ra sức nịnh hắn. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm sau kì nghỉ dài, đến muộn cũng không hay.
Đứng ngoài chờ hắn lấy xe, cô chợt nhớ đến chiếc chìa khóa xe thể thao màu bạc , trong lòng đột nhiên có chủ ý.
“Trưa nay em muốn ăn gì?”
Cô không được ăn đồ nhiều dầu mỡ, hơn nữa mỗi bữa đều phải uống thuốc, vì vậy lâu nay đã không đi ăn ở bên ngoài. Chắc hắn lại định phân phó người giúp việc mang cơm đến văn phòng hắn cho cô ăn.
Cô ngẫm nghĩ một hồi “Em muốn ăn bánh kem… Cả anh đào nữa.”
Hắn bật cười, nhéo má cô “Anh đang hỏi về cơm trưa ấy, cái em vừa nói là đồ tráng miệng.”
“À… em thế nào cũng được.” Cô nhún vai, ánh mắt quét qua khung cảnh ngoài cửa xe, sau đó bị một dáng người thu hút.
Người kia không phải dì đó sao? Đúng là dì rồi! Xe đi nhanh quá, cô không kịp nhìn kĩ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được thần sắc của dì không được tốt, trên tay còn cầm một lẵng quả, giống như đang đi thăm bệnh nhân.
Từ sau lần chú gặp nạn, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Tuy chú làm nhiều việc có lỗi, nhưng cũng đã phải trả giá rồi, hơn nữa nói gì thì chú cũng vẫn là ruột thịt máu mủ của cô, cô định đi viếng đám tang.
Ai ngờ cô đi hỏi thăm mới biết được, dì đã nhanh chóng thu xếp tổ chức đám tang của chú từ sớm.
Không biết Ngải Phù bây giờ thế nào rồi… Bệnh của nó đã hết chưa? Dì đã đưa nó đi chữa chưa?
“Huyên, em nghĩ gì mà tập trung vậy? Đến nơi rồi này.” Giọng Doãn Lạc Hàn kéo cô lại với thực tại.
“Vâng, em đi làm đây.” Cô hôn hắn một cái, sau đó mở cửa xe đi ra ngoài.
“Huyên, đi cẩn thận, để ý bậc thang, đừng vội không ngã đó, biết chưa?” Cô đang đi còn nghe thấy tiếng hắn từ đằng sau đầy yêu thương lo lắng.
Cô xoay lại phía hắn, cười thật tươi “Em biết rồi, trưa gặp lại!”
Hơn hai tháng không đi làm, Lâm Hạo Ngôn đã thay cô xử lý những công việc khẩn cấp, những việc còn lại do trợ lý Hoàng giúp cô. Vì vậy, sáng hôm nay cô chỉ cần giải quyết một số những việc chuyên môn và kiểm tra tiến trình công việc là xong.
12 giờ trưa, cô bắt taxi đi đến công ty hắn. Cô xuống một ngã tư, rồi quyết định đi bộ vào.
Trong lúc chờ đèn xanh, cô mở điện thoại ra nhìn giờ, lại thấy có một số lạ gọi nhỡ. Cô đang định gọi lại thì điện thoại của Doãn Lạc Hàn gọi tới. Biết hắn đang lo cho cô, cô vội tiếp nghe “Hàn, em sắp đến rồi.”
“Ừ, có nóng không? Từ mai anh sẽ cho người đi đón em.” Giọng nói của hắn vẫn trầm ấm như mọi khi rót vào tai cô.
“Không cần đâu, ngày mai em sẽ có xe riêng rồi.” Cô cười thần bí, ngẩng đầu thấy đèn đã chuyển xanh “Được rồi, em sắp đến rồi.”
Sau khi ăn trưa xong, cô ngáp một cái thật dài rồi ngả người xuống sofa. Hắn bế cô lên đặt cô vào giường lớn trong phòng nghỉ, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài. Lo mình sẽ ngủ quên, cô đã sớm đặt báo thức, sau đó mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Một lát sau, cô rửa mặt chải đầu, đi ra khỏi phòng nghỉ. Văn phòng đã sớm không còn ai, cô để lại một mẩu giấy trên bàn làm việc của hắn, sau đó đi tới tòa soạn.
Vừa mới có một kì tạp chí được xuất bản, nên có thể nói thời gian này cũng khá là rảnh rỗi, vì vậy cô đi loanh quanh xuống dưới lầu chào hỏi mọi người.
“Mân Huyên, trông khí sắc cô tốt thật đó, càng lúc càng ra dáng phu nhân quyền quý rồi!”
“Tuần trăng mật của hai người là đi đâu vậy? Kể cho chúng tôi nghe một chút đi……”
“Ha ha…… Chắc là do tôi có thai nên trông có da có thịt hơn thôi… Tuần trăng mật vừa rồi bọn tôi đi Australia, sau đó là California……” Cô thuận miệng đáp, sau đó chạy vào văn phòng của Kỉ Tích Vân hàn huyên một hồi.
Vô tình hai người nhắc đến chuyện tai nạn giao thông của Chu Hiếu Linh, cô lại không khỏi cảm thán một hồi, sau đó hai người nói về chủ đề của kì tạp chí tiếp theo. Nửa giờ sau, cô về văn phòng của mình.
Vừa ngồi vào ghế, di động đã rung không ngừng. Cô nhìn màn hình hiển thị, lại là dãy số xa lạ lúc trưa.
“Alo, xin lỗi cô có phải Lăng tiểu thư không ạ? Tôi là Phó tổng Lăng thị. Vì thời gian vừa rồi cô kết hôn, sau đó lại đi tuần trăng mật nên tôi không tiện làm phiền, giờ mới liên lạc được với cô.”