https://truyensachay.net

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 7 - 9

Trước Sau

đầu dòng
Chương 7      Dấu hôn tiết lộ

Năm ấy nàng không để thúc thúc nuôi nấng, dứt khoát rời nơi này đến cô nhi viện ở, thời gian cuồn cuộn trôi, đã mười một năm, lại về nơi này, tất cả mọi chuyện cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất. Dù nàng đã chuẩn bị trước, nhưng vẫn có chuyện có thể làm nàng đau lòng, người nàng chôn sâu trong đáy lòng mười một năm, người nàng ngày nhớ đêm mong, Lôi Thiếu Đằng, thay đổi, thành vị hôn phu của Ngải Phù, thành chồng em nàng.

Mỗi lần Thiếu Đằng tới đón Ngải Phù, nàng liền không thể kiềm chế cõi lòng mình. Ba năm qua, mặc kệ nàng cố gắng như thế nào, chuyện này cứ như một khúc xương hóc trong cổ họng, dù thế nào cũng không thể nhổ ra.

Ở chổ để giày dép, nàng hít sâu một hơi, tạm thời xua tan lo lắng trong lòng. Bước vào phòng khách rộng lớn, trông thấy nhà ăn chỉ cách một cánh cửa thủy tinh trong suốt, trên bàn ăn dài trải khăn trải bàn màu trắng, bốn người đang cười nói dùng bữa sáng.

Nàng quyết định không để ý tới, thẳng lên lầu, về phòng mình, liền bị một thanh âm gọi giật lại.

“A, đường tỉ đã trở lại.” Giọng Ngải Phù, mang theo một chút cố ý.

Bước chân nàng tạm dừng, quay đầu lễ phép chào hỏi hai người trung niên ngồi bên bàn: “Thúc thúc, thẩm thẩm, buổi sáng tốt lành!”

Thúc thúc đang xem báo ngẩng đầu, khẽ gật đầu, thanh âm trầm ổn đáp lại nàng. “Ừ, Mân Huyện. Sớm.”

Thẩm thẩm còn không thèm nhìn nàng, buông sandwich, cầm lấy khăn tay cẩn thận chà lau móng tay đỏ chót, không chút để ý miệng. “Ừ, sớm.”

Lôi Thiếu Đằng cũng ngồi bên bàn, khuôn mặt thâm thúy như pho tượng cẩm thạch, toát lên vẻ cao sang quý tộc. Lúc này, hắn dường như không có việc gì đảo mắt xung quanh , rồi yên lặng dừng ở nàng.

Ba năm trước đây, lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn, thiếu chút nữa không nhận ra, khác hẳn Lôi Thiếu Đằng thanh tú soái khí lúc trước, ánh mắt hắn đã thêm một chút trầm ổn cùng ngạo khí, dáng người phá lệ cao lớn tuyệt mĩ.

Cũng ba năm này, nàng cơ hồ coi hắn như người trong suốt, số lần nói chuyện gần như bằng không. Mân Huyên cắn cắn môi, đang chuẩn bị lên lầu, thanh âm kiều mị của Ngải Phù lại chắn ngang bước nàng.

“Ta nhớ rõ ngày hôm qua đường tỉ cũng mặc bộ quần áo này, sáng sớm mới từ bên ngoài trở về, chẳng lẽ là đường tỉ một đêm chưa về?”

Nàng lo lắng quay đầu, thấy Ngải Phù nhấp nhẹ chén sữa, lại khó nén vẻ hưng phấn thấy người gặp họa, khuôn mặt trang điểm kiều diễm xem ra đã có một tia vặn vẹo.

“Mân Huyên, cháu lại đây một chút.” Thúc thúc nặng nề buông tờ báo trong tay, nhìn có chút tức giận.

Tim Mân Huyên không khỏi đập thình thịch, chậm rãi bước xuống lầu, đi tới, ngồi xuống cái ghế tay thúc thúc chỉ.

Mắt thúc thúc sáng như đuốc, quét qua quét lại trên mặt nàng, cuối cùng dừng lại trước khối xanh tím trên cổ nàng.

Ngải Phù hứng thú liếc mắt một cái, như tìm thấy đại lục mới, hét lên: “Con biết, con biết. Đây là dấu hôn. Xem ra đời sống ban đêm của đường tỷ thật phong phú, một đêm chưa về, chắc là cùng nam nhân đi ra ngoài lêu lổng rồi!”

Mân Huyên cả kinh, theo bản năng kéo cao cổ áo. Chẳng lẽ thật là dấu hôn? Lúc đó nàng quá hoảng loạn, ở khách sạn vội vàng tắm rửa, vẫn còn chưa kịp soi gương.Chương 8     Bất ngờ quá quan

( Bất ngờ thoát khỏi xấu hổ)

Nhất thời, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người nàng, nàng ngồi im như phỗng, mấp máy môi, không biết nói cái gì cho phải.

“Cháu nghĩ đây là vết muỗi đốt. Mân Huyên cũng không phải giống như đi qua đêm, vì sáng sớm cháu lái xe đến đây, nhìn thấy cô ấy đang chuẩn bị ra ngoài chạy bộ.”

Thanh âm của Lôi Thiếu Đằng phút chốc đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh quỷ dị, Mân Huyên kinh ngạc ngẩng đầu, lần đầu tiên dùng một ánh mắt khác thường nhìn hắn, mấy năm nay hắn luôn lạnh lùng đứng xem, giống như chưa bao giờ biết qua nàng, tận lực mắt mù tai điếc, nhưng lúc này lại…

Không biết có phải ảo giác hay không, nàng nhìn thấy trong đôi mắt kia có một tia nhu tình cùng thương tiếc.

Có lẽ vì ngại nói ra nói vào, ba năm nay, Lôi Thiếu Đằng rất ít khi nói chuyện cùng Mân Huyên trước mặt mọi người, lần này hắn lại chịu mở miệng, hơn nữa nói rất bình tĩnh. Mọi người quay mặt nhìn nhau, nhất thời không nghi ngờ, chú cũng không tiếp tục truy vấn.

Kế hoạch làm Mân Huyên mất mặt không đạt được, lại không dám cư xử bừa bãi trước mặt Lôi Thiếu Đằng , Khải Phù thở phì phì, đôi môi đỏ mọng cong cớn, lắc lắc thắt lưng chậm rãi đứng lên.

“Cha, mẹ, chúng con đi học. Buổi tối con cùng cùng Thiếu Đằng đi ăn tối dưới ánh nến, không về ăn cơm.”

Ngải Phù lúc nói chuyện, ánh mắt như vô tình dừng trên người Mân Huyên, cố ý kéo dài câu, rõ ràng là muốn nói cho nàng nghe. Những năm này, những chuyện cố ý khoe khoang cùng khiêu khích, trong nhà không lúc nào thiếu. Mân Huyện cúi đầu, cố giữ vẻ lạnh lùng, chậm rãi đi lên tầng.

“Chị, có muốn đi nhờ hay không a? Dù sao xe thể thao của Thiếu Đằng cũng còn rộng, ghế sau không có ai ngồi.” Thanh âm nũng nịu yếu ớt của Ngải Phù vang lên sau lưng.

Vịn tay vịn cầu thang dừng lại một lúc, hơi nghiêng người, trước sau như môt bình tĩnh đáp lại: “Không cần, Ngải Phù, chị đi xe Bus được rồi.”

Trở lại phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại, thở ra một hơi dài, nàng vô lực ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại. Hôm nay là một buổi sáng hỗn loạn với nàng, tỉnh lại mới  phát hiện mình đã thất thân với một nam nhân chỉ có gặp qua một lần, thật vất vả mới an ủi được chính mình, làm chính mình quên đi chuyện ngoài ý muốn này. Sau trở về lại bị phát hiện dấu hôn, thiếu chút nữa không dấu nổi.

Hắn vì sao phải nói giúp nàng, nhiều năm lãnh đạm cùng coi thường, tình cảm dành cho hắn dần nhạt đi, cũng là lúc, hắn đột nhiên đánh vỡ bầu không khí cứng ngắc. Vì sao?

Ai, nghĩ không ra, nàng vò vò đầu, miễn cưỡng nghiêng người, khóe mắt đảo qua đồng hồ báo thức đầu giường, đột nhiên nhảy dựng lên, không tốt, lúc nãy chỉ lo ngẩn người, không chú ý giờ giấc, nhanh nhanh đi học không sẽ muộn.

 Vội vàng mở tủ quần áo, lấy ra áo sơ mi, một cái quần bò, vơ lấy túi, vội vội vàng vàng chạy xuống cầu thang.

…………………

Mân Huyên ôm sách vở, đi nhanh qua vườn trường, giáo sư dạy tiết đầu là một ông già tính tình cổ quái, thường xuyên điểm danh, nhất là không chút lưu tình với sinh viên đi muộn, đuổi thẳng tay.

“Mân Mân… Mân Mân…”

Nàng đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, tạm thời dừng lại, nhìn xung quanh bốn phía. Nhìn thấy bạn tốt Chỉ Dao đang đứng cạnh bãi đỗ xe, hét gọi nàng.

Các nàng tuy học cùng một trường đại học, nhưng khoa lại khác nhau, nàng học khoa Báo chí, ước mơ lớn nhất là sau này là có thể trở thành phóng viên hoặc biên tập tạp chí, mà Chỉ Dao chỉ đơn thuần nghe theo ý muốn của cha mẹ, học khoa Quản lí công thương (1), vì cha mẹ nàng hy vọng nàng tốt nghiệp ra có thể hỗ trợ quản lí công ty nhà mình.

 

 

(1) Đây là một ngành học của TQ, hình như VN không có (ta cũng không biết nữa, ta học kĩ thuật nên không rõ T_T). Có nhiều ngành quản lí lắm, như quản lí kinh tế, quản lí công thương (công nghiệp và thương mại), quản lí công trình. Đấy là bên TQ.

 

Chương 9                  Cuộc tọa đàm ngoài ý muốn (1)

 

“Mân Mân, hôm nay khoa của tớ có một buổi tọa đàm phấn khích tuyệt luân, có muốn cùng đi nghe một chút không?” Chỉ Dao khoác vai nàng, như làm nũng, “Tớ đi một người chán quá, đi cùng tớ đi.”

“Tọa đàm?” Mân Huyên nghe xong, lắc đầu như trống bỏi: “Không, tớ không đi. Chỉ Dao, tớ không có hứng thú với mấy môn học khoa cậu, tí nữa tớ còn có một môn rất quan trọng, không thể vắng mặt.”

Hình thức tọa đàm ở cái trường này nàng quá rõ ràng, chắc chắn sẽ có một vị giáo sư đứng trên bục giảng, toàn bộ mọi người dắt nhau tới hội trường, sau đó thì nghe một buổi nói chuyện vừa nặng nề vừa dài dòng.

“Mân Mân, đi với tớ đi.” Chỉ Dao tiếp tục làm nũng, “Chuyện ông giáo sư của cậu không thành vấn đề, cần một cú điện thoại của tớ là được rồi. Cậu đi với tớ đi.”

“Nhưng mà…” Mân Huyên cố không trợn trừng mắt, nàng biết cô bạn của mình sieu cấp có tiền, cha nàng lại là ủy viên ban quản trị của trường, nên mọi người đều coi nàng như cô công chúa nhỏ.

Tính đại tiểu thư của Chỉ Dao đâu chỉ có lần này mới lộ ra, luôn tâm huyết dâng trào mặc kệ nàng có phải đang học hay không, đi vào khoa báo chí tìm nàng, sau đó mặc kệ ánh mắt của mọi người, lôi nàng khỏi phòng học. Mân Huyên vì thế cũng thành nhân vật phong vân nối tiếng của trường, đi đến đâu mọi người cũng nói nàng là bạn của công chúa nhỏ Chỉ Dao.

“Không nhưng nhị gì hết.” Chỉ Dao ngắt lời nàng, mặt lộ ra vẻ thẹn thùng: “Cậu biết không? Tớ thích một người.”

“Tớ biết rồi.” Mân Huyên chịu hết nổi, gõ vào đầu Chỉ Dao, “Không phải cậu từng nhắc tới vị hôn phu lúc nhỏ sao. Được rồi, không nói nhiều nữa, tớ phải đi, nếu không thực sự muộn rồi. Giờ ăn cơm trưa liên lạc lại nha.”

Nàng giãy khỏi tay Chỉ Dao, đang chuẩn bị chạy vào phòng học, lại nghe thấy Chỉ Dao nhỏ giọng nói.

“Không phải, là một nam sinh tớ thích, chứng tớ đã muốn định gắn bó cả đời. Tháng sau liền quyết định đính hôn.”

“Cái gì? Tháng sau? Hai người quyết định gắn bó?”

 Mân Huyên cả kinh đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, chạy nhanh như bị cháy mông, nóng nảy cầm tay Chỉ Dao.

“Vậy vị hôn phu cha mẹ cậu chọn thì thế nào? Cậu không phải nói mình thích hắn sao? Sao bây giờ lại đột nhiên nhảy ra một nam sinh khác? Sao lại không nói cho tớ? Hai người định gắn bó cả đời sao? Vậy cha mẹ cậu thì thế nào?”

Thấy mình thành công “tóm gọn” sự chú ý của Mân Huyên, Chỉ Dao đắc ý, không khỏi nhanh nhanh chóng chóng kéo tay bạn tốt đến khoa nàng.

“Được rồi, được rồi. Người tớ thích đang ở ngay hội trường, cậu giúp tớ nhìn xem, các mặt của anh ấy có tốt không?”

Hai người thở hồng hộc chạy tới hội trường, nơi đó sớm đã chật như nêm. Thỉnh thoảng còn truyền đến từng đợt tiếng hét chói tai điên cuồng, tất cả nữ sinh đều mang một vẻ ửng hồng cùng hưng phấn khó hiểu, như ánh mắt ái mộ của Crazy fan nhìn ngôi sao.

 

(1) Buổi nói chuyện của giáo sư hoặc người nổi tiếng trong một lĩnh vực nào đó với sinh viên về khó khăn của môn học, cơ hội nghề nghiệp, …

 
alt
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc