https://truyensachay.net

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 105 - 106

Trước Sau

đầu dòng
Chương 105 Thống hận

Chơi với Chính Vũ từ nhỏ đến lớn, tốc độ đổi bạn gái của Chính Vũ tuyệt đối tương xứng với hắn, nghĩ đến khối thân thể mềm mại dưới thân cùng từng bị Chính Vũ đối đãi qua, nội tâm hắn liền dâng một ngọn lửa giận không thể dập tắt.

Một đêm hắn không mệt mỏi tác cầu không biết bao nhiêu lần, đem lẫn nhau cuốn vào tình triều cuồn cuộn không thể nói thành lời.

Nàng mệt mỏi nháy mắt rơi vào hắc ám, người đàn ông tuấn mĩ này, tà ác giống như ma vương, làm cho oán hận mọc rẽ nảy mầm trong lòng nàng, làm cho lòng nàng xuất hiện một thứ tên là thống hận.

Từng vệt nắng chiếu vào chiếc giường lớn hỗn độn, tuấn dung đang ngủ say đột nhiên giật mình, đôi mắt thâm thúy mở ra, quay đầu nhìn sang bên cạnh, hắn rủa thầm một tiếng, theo bản năng vươn tay đẩy người đàn bà đưa lưng về phía mình.

Cho dù điên cuồng một đêm, hắn cũng không để cho một người đàn bà nào ngủ trên giường mình, đây là ngoại lệ của hắn.

Trước đây có lần hắn cùng một người đàn bà nhiệt tình như lửa, diện mạo tuyệt mĩ qua đêm, sáng hôm sau hắn mở mắt ra đã bị dọa cho thiếu chút nữa lăn xuống giường, khuôn mặt vốn trang điểm tinh xảo sau một đêm trải qua mồ hôi ngâm cùng gối đầu ma sát, trở nên cực kì khủng bố.

Nhưng làm cho hắn sợ nhất chính là, khi người đàn bà kia mở mắt ra, hai mắt bị bong lông mi biến thành một mảnh tối đen, khi cô ả làm nũng nháy mắt, lông mi giả cũng gắn chặt lại, bộ dáng kia quả thật có thể so sánh với mụ phù thủy âm trầm khủng bố.

Lúc đó hắn bị dọa không nhẹ, từ nay về sau không bao giờ cho nữ nhân cùng hắn ngủ trên một giường.

Nghĩ đến kí ức khủng bố, hắn thô thanh chửi thầm, dùng sức đẩy nàng, khôg ngờ nàng phiết phiết miệng, xoay người lại, tiếp tục ngủ.

Caravat trên cổ tay nàng rơi vào mi mắt, hắn lấy tay cởi bỏ thay nàng, thấy nàng vẫn còn ngủ sa, đôi mắt thăm hắc nháy mắt tích tụ tức giận, ngón tay đụng tới hai má trơn bóng nhẵn nhụi, thoáng chốc ngây ngẩn cả người.

Đầu ngón tay truyền đến xúc cảm mềm nhẵn mà non mịn, nàng không trang điểm, trên mặt thậm chí còn không có mĩ phẩm cơ bản nhất.

Hắn không khỏi nheo lại mắt tinh tế quan sát khuôn mặt say ngủ, hàng mi tinh tế tựa hồ vì gì đó mà nhăn lại một chỗ, cẩn thận ngắm nhìn, trên mặt cũng không có chút bóng dáng của cao dán lông mi cùng lông mi giả.

Mái tóc mềm mại màu rám nắng rối tung trên gối, chiếc mũi thanh tú cùng đôi môi cánh hoa hồng hồng hơi chu lại, vô hình trung lộ ra vẻ quật cường. Hắn thất thần chốc lát, trái tim đóng băng tựa hồ mới mở ra một góc nào đó.

Lông mi nàng chớp nhẹ vài lần, vài lời vô nghĩa vô ý thức thoát ra khỏi đôi môi đỏ mọng: “Mấy giờ?”

Hắn thuận thế ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường: “Chín giờ bốn mươi phút.”

“Ưm…” Nàng mơ hồ nói, xoay người đẩy tấm chăn trên người, đường cong mạn diệu nhất thời hiển lộ không thể nghi ngờ.

Hắn nhìn không chớp mắt hình ảnh hiếm có phía trước, ánh mắt trời chiếu lên hai má hồng nhuận, khuôn mặt tươi mát xinh đẹp làm người ta nín thở, tầm mắt dần dần đi xuống, chiếc cổ đầy dấu hôn của hắn, hai vai trơn bóng trắng nõn, da thịt tuyết trắng non mềm trong suốt dưới ánh mặt trời tỏa ra mị lực mê người, nhớ tới tối hôm qua nàng cho chính mình đủ loại tốt đẹp , con ngươi màu đồng bắt đầu lóe ra hỏa diễm.

Nàng nhắm mắt lại, chậm rãi ngồi dậy, miệng lặp lại một lần: “Ưm… Mới chín giờ bốn mưoi phút…”

Vừa dứt lời, đột ngột, một vài từ nhanh chóng xẹt qua não, chín giờ bốn mươi phút? Phản ứng đầu tiên của nàng là xong rồi, thời gian thi viết ở tòa soạn báo là chín giơg, nhưng mà bây giờ nàng còn ở trên giường.

Nàng luống cuống tay chân xoay người xuống giường, chân vừa chạm đất liền cảm thấy giữa hai chân truyền đến từng đợt đau nhức, lại thấy thân thể không mảnh vài che thân của mình, tất cả kí ức của tối qua như từng đợt sóng triều đánh tới.

“Hiện tại còn sớm, sao không ngủ thêm một chút.” Tiếng nói bình thản lộ ra chút trêu học.

Doãn Lạc Hàn.

Nàng ngừng thở, quay người nhìn thấy tên ma quỷ kia lúc này còn khí định thần nhàn ngồi ở trên giường, khuôn ngực tinh tráng lộ ra không hề cố kị.

Nàng hít sâu, bản năng kéo chăn che khuất chính mình, không ngờ cứ như vậy, tấm chăn che người hắn cũng không còn, nàng nhìn rõ hắn cũng giống mình, đều là không mảnh vải che thân.

“A…” Nàng kêu sợ hãi một tiếng, quay mặt đi, thấy được hình ảnh không nên nhìn.

Sao nàng có thể ngủ trong phòng hắn, lần trước giáo huấn đã nhắc nhở nàng, hắn không thích nàng ngủ trên giường hắn, nghĩ như vậy, nàng cuống quít ôm lấy chăn chạy ra khỏi phòng.

Chạy thục mạng đến cầu thang lầu ba, nàng giật mình quay người lại, vừa mới… Vừa mới ra khỏi là phòng của nàng, sửng sốt nửa phút, nàng mới dần dần nhớ ra tối hôm qua là hắn chạy vào phòng của nàng.

Nàng khóa cửa, cũng chặn thêm ghế ở sau cửa, nhưng nàng vừa mới đi ra thì không có ghế, hiển nhiên là hắn thừa dịp nàng đang ngủ, dùng chìa khóa mở cửa đi vào. Tên đáng giận, đáng giận…

Nàng nắm chặt góc chân, hận đây không thể là đầu hắn, hung hăng túm, nhất tưởng đến cuộc thi của tòa soạn, nàng lại bắt đầu lo lắng như kiến bò chảo nóng.

Nàng đi đến trước cửa phòng đầu tiên, giơ tay thử xoay tay nắm cửa, kết quả không chút sứt mẻ, cửa bị khóa,nàng không thể làm gì, chỉ có thể chờ ở chỗ này chờ tên kia đi ra.

Nhưng cứ nghĩ đến giấy thông tri của tòa soạn báo, đây chính là cơ hội tốt khó có, tuyệt không thể lãng phí, nói không chừng bây giờ đi còn có thể được thi viết.

Nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm cửa phòng mình, đi nhanh tới, dùng sức đẩy ra, sau đó không dám liếc mắt nhìn thân ảnh trên giường, một đầu bổ nhào vào phòng tắm.

Nàng vội vàng tắm rửa một cái, khoác áo tắm đi ra, nhìn đến thân ảnh trên giường đã không thấy, nàng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn đồng hồ trước mắt, chín giờ năm mươi mốt phút, nàng vội vàng mở tủ quần áo lấy quần áo mặc vào.

Lại nhanh nhanh chóng chóng rửa mặt chải đầu một phen, cầm lấy túi xách vội vã chạy ra biệt thự, kêu một chiếc taxi tới tòa soạn báo.

Chương 106 Chuyện cổ quái

Đuổi tới tòa soạn báo, nàng chỉ kịp nhìn thấy dòng người vừa thi viết đi ra, nàng muốn xông lên phía trước, nhưng người người không ngừng dũng mãnh tiến lên đẩy nàng ra một góc, nàng đặt mông ngồi xuống, liền biết lần này hoàn toàn ngâm nước nóng.

Vài phút trôi qua, tất cả mọi người rời khỏi, nàng đứng lên, lúc này có một người phụ nữ mặc đồ công sở đi ra từ phòng hội nghị, nàng vội vàng tiến lên ngăn cản đối phương.

“Thật có lỗi, quấy rầy một chút.” Nàng cười lễ phép, “Tôi tới tham gia thi viết, nhưng mà tôi có chút trì hoãn, đã tới chậm, cô xem có thể hay không…”

“Thực xin lỗi, tiểu thư, thi viết đã xong rồi.” Đối phương đẩy kính, hoàn toàn là bộ dáng giải quyết việc chung, “Nếu còn muốn gia nhập tòa soạn báo chúng tôi, mong cô năm sau lại đến.”

Những lời này không thể nghi ngờ là án tử hình với nàng, Mân Huyên gục đầu xuống, tránh ra, tiếng giày cao gót đều đặn của đối phương dần xa.

Ngẩng đầu nhìn hành lang không một bóng người, đến bây giờ nàng còn có điểm không thể tin được, chính mình thế nhưng bỏ cơ hội tốt như lần này, hiện tại chỉ có thể hi vọng vào tạp chí kia, mong có thể có tin tức tốt.

Đều là cái tên kia làm hại, hắn nhất định là cố ý làm như vậy, nàng phẫn nộ chạy ra tòa soạn báo, thật muốn bây giờ tiến lên nhéo áo hắn, hung hăng cho hắn hai đấm.

Sau đó cái gì cũng không quan tâm, mặc kệ cô nhi viện chết sống, mặc kệ ba ba ngày càng già cả, không bao giờ làm một người phụ nữ cung cúc mặc hắn phát tiết ***, nàng chỉ cần tự do, nàng sẽ chạy trốn tới nơi hắn không thể tìm thấy, bắt đầu cuộc sống mới một lần nữa.

Ánh mặt trời giữa trưa độc ác chiếu lên người, sự thật thường thường là tàn khốc, tiếng chuông trên gác thượng đối diện nhắc nhở nàng, buổi chiều còn phảo đến làm công ở cửa hàng bánh ngọt, cuộc sống còn phải tiếp tục, những điều kia chỉ là ảo tưởng không thực tế của mình, nàng không có khả năng vứt bỏ ba ba cùng cô nhi viện.

Ăn bát mì sợi ở cửa hàng nàng thường đến, xong rồi chạy đến cửa hàng bánh ngọt, bên trong thần kì im lặng, bình thường giờ này cửa hàng vẫn hơi bận rộn, nhưng hôm nay tất cả bánh ngọt trong tủ kính đều biến mất, chỉ còn lại một ít khách hàng xem mô hình bánh ngọt, Tiểu Mẫn cùng vài đầu bếp làm bánh đang bận rộn vừa nướng vừa mang bánh ngọt ra đóng gói tinh xảo.

Quản lí xoa thắt lưng, đang lớn tiếng thúc giục mọi người, “Nhanh lên, mấy người đều nhanh lên cho tôi, phải đưa đi lúc hai rưỡi, hiện tại đã hai giờ hai mươi. Mấy người không muốn lĩnh lương tháng này hả? Ôi, nhanh lên, nhanh lên….”

Mân Huyên một bên lau sàn một bên cảm thán, xem ra là có người bao trọn bánh ngọt nơi này, mấy kẻ có tiền thật là có tiền không chỗ tiêu, bánh ngọt trong cửa hàng này vô luận là hương vị hay nhan sắc đều không khác gì bánh ngọt trong các cửa hàng bình thường, nhưng giá lại đắt hơn.

Nếu là nàng, thà rằng đi cửa hàng bánh ngọt bình thường mua, cũng sẽ không đến nơi đây.

Nàng lau xong, bắt đầu lau cửa kính, xách một xô nước chạy đến cửa sổ, liền nhìn thấy quản lí vội vã chạy tới, “Lăng Mân Huyên, hôm nay cô không cần làm việc.”

“Vì sao?” Nàng ngừng vắt khăn, vẻ mặt kinh ngạc nhìn quản lí đang nở nụ cười có chút cổ quái.

“Ha ha…. Cô quen biết thật không ít người có tiền.” Quản lí vỗ vỗ bả vai nàng, cười toe toét, “Hôm nay tất cả bánh ngọt trong cửa hàng được một tiểu thư nhà giàu mua, người ta chỉ cần cô đưa đến, cho nên hôm nay tôi cho cô nghỉ nửa ngày, hiện tại cô liền xuất phát.”

Thấy quản lí khẳng khái phất phất tay, nàng còn chưa phục hồi tinh thần lại, chợt nghe thấy quản lí hắng giọng thúc giục đem tất cả bánh ngọt lên xe hàng.

Quản lí nói bánh ngọt được một tiểu thư nhà giàu mua trọn, người kia sẽ không là Chỉ Dao đi.

“Lăng Mân Huyên, cô còn ngây ngốc cái gì, sắp đến giờ giao hàng, cô nhanh nhanh lên xe, có nghe hay không?”

Quản lí đứng ở trước cửa kêu nàng, một tay chỉ vào một chiếc xe màu trắng cỡ trung đã khởi động sẵn.

“Vâng. Tôi lập tức đến.” Mân Huyên muốn xách xô nước đi vào trong quản lí lại chờ không được, chạy tới một phen lôi kéo nàng, đẩy nàng lên xe.

“Nhưng mà, nhưng mà tôi còn chưa thay quần áo.” Mân Huyên một bên bị đẩy vào ghế sát tay lái, một bên nhìn bộ quần áo lao động trên người.

“Bảo cô đi giao bánh ngọt, cũng không bảo cô tham gia yến tiệc cao cấp, còn đổi quần áo làm gì cho cam.” Quản lí không kiên nhẫn khoát tay, dùng sức đóng lại cửa xe, lái xe lập tức giẫm chân ga, lái ra ngoài.

Nhìn xe vận tải đi qua trung tâm khu phố, nàng chưa bao giờ đi đến nhà Chỉ Dao, cho nên không xác định được nàng đoán có đúng hay không.

Nàng quay đầu hỏi lái xe Tiểu Lí, “Chúng ta đi nhà này có phải là họ Giản không?”

“Đúng vậy, là họ Giản.” Tiểu Lí gật đầu, nở nụ cười, “Nghe quản lí nói tiểu thư nhà kia chỉ cần cô đưa vào đi, hai người nhận thức đúng không, có bạn như vậy, thực sự là phúc khí tu luyện mấy đời.”

“Không, không phải, chúng tôi chỉ là bạn đại học. Thật ra cho tới bây giờ tôi cũng chưa đến nhà cô ấy, hôm nay là lần đầu tiên.” Nàng lập tức phủ nhận, nàng không muốn người trong cửa hàng bánh ngọt về sau đều nhìn mình bằng ánh mắt là lạ.

“À, như vậy à, bạn học đại học, ha ha…” Tiểu Lí lại gật đầu, mỉm cười: “Có thể dính một chút ánh sáng của Giản thị xí nghiệp, cũng không phải là chuyện dễ dàng…”

Mân Huyên mỉm cười với đối phương, gật đầu phụ họa, “Đúng vậy, đúng vậy…”

Cứ nói chuyện phiếm một câu tiếp một câu, chiếc xe vận tải rất nhanh đã đứng trước cửa tòa nhà rộng mấy trăm mét vuông, nàng chủ động xuống xe đi ấn chuông cửa.

“Mân Mân…” đột nhiên nghe thấy tiếng Chỉ Dao hữu khí vô lực, nàng còn chưa phản ứng lại, cửa điện tử liền ba một tiếng tự động mở ra.

Không biết Chỉ Dao làm cái quỷ gì,sao lại đột nhiên mua tất cả bánh ngọt đến nhà trọ, nếu nàng muốn gặp mình liền trực tiếp gọi điện thoại là xong, đợi giáp mặt nhất định phải hỏi rõ. Hơn nữa thanh âm của nàng hơi là lạ, giống như đã khóc.

Mân Huyên mê hoặc nghĩ, sau đó nhẹ phất tay với lái xe Tiểu Lí, chiếc xe vận tải liền chậm rãi đi vào cánh cổng điện tử to lớn.

alt
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc