Đường Mặc Trầm im lặng một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng.
"Anh đã phạm một sai lầm!"
Trong giọng điệu của anh toát lên vẻ thất vọng cùng bất lực.
Bùi Vân Khinh đã biết anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô nghe được cảm xúc như vậy trong giọng điệu của anh.
Cô đoán chắc là có liên quan đến chuyện tối hôm qua, cầm lấy điện thoại di động bước vào phòng tắm ký túc xá, dùng tay trái đóng cửa lại.
“Ai cũng mắc sai lầm, anh không phải thần tiên. . .” Bùi Vân Khinh đưa tay day day đôi mắt đau nhức “Còn nhớ, lần thi thử đầu tiên, em thi trượt, em vô cùng thất vọng vô cùng, anh đã nói với em thế nào? Không được để mình bị giam cầm trong những sai lầm, phải khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn, mới là cách sửa chữa những sai lầm." "Em còn nhớ?"
"Đương nhiên là nhớ. . . Em còn nhớ, đó là lần đầu tiên anh ôm em. . ."
"Không đúng."
"Làm sao không đúng?"
"Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đã ôm em.” Đường Mặc Trầm nghiêm túc sửa lại.
“Cái đó không tính.” Bùi Vân Khinh cười xấu, “Ý của em là ôm, lúc anh ôm em, em cũng lén ôm anh, chắc chắn anh không biết?