Nghiến răng nghiến lợi, Bùi Vân Khinh ngẩng mặt lên, hai mắt đẫm lệ.
"Chú nhỏ, em. . . Em cũng muốn thú nhận với anh một chuyện!"
Nếu đổi thànhngười đàn ông khác, nhất định sẽ giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện như vậy, thậm chí nếu bị phát hiện, sẽ tìm cớ để biện minh cho mình.
Anh không có!
Anh không những không giấu giếm mà còn nói thật mọi chuyện với cô.
Lòng trung thành và sự thẳng thắn của người đàn ông này khiến Bùi Vân Khinh càng thêm xấu hổ.
Lúc này, Bùi Vân Khinh đã hạ quyết tâm - cô muốn nói với anh mọi chuyện.
Vì thân phận kép của "Đường Thất", cô đã nói dối anh quá nhiều rồi.
Mỗi lần nói dối, càng phải dùng nhiều lời nói dối để che đậy.
Hết thảy tất cả, dừng ở đây.
Anh đối với cô trung thành như vậy, cô cũng sẽ giống nư vậy, trung thành đối đãi với anh.
Cho dù cô có liều mình đánh mất anh, cô cũng không thể nói dối anh một lần nữa!
Từ hôm nay trở đi, chính từ giây phút này. . .
Cô sẽ không bao giờ nói dối anh nữa, dù chỉ một lời!
Nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của cô, Đường Mặc Trầm cũng nhíu mày.
"Có chuyện gì?"
"Em. . ." Bùi Vân Khinh rũ mi xuống, hai ngón tay xoắn vào nhau căng thẳng, đôi mắt to lo lắng nhìn anh, "Nếu. . . Nếu em. . . Em không phải là em trước đây, có một số chuyện đã xảy ra với em. . . Chuyện kì quái. . . Liệu anh có còn thích em không? "
Chuyện kì quái?!
Đường Mặc Trầm nhíu mày, quan tâm ôm lấy vai cô.
"Anh hai ngày nay vắng mặt, đã xảy ra chuyện gì?"
"Thật ra thì. . . Em. . ." Bùi Vân Khinh cắn môi ngập ngừng nói, "Anh có tin. . . Có người. . . tKhởi tử hoàn sinh không?"