Đường Mặc Trầm cầm lấy tấm thẻ tâm nguyện đã ố vàng, nghi hoặc mở ra xem.
Trên tấm thẻ ố vàng, chỉ có năm nét bút đẹp đẽ ——
Gả cho Đường Mặc Trầm!
Phía dưới ghi ngày tháng —— chính là trước ngày cô thi tốt nghiệp.
Đường Mặc Trầm trong mắt lóe lên một tia kỳ lạ.
Anh nghĩ rằng đó có thể là Ninh Trạch Thiên, hoặc những nam nhân khác mà cô thích. . .
Vô luận thế nào, anh cũng không ngờ rằng đó sẽ là chính mình!
"Đây là thẻ tâm nguyện mà thầy giáo đưa cho chúng em trong kỳ thi tốt nghiệp!" Bùi Vân Khinh rũ mi, nhìn chằm chằm vào tấm thẻ trong tay, "Thầy có nói, đem tâm nguyện lớn nhất của mình viết ở phía trên, để khích lệ bản thân đạt thành tích tốt hơn."
Nhướng mi, cô dũng cảm đối diện với ánh mắt của anh.
“Chú tnhỏ vẫn luôn là động lực cố gắng của em”.
Vì anh, cô muốn trở thành một bản thân tốt hơn.
Mím môi, Bùi Vân Khinh nhếch mép.
"Chú nhỏ khẳng định không biết, em vẫn luôn đối với anh. . . Có mưu đồ làm loạn, đúng không ?!"
Giọng điệu của cô ấy có chút trêu chọc, lại thêm mấy phần tự ti.
Đưa bàn tay lớn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Đường Mặc Trầm nhẹ nhàng lắc đầu.
Môi mấp máy, lại không biết phải nói gì.
Anh chỉ vòng tay, ôm chặt lấy cô.
"Đồ ngốc!"Vẫn luôn nghĩ cô là tiểu nha đầu không sợ trời không sợ đất.
Không nghĩ tới cô ở trước mặt anh lại tự ti như vậy.
Giờ nghĩ lại, anh quan tâm cô nhiều như vậy, trong đó đã sớm trộn lẫn cảm xúc khác, chỉ là bản thân anh luôn một mực né tránh.
Nếu như sớm biết cô có suy nghĩ như vậy, nếu như có thể sớm đối diện với cảm xúc đó. . . Có thể cô sẽ không phải gánh chịu nhiều đau khổ như vậy!
Đương nhiên.
Đường Mặc Trầm là một người lý trí.
Anh biết rằng quá khứ là không thể cứu vãn.
Vì vậy, anh buông cô ra, để lại tấm thẻ vào tay cô.
Vặn vòi nước, rửa tay cẩn thận, lật ra khăn tắm của cô.
"Chú nhỏ!"
Cô hốt hoảng kẹp chặt hai chân.
"Anh giúp em bôi thuốc!"
"Em. . . Em không cần!"
"Mở ra!"
"Chú nhỏ ——"
"Đây là mệnh lệnh!"
Đối với nhưng chuyện mà nam nhân này đã định, không ai có thể thay đổi.
Bùi Vân Khinh đương nhiên cũng biết điều này, vì vậy, khuôn mặt ửng hồng, ngoan ngoãn nghe theo.
Anh cẩn thận bôi thuốc, trong lòng không chút xao lãng.
Cô lại hô hấp dồn dập, khuôn mặt đỏ bừng.
Đợi đến lúc anh nói ra hai chữ "Được rồi!" cô đã hai tai đều ửng đỏ.