Nhằm trau dồi khả năng thực tiễn của sinh viên Trường Đại học Y, theo lệ cũ, sau năm thứ hai, sinh viên sẽ được sắp xếp đi các khoa tương ứng của bệnh viện quan sát, làm quen với môi trường bệnh viện, học hỏi một số kiến
thức lâm sàng.Mỗi khoa, mỗi lỗi sẽ kết nối với các bệnh viện khác hau, lớp các cô vậy mà lại được sắp xếp vào Bệnh ViệnĐệ Nhất, cô làm việc qua Khoa ngoại hơn một tháng, kết quả này thực tế là để Bùi Vân Khinh có chút dở khóc dở cười.
Đến lúc đó cô nhất định phải cẩn thận gấp bội, đặc biệt là chuyện quần áo!
Ba người cùng một chỗ đi xuống bậc thang phòng ăn, đưa mắt nhìn Phương Mê lái xe rời đi, Đinh Linh giơ cánh tay lên, nhẹ nhàng đụng chút cánh tayBùi Vân Khinh.
"Thế nào?"
"Cái gì thế nào?"
"Mình nghe nói, trong lớp mấy nữ sinh tốt đều muốn đuổi theo anh ta, mình đã đang cố gắng giúp cậu, cậu cần phải cố lên!"
Liền nói nha đầu này ngày bình thường nhát như vậy như vậy, lúc này lại dám chủ động mời Phương Mê, nguyên lai là vì giúp cô.
Bùi Vân Khinh bật cười, "Cho nên, cậu mới mời anh ta cùng đi ăn cơm?"
"Lúc vừa mở miệng, mình căng thẳng chết được!" Đinh Linh đánh cô một cái, "Cậu đừng nói cho mình, là cậu không động tâm đấy!"
Hôm qua Phương Mê chủ động trợ giúp Bùi Vân Khinh, anh hùng cứu mỹ nhân, Đinh Linh khó tránh khỏi hiểu lầm.
"Đinh Linh, nếu như cậu muốn theo đuổi, mình có thể giúp cậu." Bùi Vân Khinh sắc mặt nghiêm túc, "Bất quá. . . Đừng mai mối cho mình, mình thực sự không hứng thú."
Vị Bộ trưởng đại nhân nhà cô, hiện tại đã đã có cả vạc dấm rồi, nếu là biết lão sư của cô là Phương Mê, chỉ sợ phải mở cả xưởng dấm rồi.
Đinh Linh lại còn muốn mai mối cho cô?
Cái này không phải là muốn để cô chết chìm trong biển dấm hay sao!
"Mình, cái đó không xứng với người ta!" Đinh Linh tự giễu nhún nhún vai, một lát sau, lại nhỏ giọng mở miệng, "Vân Khinh, cậu sẽ không thực sự thích chú nhỏ của cậu chứ?"
Tuy rằng, trong trường học, có rất nhiều lời đồn liên quan tới Đường Mặc Trầm cùng Bùi Vân Khinh.
Thế nhưng là Đinh Linh một mực tin tưởng, Bùi Vân Khinh không phải loại con gái dựa dẫm vào thân phận Đường Mặc Trầm, bởi vậy đối với tin đồn xấu của hai người cũng vô cùng không đồng tình.
Bùi Vân Khinh đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp giống như trẻ con của cô.
"Bí mật!"
Nâng cổ tay nhìn xem thời gian, cô bước nhanh về phía xe mình.
"Mau lên, mình đưa cậu về trường học, buổi chiều mình còn phải đi huấn luyện đó!"
Hai người chia ra lên xe, Đinh Linh còn đang cảm thán.
"Mình thật sự là bội phục cậu, lấy ở đâu nhiều như vậy tinh lực, chỉ là chương trình học trên trườn, mình đều đã rất mệt mỏi!"
Bùi Vân Khinh khởi động xe, nghe vậy, chỉ là giương nhẹ khóe môi.
"Trước kia ta đã hoang phế quá lâu, cho nên mới phải nắm chặt thời gian đuổi tới!"
Chưa từng mất đi, làm sao biết trân quý?
Nhìn chăm chú lên cô gái bên ghế lái, Đinh Linh cắn cắn môi.
"Mình quyết định, về sau mình cũng phải học tập cậu, cố gắng thật tốt. Vân Khinh, lúc nào có thời gian cậu dạy mình giải phẫu một chút, được không?"
Về lý thuyết, Đinh Linh rất mạnh.
Vừa đến thao tác thực tiễn, cô bởi vì nhát gan, luôn không dám xuống tay.
"Không có vấn đề!" Bùi Vân Khinh dừng xe ở cửa chính trường Y, xoay mặt hướng cô cười một tiếng, "Bắt đầu từ ngày mai, mình mỗi ngày sớm đến nửa giờ, mang cậu thực hành giải phẫu một lần."
"Được!" Đinh Linh một mặt cảm kích, "Vân Khinh, cảm ơn cậu nha!"
Bùi Vân Khinh, "Ngày mai gặp!"
Hướng Đinh Linh vẫy tay, cô quay đầu đem xe lái ra Đại học Y, thẳng đến đội bắn tên trung tâm huấn luyện quốc gia.
Chạy tới sân huấn luyện, huấn luyện viên Lý Tùng Lan còn chưa có đến, Bùi Vân Khinh dứt khoát để túi đeo lưng xuống, mình luyện tập trước.
Lấy cung ra, không có cài tên, dựa theo những điều cốt yếu Lý Tùng Lan đã dạy cô, cô chậm rãi kéo ra khom lưng.
Vừa mới đem cung kéo đến một nửa, sau lưng đã vang lên một tiếng cười nhạo.
"Còn tưởng rằng ngươi bắn cung cũng giỏi như bắn súng, hóa ra. . . lại chỉ là một tân binh!"