Bằng không, vị này nếu thật sự ở lại, sẽ phải tham gia vào kế hoạch của công ty, cô ta là cổ đông, mọi người cũng không có lý do nào để cự tuyệt.
Đến lúc đó Cố Tây Phán liền có thể biết mỗi bước hành động tiếp theo của họ.
Như vậy, cô cùng Chu Đình An liền vô cùng bị động.
“Ông ngoại!”
Ra hành lang, đỡ lấy cánh tay La lão gia tử, Bùi Vân Khinh cười cười, mời ông vào phòng họp.
“La lão!” Chu Đình An cũng khách khí chạy tới, bắt tay cảm ơn La lão gia tử, “Cảm ơn ngài đã đích thân đến đây một chuyến.”
Năm đó, lúc nhà họ Chu vẫn chưa sa sút thì hai nhà cũng đã quen biết nhau.
Ba của Chu Đình An là người nho nhã, dù cho là thời kỳ hưng thịnh cũng luôn là người khiêm tốn, ông ấy cùng La lão gia tử không tính là bạn nhưng cũng qua lại mấy lần.
Đối với cha con Chu Đình An, La lão gia tử vẫn luôn rất tán thưởng.
Lần này, La lão gia tử có thể nói là đưa than sưởi trong ngày tuyết, trên mặt lão nhân gia lại không có nửa điểm kiêu ngạo, phách lối.
“Có thể hợp tác với Chu thị là vinh hạnh của La gia chúng tôi.”
La lão gia tử rõ ràng là người giúp đỡ, lại hạ mình như thế, có thể nói đã cho Chu Đình An đủ thể diện.
“Ngài khách khí rồi!” Chu Đình An dìu ông tới ghế, “Mời ngài ngồi, Vân Khinh, em cũng ngồi đi!”
Anh không ngồi ở ghế chủ tích, lại tùy tiện ngồi xuống một ghế trống bên cạnh hai người họ, thể hiện tư thái khiêm tốn.
La lão cười, “Vậy chúng ta liền nói chuyện hợp tác cụ thể?”
Hai bên đều không phải là loại người hám lợi, lại thêm Bùi Vân Khinh là làm cầu nối, rất nhanh liền đạt được thoả thuận hợp tác hai bên đều có lợi.
Ký xong hợp đồng, Chu Đình An đích thân tiễn hai người xuống lầu.
Bùi Vân Khinh giao chìa khoá xe cho trợ lý đi cùng, lên xe đi với La lão gia tử, chuẩn bị cùng lão nhân gia bàn chuyện sản xuất thuốc mới.