Nhận ra đó là âm thanh của Diệp Thiên Thanh, mi của Đường Mặc Trầm hơi hơi nhăn lên.
Bùi Vân Khinh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt theo cánh tay anh nhìn lướt qua, liếc mắt thấy đứng cách đó không xa là Diệp Thiên Thanh.
Dáng người cao gầy, môi xinh đẹp đỏ mọng, nữ nhân trước mắt không khác gì vưu vật trời sanh.
Con gái bộ trưởng bộ kinh tế Diệp Thiên Thanh, cha là Diệp Thu Sinh là đối thủ của Đường Mặc Trầm cùng anh tham gia tranh cử nhưng thua trước Đường Mặc Trầm, nhưng trong lúc anh nhận chức còn cấu kết với người khác, tiến hành đảo chính mộtlần đương nhiên vẫn thua trong tay Đường Mặc Trầm.
Đúng vậy hai người cha và con gái này, Bùi Vân Khinh không xa lạ.
“Đường tiểu thư đừng hiểu lầm, chúng ta không phải là quan hệ mà cô tưởng tượng đâu.”
Đường Mặc Trầm xoay người, cánh tay khẽ nâng lên ngăn cản Bùi Vân Khinh – đó là tư thế bảo vệ.
“Chú nhỏ!” Bùi Vân Khinh yếu ớt “Chị gái xinh đẹp này là ai?”
Nghe được câu “Chú nhỏ” Diệp Thiên Thanh lập tức liền đoán được thân phận Bùi Vân Khinh, nhất định không có khuôn mặt xinh đẹp là con nhỏ ngốc không học hành đàng hoàng, nhà quê.
“Tôi nói làm sao nhìn em quen mắt như vậy thì ra là La tam tiểu thư, không hổ là Long Thành đệ nhất mỹ nhân, quả nhiên là xinh đẹp hơi người. Tới rồi, sao khôngvào?”
Đường Mặc Trầm không tiến lên, Diệp Thiên Thanh liền từ nơi này xuống tay với Bùi Vân Khinh.
“Được!”
Bùi Vân Khinh cười, lộ ra nét mặt không tim không phổi.
Đường Mặc Trầm lập tức ngăn cản “Đây là bữa tiệc chính thức, em ấy không thích hợp đi.”
Quân quyền được thiên hạ!
Dã tâm Diệp Thu Sinh lòng Đường Mặc Trầm biết rõ.
Từ lúc anh còn ở trong quân đội, Diệp Thu Sinh đã từng thấy mấy lần mượn việc điều trị để từ chối, Diệp Thu Sinh ở ngoài mặt cùng anh trò chuyện vui vẻ nhưng trong tâm khẳng định hận không thể làm cho anh chết đi.
cô gái này là cố ý đuổi theo chỉ sợ không có ý tốt.
Bùi Vân Khinh trẻ tuổi làm sao đấu lại được với cô gái hay đi giao thiệp này được.
“Nào có nghiêm trọng như vậy?” Diệp Thiên Thanh bước đến thân mật đưa tay ôm bả vai Bùi Vân Khinh “đi, chị gái dẫn em đi vào!”
nói xong không đợi Bùi Vân Khinh nói lời nào liền mang vào bữa tiệc.
Đường Mặc Trầm ngăn cản không được đành phải đi theo sau, hai người cùng nhau trở lại bên trong bữa tiệc.
một đường đi phía sau hai người có gặp qua nhân viên, anh giữ tay cánh tay đối phương.
“nói Tử Khiêm đến đây.”
“Dạ, bộ trưởng!”
Nhân viên đáp một tiếng, rồi đi tìm Ôn Tử Khiêm.
Đường Mặc Trầm quay sang, thấy Diệp Thiên Thanh dẫn Bùi Vân Khinh đi hướng bàn ăn liền cất bước muốn đến đó, nhưng lại gặp một vị khách quan trọng dẫn theo bạn bè lại đây.
“Đường bộ trưởng, ngài đến đúng lúc lắm, người anh em của tôi đã ngưỡng mộ ngài rất lâu!”
Đường Mặc Trầm không cự tuyệt, dừng bước lại tiếc đến thấy hai người còn đang ở bàn ăn nói chuyện, thế này mới yên tâm một chút nên chủ động hướng đối phương đưa tay ra.
“Chào ngài.”
….
….
Cạnh bàn ăn.
trên bàn ăn lấy một miếng bánh ngọt đưa đến tay Bùi Vân Khinh, ngữ khí Diệp Thiên Thanh vô cùng thân thiết, “Chị gọi em là Vân Khinh nha, em không ngại chứ?”
Bùi Vân Khinh câu nói câu không, tập trung ăn bánh ngọt “Làm sao có thể?”
Diệp Thiên Thanh nở ra nụ cười thân thiết “Chị vẫn hy vọng mình có thể giống em vậy, lần này đã được như ý nguyện luôn, mặc đúng phong cách, vậy để chị dẫn em đimua sắm nha giúp em mua vài bộ quần áo.”
Chú nhỏ nhà mình thường để quần áo chuyển đến nhà, thế nào để cô ta quan tâm vậy?
“Khó mà được rồi, chú nhỏ không cho em tùy tiện nhận lấy lễ vật của người khác.”
“Chị mà sao là người khác được!”
Ánh mắt Diệp Thiên Thanh rơi vào người Đường Mặc Trầm “Về sau, nói không chừng là người một nhà đấy?”
Người một nhà?
Lời cuối: Nếu hôm nay trai nhà tui mà có thính thì tui sẽ tặng mọi người 1 chương nữa.