Viên Thánh Sở và Trương Thanh Vân không thuộc về một hệ thống, nếu nói Trương Thanh Vân là một danh tướng của phái Kinh Tân thì Viên Thánh Sở lại là nhân vật quan trọng của Hải phái.
Tất nhiên địa vị của Viên Thánh Sở ở Hải phái kém xa Trương Thanh Vân ở phái Kinh Tân, trong phái Kinh Tân thì Trương Thanh Vân là nhân vật tai to mặt lớn, hắn tiến vào danh sách trung ương chỉ là vấn đề thời gian.
Dù là như vậy thì trong lòng Viên Thánh Sở cũng không cho là đúng, năm xưa hắn và Trương Thanh Vân nhập gánh ở Giang Nam, người ta nói bí thư và chủ tịch Giang Nam là một tổ hợp cán bộ trẻ kiệt xuất, lúc đó trong đầu Viên Thánh Sở còn có ý niệm tranh chấp với Trương Thanh Vân.
Thực tế Viên Thánh Sở nhập gánh với Trương Thanh Vân, khi đó Trương Thanh Vân đã nắm chắc cục diện, Viên Thánh Sở căn bản không có cơ hội, cũng không có thực lực cùng đối thoại với Trương Thanh Vân. Điều này là nổi khổ trong lòng Viên Thánh Sở, mà nổi khổ này vẫn còn lan tràn đến hiện tại.
Trương Thanh Vân làm bí thư có ảnh hưởng quá lớn đến Giang Nam, vì vậy mà trực tiếp đưa đến cho Viên Thánh Sở áp lực cực lớn. Viên Thánh Sở nhiều lần ở hội nghị thường ủy nghe người khác nói năm xưa bí thư Trương thế này... , Nếu là bí thư Trương thì sẽ thế này... , càng có người nói: Tôi tin nếu là bí thư Trương, như vậy anh ấy nhất định sẽ không... ....
Viên Thánh Sở đối mặt với những lời lên tiếng như vậy mà khó thể phản bác được, đồng thời cũng không thể phát tiết lửa giận ra ngoài, như vậy chẳng những không phải là phóng khoáng, hơn nữa còn tạo nên ảnh hưởng mặt trái khó thể vãn hồi. Dù Viên Thánh Sở có cao ngạoi thế nào thì hắn không thể không thừa nhận ảnh hưởng của Trương Thanh Vân đến Giang Nam là quá lớn, đến mức độ hắn không thể đẩy ngã những chỉ thị của bí thư Trương trước kia.
Nhưng Viên Thánh Sở là bí thư nàng, hắn cũng không muốn kéo dài lý niệm chính trị của Trương Thanh Vân. Vì vậy hắn đã đưa ra nhiều biện pháp cân não, mục đích để tạo nên uy tín bí thư của riêng mình.
Nhưng điều làm Viên Thánh Sở cảm thấy nổi giận chính là tất cả những hoạt động đều không lấy được hiệu quả lý tưởng, Giang Nam vẫn bước theo quỹ tích trước kia, lúc này ban ngành Giang Nam càng yếu ớt trước áp lực từ bên ngoài, thậm chí hắn còn cảm thấy khó thể khống chế cục diện.
Nếu không phải như vậy thì vì sao Viên Thánh Sở phải tìm gặp mặt Trương Thanh Vân, nếu nói một cách không khoa trương thì hắn có nhiều quan hệ ở thủ đô, trong những quan hệ đó hắn không tình nguyện nhất chính là đi về phía Trương Thanh Vân.
Viên Thánh Sở không muốn mình vĩnh viễn nằm dưới lực ảnh hưởng của Trương Thanh Vân, càng không muốn Giang Nam nằm trong khung quanh tròn của Trương Thanh Vân trước đó. Nhưng áp lực quá lớn, hắn không thể không hạ quyết tâm đến cầu xin sự trợ giúp của Trương Thanh Vân.
Viên Thánh Sở biết rất rõ, hắn đảm nhiệm chức vụ bí thư tỉnh ủy Giang Nam, đây là một cơ hội rất lớn. Trương Thanh Vân để lại một ban ngành Giang Nam có sức chiến đấu và đoàn kết cực mạnh, quan trọng là Trương Thanh Vân để lại cho Giang Nam một kế hoạch phát triển rất rõ ràng.
Có hai điểm này thì Giang Nam đã chuẩn bị phá vòng vây Trung Nguyên, bây giờ Trung Nguyên tụ tập nhân tài, Trần Kiệt, Đường Vũ đều là những cán bộ trẻ tuổi tinh anh trong nước.
- Được Trung Nguyên thì có cả thiên hạ.
Nếu Viên Thánh Sở có thể suất lĩnh Giang Nam phá vòng vây Trung Nguyên, hầu như hắn có thể trổ hết tài năng, khả năng tiến vào trung ương là rất lớn.
Cũng vì thế mà Viên Thánh Sở bây giờ cực kỳ quý trọng những gì mình đang có, trong lòng hắn chưa bao giờ quan tâm đến sự phát triển của Giang Nam như lúc này, hắn công tác như điên, hầu như ngày nào cũng đến tận khuya.
Nhưng có một số việc đã chú định làm cho Viên Thánh Sở không thể đắc ý, bây giờ Trần Kiệt ở Giang Bắc, Đường Vũ ở Dự Nam, Miêu Minh Viễn ở Dự Bắc, Trương Hải Nham ở Vi Dương, Liêu Quyền ở Hàn Giang, nhữn người này chẳng ai là đèn cạn dầu.
Trong chuyện này thì uy hiếp lớn nhất với Giang Nam chính là Giang Bắc và Dự Nam, động tác của Trần Kiệt ở Giang Bắc rất quang minh chính đại, phương diện chế định chính sách đã áp chế Giang Nam. Mà Dự Nam cũng rất quang minh chính đại, Đường Vũ quang minh chính đại ép Giang Nam, điều này làm cho Viên Thánh Sở đối phó rất mệt mỏi.
Không thể không nói Viên Thánh Sở rất hiếu học, đối mặt với áp lực bên ngoài thì hắn không tự giác đi học biện pháp xử lý của Trương Thanh Vân năm xưa. Tất nhiên Trương Thanh Vân là người có cá tính, làm việc quyết đoán, quan trọng là cực kỳ cường thế.
Viên Thánh Sở lấy hai chữ cường thế thành vũ khí cho mình, vì vậy hắn áp dụng thế phản kích cường thế với Dự Nam và Giang Bắc, biện pháp phản kích nằm ở động mạch chủ của Trung Nguyên, ở đường cao tốc Giang Nam Giang Bắc và tuyến đường sắt Trung Nguyên.
Viên Thánh Sở tranh cãi, cố gắng kéo dài kỳ hạn thi công hai công trình then chốt này, dùng nó làm ý đồ phá hoại kế hoạch mối liên kết giữa Dự Nam và Giang Bắc.
Nhưng Viên Thánh Sở không ngờ làm như vậy lại để cho các tỉnh Trung Nguyên đồng loạt tấn công, thậm chí bộ giao thông cũng hẹn gặp mặt lãnh đạo tỉnh Giang Nam, chỉ trích năng lực chấp chính của cán bộ Giang Nam. Bây giờ vụ việc đã náo loạn đến chính phủ, Viên Thánh Sở một mình về thủ đô, hắn căn bản không dám đối mặt với cục diện áp lực từ khắp nơi.
- Bí thư, Giang Nam có thành tích như hôm nay là không dễ dàng gì, chúng ta cần phải bảo đảm chỉnh thể ban ngành Giang Nam phát triển... ....
Viên Thánh Sở khẽ nói.
Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Anh Viên, tôi và anh là bạn già, anh nói chuyện với tôi cần phải xem xét từng câu từng chữ như vậy sao? Vấn đề Giang Nam rốt cuộc nằm ở đâu? Ý nghĩ thật sự trong lòng anh là thế nào?
Vẻ mặt Viên Thánh Sở liên tục biến đổi, hắn nâng ly rượu đỏ nhấp một ngụm, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài kia sau cơn mưa khí trời rất tốt nhưng Viên Thánh Sở lại thấy rất u ám, hắn cố gắng xóa đi lực ảnh hưởng của Trương Thanh Vân ở Giang Nam, có rất nhiều hành động, nhưng bây giờ xem ra đó chỉ là một sự châm chọc lớn.
Bây giờ Viên Thánh Sở không chỉ đích thân tìm Trương Thanh Vân hỗ trợ, đồng thời còn phải nhờ lực ảnh hưởng của Trương Thanh Vân để cứu vãn cục diện khó khăn ở Giang Nam, đây là một điều đau đớn với người có lòng tự trọng cực mạnh như Viên Thánh Sở.
- Vấn đề Giang Nam có hai phần, thứ nhất là bên trong ban ngành có vấn đề, chúng ta không thể tiếp tục đi theo con đường đoàn kết tất cả lực lượng, phương diện này... ....
Viên Thánh Sở lắc đầu, di chuyển chủ đề, sau đó lại tiếp tục:
- Bộ phận khác chính là áp lực từ bên ngoài, các tỉnh xung quanh đi theo con đường cạnh tranh bất công quá dữ dội, có rất nhiều áp lực mà chúng tôi khó thể thừa nhận... ....
Trương Thanh Vân nâng ly rượu đỏ lên nhấp một ngụm, rượu đỏ như máu, hương thơm nồng đậm làm người ta say mê.
Sau khi về nhận chức ở thủ đô, Trương Thanh Vân đặt tất cả tinh lực lên công tác ở thủ đô, cũng không chủ động chú ý thế cục biến hóa ở Trung Nguyên, thậm chí hắn có ảo giác mình đã quên Trung Nguyên, quên Giang Nam.
Bây giờ xem ra làm như vậy là không đễ dàng gì, Trương Thanh Vân ngồi đối diện với Viên Thánh Sở, khi nhắc đến vấn đề của Giang Nam, Trương Thanh Vân phát hiện mình khó dứt bỏ.
- Giang Nam tốt, phong cảnh hữu tình, trời tỏa nắng vàng, nước xanh như ngọc... ....
Những vần thơ như vậy xuất hiện trong đầu Trương Thanh Vân, những dòng suy nghĩ của hắn lại trở nên đa sầu đa cảm.
- Anh Viên...Khụ, khụ... ....
Trương Thanh Vân ho khan hai tiếng, hắn cố gắng làm cho giọng điệu của mình vững vàng hơn:
- Anh phải biết rõ một điều, vấn đề quan trọng lúc này của Giang Nam là đoàn kết, muốn đoàn kết thì phải làm rõ mối quan hệ với tất cả các thế lực.
- Các thế lực cắm rể ở Giang Nam rất nhiều năm, trải qua nhiều mưa gió vẫn tồn tại, điều này nói rõ đạo lý sinh tồn của bọn họ, không phải người nào muốn động vào cũng được.
- Khi cần đoàn kết thì phải giỏi lợi dụng những thế lực này, phải sử dụng hợp lý, không nên quá tích cực với bọn họ. Có một câu nói, nước trong sẽ không có cá, người ta nhìn chằm chằm sẽ chẳng có tương lai, anh cần phải hiểu cho rõ.
Trương Thanh Vân khẽ cười vài tiếng để hòa hoãn bầu không khí trong phòng, không biết tại sao hắn mở miệng và cảm thấy mình dùng giọng điệu dạy bảo quá nặng. Hắn và Viên Thánh Sở bây giờ không còn quan hệ cấp trên cấp dưới, hắn dùng giọng điệu như vậy là không phù hợp.
Trương Thanh Vân ý thức được điều này nên mới nở nụ cười, nhưng câu nói tiếp theo vẫn phải phát ra, vì vậy dừng lại và tiếp tục:
- Con vấn đề hoàn cảnh, thật ra muốn giải quyết vấn đề này thì quan trọng nên nắm chắc ưu thế bản thân, bất kỳ một tỉnh nào trong Trung Nguyên cũng có ưu thế, mà Giang Nam chúng ta lại có ưu thế về năng lượng.
- Điện than đá căng thẳng đôi khi không cần dùng miệng thúc giục, Giang Nam là một tỉnh năng lượng, không có than đá thì không có điện, rốt cuộc là ai sốt ruột? Đây là một hàng quân bài Domino, nếu một tấm bị ngã thì phía sau sẽ liên tục phát sinh vấn đề, ai chịu được áp lực như vậy?
- Dự Nam không cho than đá, Dự Nam muốn chỉnh đốn sản nghiệp than đá, như vậy có thể lập tức đầu tư đường vận chuyển mới. Hai Tấn có tài nguyên than đá dồi dào hơn Dự Nam cả trăm lần, giá cả còn rẻ hơn, chất lượng tốt, chỉ cần giải quyết tốt quá trình chuyên chở thì Giang Nam còn thiếu than đá làm nhiệt điện sao?
Trương Thanh Vân chậm rãi nói, hắn cẩn thận thăm dò, những vấn đề của Giang Nam trong miệng hắn rất hời hợt, nhưng mỗi khi nói đến điểm mấu chốt thì Viên Thánh Sở cảm thấy rộng rãi trong sáng, sâu đó là trầm mặc vô tận.
Viên Thánh Sở không thể không thừa nhận Trương Thanh Vân đứng cao hơn mình, suy xét vấn đề cũng chu đáo hơn, hiểu rõ hoàn cảnh Trung Nguyên. Quan trọng là hắn biết tìm được ưu khuyết điểm để đột phá, tìm ra biện pháp chu toàn.
Thật ra có vài biện pháp không phức tạp, Viên Thánh Sở không phải không nghĩ tới, nhưng hắn vì nghĩ không chu toàn nên ý nghĩ rõ ràng mà lại khó đưa ra quyết đoán. Bây giờ Trương Thanh Vân đưa ra những lời lẽ với nội dung sâu sắc, rất dễ hiểu, trong lòng Viên Thánh Sở dần có tự tin.
- Bí thư...Tôi mời anh một ly.
Viên Thánh Sở cất cao giọng nói.
- Cốp!
Tiếng cụng ly vang lên, hai người đối ẩm, bây giờ còn có một chuyện Viên Thánh Sở cần nhờ Trương Thanh Vân giúp, đó là hắn muốn làm tốt công tác hàn gắn với các thế lực ở Trung Nguyên, nếu không có Trương Thanh Vân thì là không thể