Đầu mùa xuân Giang Nam còn có chút cảm giác mát, Trương Thanh Vân ngủ lại ở khách sạn Hán Dũng, hắn hít thở luồng khí tức quen thuộc mà trong lòng chợt bùng lên nhiều hoài ức.
- Cốc, cốc.
Tiếng đập cửa vang lên, Trương Thanh Vân không đếm xỉa nói:
- Mời vào.
- Bí thư, điện thoại của chủ tịch.
Thư ký Hồng Tiểu Ba tiến vào nói.
Trương Thanh Vân cau mày, hắn đứng lên nhận điện thoại trên tay Hồng Tiểu Ba, hắn nói:
- Anh Chu, có chuyện gì mà gọi điện thoại muộn thế này?
- Bí thư, lò nung của tập đoàn sắt thép thủ đô ngừng hoạt động, vì chuyện này mà thủ đô ầm ĩ, nhiều công nhân và lãnh đạo tập đoàn sắt thép ngồi không yên, bây giờ rất loạn.
Chu Bang Minh báo cáo trong điện thoại, hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
- Nghe nói ban giám đốc tập đoàn sắt thép đã trực tiếp báo cho chính phủ, quốc hội, khối hiệp thương chính trị toàn quốc, bên trong có nhiều vấn đề liên quan đến vấn đề khối chính quyền chúng ta.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn trầm như nước, hắn lấy tay gõ lên ghế sa lông rồi nói:
- Chuyện ban giám đốc tập đoàn sắt thép sẽ nói sau, bây vấn đề mấu chốt chính là ổn định, chuyện này đích thân anh nắm chặt, cố gắng giải thích với công nhân tập đoàn.
- Mặt khác nhất định phải chú ý hướng đi của lãnh đạo tập đoàn, chỉ cần phát hiện bọn họ có biến đổi khác thường, không quan tâm đến đối phương là ai, trước tiên cứ khống chế lại, có vấn đề gì xảy tôi sẽ phụ trách.
- Vâng, tôi đã phối hợp tốt, chúng tôi vừa kết thúc hội nghị.
Chu Bang Minh cao giọng nói.
Trương Thanh Vân cúp điện thoại và lập tức gọi đến cho cục trưởng cục công an thủ đô Miêu Lộ, điện thoại nối thông, Trương Thanh Vân lập tức hỏi ngay:
- Cục trưởng Miêu, chuyện Kinh Cương anh cần phải tự mình chỉ huy, cần phải duy trì trật tự, ngàn vạn lần không được để xảy ra xung đột và thương vong.
- Mặt khác những ngày gần đây lập tức áp dụng chế độ quản chế khu vực tập đoàn sắt thép, không cho phép ai tiếp xúc với lãnh đạo tương quan của tập đoàn. Tôi cho anh xử lý chuyện Kinh Cương, lỗ hổng điện lực, mà quan trọng hơn chính là vấn đề của lãnh đạo.
- Tôi hiểu, bí thư, anh yên tâm, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Miêu Lộ nghiêm túc nói.
Sau khi Trương Thanh Vân chỉ thị cho Miêu Lộ thì tiếp tục gọi điện thoại cho vài người phụ trách tương quan, sau khi bận rộn một lúc thì đã muộn.
Trương Thanh Vân nằm trên ghế sa long, hắn cảm thấy tinh thần cực kỳ mệt mỏi, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, đây chính là cục diện ở thủ đô trước mắt. Trương Thanh Vân cố gắng xem xét đến các vấn đề, khi gặp phải ma xát thường ra sức nhượng bộ.
Nhưng bây giờ xem ra tất cả tâm tư của Trương Thanh Vân là uổng phí, Ngũ Học Văn phái Kinh Tân và Vương Văn Bân công ty sắt thép thủ đô đều là cá mè một lứa, rõ ràng là nội ứng ngoại hợp, cố gắng khiêu chiến với Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân thở dài một hơi, sau đó hắn đứng lên nói với Hồng Tiểu Ba:
- Tiểu Hồng, cậu ném tin ngày mai tôi về thủ đô ra ngoài đi.
Trương Thanh Vân từ Giang Nam về thủ đô, đây là một chương trình cực kỳ bình thường, nhưng lúc này đã không còn bình thường.
Trước mắt thủ đô ở vào thời điểm rối loạn, dùng lời của người hiểu chuyện thì bây giờ loạn trong giặc ngoài, dưới cục diện như vậy Trương Thanh Vân đã chính thức gặp phải khảo nghiệm. Động tác Trương Thanh Vân về thủ đô có thể nói là quyết định thắng bại, liên quan đến vấn đề ổn định ở thủ đô.
Khi Trương Thanh Vân đi Giang Nam thì thủ đô đã có nhiều người phê bình kín đáo về hành trình này. Đám người này nói Trương Thanh Vân đi du sơn ngoạn thủy ở Giang Nam mà không quan tâm đến vài chục ngàn nhân công xí nghiệp sống chết thế nào.
Chủ tịch tập đoàn Kinh Cương là Vương Văn Bân thậm chí còn nói bây giờ đảng ủy chính quyền thủ đô quá mưu cầu danh lợi, cần phải đối mặt với sự cụ thể, cần phải quan tâm đến những sự vụ liên quan đến lợi ích và cuộc sống nhân dân.
Tập đoàn Kinh Cương là một trong những xí nghiệp sắt thép lớn nhất trong nước, một xí nghiệp với hơn một trăm ngàn công nhân viên mà bị chèn ép không gian sinh tồn ở thủ đô, điều này làm người ta bóp cổ tay thở dài.
Ngày Trương Thanh Vân đi xuống Giang Nam, Ngũ Học Văn đã phát biểu vài lời:
- Chúng ta có những cán bộ trước nay vĩnh viễn chỉ vì nhân tình mà không mở rộng công tác, mỗi lần đến thời điểm chủ chốt để đưa ra quyết sách, đầu tiên bọn họ chỉ nghĩ đến yêu hận cá nhân, không quan tâm đến đại cục, đây chính là một sự việc làm người ta tiếc nuối.
Vào một trường hợp khác, Ngũ Học Văn lại tiếp tục:
- Bây giờ người người đều nói thủ đô gặp phải nguy cơ, mà thủ đô có nguy cơ hay không? Dựa theo tôi thì nguy cơ ở thủ đô chẳng qua chỉ là vài chuyện giật gân mà thôi.
- Nhưng nguy cơ ở thủ đô vì Kinh Tân mà bùng lên sao? Những cách nói thế này rõ ràng không phải người biết chịu trách nhiệm, là những đồng chí có quan điểm đối nghịch, chúng ta cần phải phê bình.
- Nguy cơ cuả thủ đô sở dĩ tồn tại cũng vì chính bản thân mình mà thôi, có phả mỗi cán bộ đều cần phải phụ trách? Có phải mỗi cán bộ vào đúng thời điểm mấu chốt cần phải giữ vững cương vị? Tôi thấy vấn đề này còn phải thương thảo.
- Tất nhiên điều này không liên quan gì đến Kinh Tân chúng tôi, tôi cũng cường điệu vấn đề này.
Ngũ Học Văn phát biểu với đầu mâu chĩa về cương vị công tác của Trương Thanh Vân, chức vụ bí thư thị ủy thủ đô mỗi ngày đều cực kỳ bận rộn, nhưng lúc này hắn lại vì chuyện tư nhân mà chạy đến Giang Nam, đúng là quá mức cảm tính.
Những lời nói như vậy của Ngũ Học Văn rõ ràng là khiêu khích trần trụi, người thủ đô đều biết tính của Trương Thanh Vân, nếu lần này hắn về thủ đô mà còn nhẫn nại, như vậy sẽ không còn là Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ phản kích, nhưng hắn phản kích thế nào? Rõ ràng Ngũ Học Văn là một đối thủ tốt, người này rõ ràng thích làm chuyện xấu xa nhưng cũng thích lập bàn thờ. Trương Thanh Vân nếu phản kích không có độ mạnh tuyệt đối, như vậy sẽ khó đả kích đối thủ, ngược lại còn bị trả đũa.
Quan trọng nhất là Trương Thanh Vân thân là bí thư thị ủy thủ đô, hắn có nhiệm vụ quan trọng là đảm bảo sự ổn định và yên ổn củae thủ đô, dù là thế nào thì vấn đề ổn định vẫn vượt qua tất cả. Nếu Trương Thanh Vân vì phản kích Ngũ Học Văn mà làm cho cả thủ đô phải thấp thỏm, đây cũng là một thất bại.
- Trương Thanh Vân đã trở lại.
Tin tức này được tất cả thế lực ở thủ đô quan tâm dữ dội, tất cả mọi người đều muốn xem Trương Thanh Vân phải ứng phó cục diện trước mắt thế nào.
Quân khu thủ đô và thị ủy thủ đô cùng liên hợp công bố với xã hội, cuộc diễn luyện Kim Ưng Bảo Hộ chính thức được mở ra.
Tình huống giả luyện lần này chính là chiến tranh bộc phát, thủ đô bị kẻ thù ở bên ngoài uy hiếp nghiêm trọng, vấn đề an toàn tính mạng và tài sản của quần chúng bị uy hiếp nghiêm trọng. Dưới bối cảnh lớn như vậy mới phát sinh ra một cuộc luyện binh lớn.
Ngày đầu tiên diễn luyện thì năng lượng thủ đô, tất cả vật tư đều do bộ đội tiếp quản, nước, điện cũng bị quản chế.
Đặc biệt là phương diện điện lực, bắt đầu sử dụng điện dự trữ của quân đội phương bắc, lỗ hổng điện ở thủ đô nhanh chóng bị chặn lại, không những điện dân dụng được khôi phục, thậm chí điện công nghiệp cũng trở lại như thường.
Không thể nghi ngờ những biến hóa như vậy ở thủ đô làm cho tất cả thế lực mở rộng tầm mắt, Trương Thanh Vân ra tay như vậy sao?
Nguy cơ năng lượng, điện lực, nước ở thủ đô được giải quyết thông qua phương thức như vậy sao?
Khi tất cả mọi người còn đang nghi hoặc thì Trương Thanh Vân đã tiếp nhận phỏng vấn của đài truyền hình thủ đô, trong lúc phỏng vấn hắn nói rõ, những biện pháp bảo đảm ở thủ đô vẫn rất tốt, thủ đô sẽ vĩnh viễn không có nguy cơ. Lần này hợp tác diễn luyện chính là một ví dụ minh chứng rõ ràng.
Đồng thời Trương Thanh Vân cũng bày tỏ quá trình diễn luyện lần này sẽ không chấm dứt, vì đảm bảo diễn luyện không phải là hành vi tạm thời.
Những gì dự trữ cho thủ đô có thể đảm bảo được hơn một năm.
Đồng thời Trương Thanh Vân cũng tỏ vẻ, khó khăn năng lượng của thủ đô chỉ là tạm thời, ủy ban cải cách quốc gia đã có quy hoạch ở khu Hoa Bắc, vấn đề năng lượng được đảm bảo, trong vòng hai năm thì thủ đô sẽ chẳng còn nguy cơ năng lượng. Sau một tuần diễn ra Kim Ưng Bảo Hộ , ủy ban kỷ luật trung ương truyền đến tin tức, tổ công tác của ủy ban kỷ luật trung ương đã bắt đầu xâm nhập điều tra, tổng giám đốc Mao Kỳ Thiệp của xí nghiệp Kinh Thiết vi phạm kỷ luật nghiêm trọng.
Chủ tịch Vương Văn Bân vì bất lực không thể giám thị xí nghiệp Kinh Thiết mà liên quan, miễn đi chức vụ chủ tịch, xử phạt trong nội bộ đảng.
Xí nghiệp Kinh Thiết được điều chỉnh quy mô lớn, tất cả xí nghiệp và nhà máy của tập đoàn đều được khôi phục sản xuất, tất cả nguy cơ trở thành vô hình.
Trời trong nắng ấm, thủ đô có khí trời rất đẹp, mùa này rất thích hợp để ra ngoại thành đi dạo.
Hôm nay bí thư thị ủy thủ đô Trương Thanh Vân đến huyện Kinh Giao, hắn xâm nhập vào tìm hiểu tình huống trồng rau của các gia đình huyện Kinh Giao.
Trước kia vấn đề cung ấp rau xanh cho thủ đô đều đến từ tỉnh Dự Bắc, nhưng nhữn năm gần đây vấn đề du lịch sinh thái được đẩy mạnh ở Kinh Giao, vì vậy mà đảng ủy chính quyền địa phương có gắng cổ vũ phát triển loại hình nông nghiệp mới.
Trương Thanh Vân còn đặc biệt ra chỉ thị cho vấn đề phát triển này, hắn đề xuất phải đẩy mạnh, nên mở rộng con đường phát triển cho nhân dân.
Hôm nay bí thư Trương xuống nông thôn, còn có cả thường ủy, phó bí thư thị ủy Kim Diệu, đoạn đường này tràn đầy sức sống, ai cũng vây quanh Trương Thanh Vân như sao quanh trăng. Khốn nổi vẻ mặt Kim Diệu rất ngưng trọng, tâm tình rất thấp, thậm chí có chút sợ hãi.
Đây là một vùng trồng rau khá cao, Trương Thanh Vân cùng mọi người vừa đi vừa nghe nông dân nói về những kỹ thuật canh tác rau chống sâu bệnh, bầu không khí rất hòa hợp.
Trong lúc mọi người nói chuyện phiếm thì Trương Thanh Vân đột nhiên ngồi thẳng lên, hắn chỉ về phía trước, nơi đó là một vùng đồng bằng, hắn nói:
- Anh Kim, nếu chúng ta đi về phía trước sẽ vượt qua địa giới thành phố Kinh Tân.
- Anh nói xem, chúng ta đi về phía trước hay quay đầu lại thì tốt hơn?
Kim Diệu chợt sững sờ, hắn bị lời nói của Trương Thanh Vân làm cho trở tay không kịp, vì vậy mà ấp úng, không biết nói gì